Ở TUỔI YÊU NHƯNG KHÔNG THỂ YÊU
Quân thích viết tên Thụy trên những đồ dùng học tập, trong những tiết học. Quản viết lên cục gồm, viết lên bìa sau vở, viết lên bàn... Để rồi tụi bạn ngồi xung quanh đoán già đoán non. Cũng như với Linh, Quân chỉ bật mí rằng tên người đó là T. K., thản nhiên cho tụi nó thấy những con chữ viết tắt ấy và chắc chắn rằng tụi nó sẽ không bao giờ đoán được.
Nhưng không ngờ đám bạn "nhiều chuyện" lại bất chấp đến thêj nhất định muốn truy đến cùng.
... Cô ơi! Thằng Quân thích nhỏ nào tên chữ K bên lớp A5 đó cô!
Nhỏ Vân ngồi sau nó nói lớn trong giờ Hóa Học, khi đã gần hết tiết, được ngồi nghỉ sớm. Nó biết cô Hân thê'nào cũng sẽ "hùa" theo, moi cho ra bí mật này. Cô Hân là một giáo viên rất giỏi về chuyên môn lẫn cách giảng dạy, quản lý. Cô rất khó tính nhưng cũng rất vui vẻ, thoải mái và hòa đồng như một người bạn với học sinh trong những giờ giải lao. Hơn nữa, cô Hân cũng rất thích Quân, dù Quân là một trong những học sinh... yếu môn Hóa của lớp. Cô thích sự hoạt chút màu sắc như tụi con gái hay đeo lens, chiếc mũi cao thon gọn và đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn. Nghe cùng vô hoàn hảo nhỉ? Nhưng ông Trời không cho ai tất cả đâu. Thụy bị khá nhiều mụn trứng cá của tuổi dậy thì.
Hình ảnh Thụy dần trở nên quen thuộc hơn trong nửa năm đầu cuối cấp của Quân. Hình ảnh buổi trưa ngủ cùng. Hình ảnh chiếc bản cuối dãy hàng lang, Thụy ngồi đó tự học. Đó cũng là hình ảnh mà Quân muốn được nhìn thấy nhất, dù chỉ một chút thôi, bằng khoảng thời gian Quân viện có xin ra khỏi lớp trong những buổi chiều.
Tình cảm trong Quân cứ lớn dần, dù Thụy chẳng làm gì cả. Có lẽ tình yêu ở lứa tuổi đó là thế thích một người rất nhanh, nhưng lại rất lâu, một thứ tình cảm ngây ngô, đơn giản và nhiều khi chỉ dám thích thầm mà thôi.
Thích thầm một người, tâm trạng lạ lắm. Muốn giấu kín bí mật của mình. Vì thích một ai đó đã ngại rồi, huống hồ còn là một tình cảm "kỳ lạ", "khác người". Nhưng làm sao có thể giấu được rằng tim mình đang có ai đó rồi. Hơn nữa, có thể nói ra tình cảm đang chất chứa trong
lòng sẽ dễ chịu hơn.
Quân thích viết tên Thụy trên những đồ dùng học tập, trong những tiết học. Quản viết lên cục gồm, viết lên bìa sau vở, viết lên bàn... Để rồi tụi bạn ngồi xung quanh đoán già đoán non. Cũng như với Linh, Quân chỉ bật mí rằng tên người đó là T. K., thản nhiên cho tụi nó thấy những con chữ viết tắt ấy và chắc chắn rằng tụi
nó sẽ không bao giờ đoán được.
Nhưng không ngờ đám bạn "nhiều chuyện" lại bất chấp đến thêj nhất định muốn
truy đến cùng.
... Cô ơi! Thằng Quân thích nhỏ nào tên chữ K bên lớp A5 đó cô!
Nhỏ Vân ngồi sau nó nói lớn trong giờ Hóa Học, khi đã gần hết tiết, được ngồi nghỉ sớm. Nó biết cô Hân thê'nào cũng sẽ "hùa" theo, moi cho ra bí mật này. Cô Hân là một giáo viên rất giỏi về chuyên môn lẫn cách giảng dạy, quản lý. Cô rất khó tính nhưng cũng rất vui vẻ, thoải mái và hòa đồng như một người bạn với học sinh trong những giờ giải lao. Hơn nữa, cô Hân cũng rất thích Quân, dù Quân là một trong những học sinh... yếu môn Hóa của lớp. Cô thích sự hoạt bát, nhiệt tình và ham học hỏi của Quân. Quân yếu môn Hóa vì đó không phải là môn Quân sẽ chọn thì đại học. Hiện tượng học lệch là bình thường ở những học sinh cuối cấp.
Quân! Bạn đó là ai? Chữ K hả... Có ba đứa chữ K thôi, đứa nào...
Vừa nói cô Hân vừa lật tìm xem danh sách học sinh lớp A5 khiến Quân vừa sợ vừa buồn cười. Không nói được đầu cô ơi! Ngai lăm!
