Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CUỘC TÌNH KHÔNG THỂ BUÔNG

Trên đường về, tay Đông để tay lên hông Bảo, đột ngột hỏi:

Em còn thích anh, đúng không?

Bảo có chút bất ngờ, nhưng vẫn lạnh lùng, thản nhiên đáp:

Thích thì sao? Mà không thích thì sao? Dù sao thì em cũng không còn chút hi vọng gì ở anh

nữa rồi. Hoàn toàn cạn kiệt. O°o. , 0% thật à? Anh không tin là em chẳng còn chút hi vọng nào.

Lại cách nói quá quy^'t, chỉ tin vào chính mình của Đông. Bảo đã quá quen nên chỉ đáp gọn bất cần: “Tùy anh nghĩ thôi!”, sau đó Bảo lại thần người.

Đông nói cũng có phần đúng. Hình như vì thương Đông nên ở tận cùng của sự tuyệt vọng mà Bảo vẫn hi vọng, vô thức hi vọng. Nghe rất mâu thuẫn, không hiểu nổi nhưng đó là sự thực. Hi vọng nhen nhóm khi được ở bên Đông, khi làm được điều gì đó tốt với Đông, khi thế hiện những mặt tốt của mình… Thời gian qua, Báo cố chấp đến ngần ấy có lẽ cũng vì lý do này.

Khi đang có tình cảm với ai đó thì nói từ bỏ đầu có dễ. Người ta dứt khoát từ chối, giữ khoảng cách với mình. Họ thay đổi, hoặc cho ta nhận ra họ có những điểm không tốt, không hợp với mình. Nhưng Đông không có hai điều trên. Đông từ chối rõ ràng, dứt khoát nhưng vẫn gần gũi ở bên. Đông sòng phẳng cho mối quan hệ vừa đủ, không ai nợ ai nhưng vẫn gây nợ nghĩa tình, cảm xúc. Đông có những tính cách không ai chịu được, nhưng Bảo chấp nhận được. Thậm chỉ hai người còn có những điều rất hợp ý.

Thế mới là một mối duyên trớ trêu.

Thật ra em đáng được thương, được trân trọng nhiều hơn. Sau này đừng quá chủ động với ai nữa, chừa phần cho người ta nữa. Đừng suốt ngày nhắn tin cho người ta trước, cũng đừng tùy tiên qua đón người ta, rủ rê người ta trước. Đừng tốt với ai quá mà quên đi bản thân mình. Hãy dành điều đó cho một người xứng đáng!

Đông vòng tay ôm Bảo. Siết nhẹ. Lặng im. Cứ thế cho đến khi Đông đổi tay lái chạy về đến Sài Gòn. Bảo vẫn lặng im như thể không gõ tay ra, cũng không tỏ ra mình đang vui, đang hạnh phúc hay có cảm xúc gì.

Em về cẩn thận! ~ Về đến trước cửa nhà Đông, Đông giữ đầu xe cho Bảo rồi cười tạm biệt, quay người bước vào nhà.

Đông! Bảo bất ngờ gọi với lại. Lần sau em với anh lại đi biển… nhưng với tâm trạng vui

hơn được không? Đông lại cười, nụ cười thân thiện, gần gũi. ờ! Về đi! Về tới nhắn tin anh. Đông nói rồi bước hẳn vào nhà. Bảo cũng quay đầu xe, chạy ra khỏi con hẻm nhỏ mà mình đã qua không biết bao lần.

***

Về đêh nhà, nhắn tin cho Đông báo rằng mình đã về nhà an toàn, mệt quá Bảo rửa mặt, thay đồ rồi ngủ một giấc đến chiều. Ngủ dậy, mở điện thoại lên mạng tìm kiếm cái tên ấy thì không thấy online. Nghĩ chắc Đông lại đi chơi với bạn rồi nên Bảo bỏ điện thoại đó, đi tìm chút

gì ăn. Đến tận tối vẫn không thấy, biết gửi tin phần Đông sẽ không trả lời, Bảo gọi điện. Đầu đây bên kia vang lên một giọng nói được lập trình sẵn càng khiến Bảo hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra:

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

“Thuê bao quý vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Bảo tức tốc thay để rồi chạy qua nhà Đông. Nhìn cánh cửa cao im lìm, Bảo bấm chuông. Một lúc sau mẹ Đông ra mở cửa. Bác vốn hiền và khá gần gũi, những lần Báo qua chơi đầu thấy thoải mái.

Con chào bác. Bác ơi, anh Đông đâu rồi

bác? Con liên lạc không được!

Nó với thắng Nam xuống Đồng Nai chơi

rồi con ơi.

Khoảnh khắc nghe câu trả lời của mẹ Đông, Bảo vô cùng bất ngờ, lòng rối bời, đầy tổn thương, hụt hẫng. Nặng nhọc quay đầu xe, Bảo

nghe mùi vị của hòn ghen dâng lên. Về đến nhà, vẫn chưa thấy Đông lên mạng, Bảo bật khóc, sự uất ức tuôn trào. Đến tối, nói chuyện với Đông xong, Báo mới bình ổn lại. Cũng chẳng nói gì nhiều, nhưng là những câu quan trọng nhất: “Anh với Nam quay lại rồi. Nam đã từ bỏ ý định

du học, ở lại với anh…”

Khi đó Bảo thấy như gõ được tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay. Người mình thương đã có thể dừng chân vì họ thật sự cần, không rong ruổi hởi họt nữa. Vô cùng nhẹ nhôm. Không giận hờn, không hối tiếc, vì đã làm tất cả những gì mình có thể, thể hiện tất cả những gì mình có. '

Khi chạy theo cố níu, cố giành cho được thứ gì đó, ta sẽ mệt và chán nản đến vậy. Nỗi buồn cứ chất chứa, dồn đọng khiến ta rã rời. Ta cũng thương chính mình, cũng muốn dừng lại, chỉ là tình cảm trong lòng bó buộc không cách nào buông bỏ. Yếu mềm quá, không thắng nổi con tim. Chỉ khi chẳng thể chạy theo nữa mới chịu bỏ cuộc, an nhiên bình yên.

Chỉ là hiện tại Bảo vẫn chưa thể tiếp tục làm bạn với Đông như bình thường. Hóa ra đúng như Đông nói, làm gì mà 0% được. Thương một người mà cứ mãi ở bên cạnh người ấy, không dứt khoát, thì tình cảm ấy chỉ