-_ Giờ có nói không? Hay để cô qua lớp bên đó hỏi cả lớp, thê'nào cũng tra ra thôi.
Cô Hân nghiêm mặt. Đến lúc này Quân thấy sợ thật sự. Vừa không thể nói ra vừa không thể để mình trở thành trò vui trước lớp Thụy, nhất là trước Thụy như vậy. May mà lúc đó Quân được cô Hân "cứu":
Lên đây nói riêng mình cô biết thôi, chỉ tay vô danh sách này thôi, cô sẽ không nói ai nghe!
Cô cười, có nét nghịch ngợm của tuổi học trò.
Quân bối rối, không còn suy nghĩ được cách nào khác nữa, cứ thế bước lên bục giảng, chút màu sắc như tụi con gái hay đeo lens, chiếc mũi cao thon gọn và đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn. Nghe cùng vô hoàn hảo nhỉ? Nhưng ông Trời không cho ai tất cả đâu. Thụy bị khá nhiều mụn trứng cá của tuổi dậy thì.
Hình ảnh Thụy dần trở nên quen thuộc hơn trong nửa năm đầu cuối cấp của Quân. Hình ảnh buổi trưa ngủ cùng. Hình ảnh chiếc bản cuối dãy hàng lang, Thụy ngồi đó tự học. Đó cũng là hình ảnh mà Quân muốn được nhìn thấy nhất, dù chỉ một chút thôi, bằng khoảng thời gian Quân viện có xin ra khỏi lớp trong những buổi chiều.
Tình cảm trong Quân cứ lớn dần, dù Thụy chẳng làm gì cả. Có lẽ tình yêu ở lứa tuổi đó là thế thích một người rất nhanh, nhưng lại rất lâu, một thứ tình cảm ngây ngô, đơn giản và nhiều khi chỉ dám thích thầm mà thôi.
Thích thầm một người, tâm trạng lạ lắm. Muốn giấu kín bí mật của mình. Vì thích một ai đó đã ngại rồi, huống hồ còn là một tình cảm "kỳ lạ", "khác người". Nhưng làm sao có thể giấu được rằng tim mình đang có ai đó rồi. Hơn nữa, có thể nói ra tình cảm đang chất chứa trong
lòng sẽ dễ chịu hơn.
Quân thích viết tên Thụy trên những đồ dùng học tập, trong những tiết học. Quản viết lên cục gồm, viết lên bìa sau vở, viết lên bàn... Để rồi tụi bạn ngồi xung quanh đoán già đoán non. Cũng như với Linh, Quân chỉ bật mí rằng tên người đó là T. K., thản nhiên cho tụi nó thấy những con chữ viết tắt ấy và chắc chắn rằng tụi
nó sẽ không bao giờ đoán được.
Nhưng không ngờ đám bạn "nhiều chuyện" lại bất chấp đến thêj nhất định muốn
truy đến cùng.
... Cô ơi! Thằng Quân thích nhỏ nào tên chữ K bên lớp A5 đó cô!
Nhỏ Vân ngồi sau nó nói lớn trong giờ Hóa Học, khi đã gần hết tiết, được ngồi nghỉ sớm. Nó biết cô Hân thê'nào cũng sẽ "hùa" theo, moi cho ra bí mật này. Cô Hân là một giáo viên rất giỏi về chuyên môn lẫn cách giảng dạy, quản lý. Cô rất khó tính nhưng cũng rất vui vẻ, thoải mái và hòa đồng như một người bạn với học sinh trong những giờ giải lao. Hơn nữa, cô Hân cũng rất thích Quân, dù Quân là một trong những học sinh... yếu môn Hóa của lớp. Cô thích sự hoạt
bát, nhiệt tình và ham học hỏi của Quân. Quân yếu môn Hóa vì đó không phải là môn Quân sẽ chọn thì đại học. Hiện tượng học lệch là bình thường ở những học sinh cuối cấp.
Quân! Bạn đó là ai? Chữ K hả... Có ba đứa
chữ K thôi, đứa nào...
Vừa nói cô Hân vừa lật tìm xem danh sách học sinh lớp A5 khiến Quân vừa sợ vừa
buồn cười. Không nói được đầu cô ơi! Ngai lăm!
-_ Giờ có nói không? Hay để cô qua lớp bên
đó hỏi cả lớp, thê'nào cũng tra ra thôi.
Cô Hân nghiêm mặt. Đến lúc này Quân thấy sợ thật sự. Vừa không thể nói ra vừa không thể để mình trở thành trò vui trước lớp Thụy, nhất là trước Thụy như vậy. May mà lúc đó Quân được cô Hân "cứu":
Lên đây nói riêng mình cô biết thôi, chỉ tay vô danh sách này thôi, cô sẽ không nói ai nghe!
Cô cười, có nét nghịch ngợm của tuổi học trò.
Quân bối rối, không còn suy nghĩ được
cách nào khác nữa, cứ thế bước lên bục giảng,
rồi bước đến bản giáo viên, Chi tay vào một cái tên trong danh...sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro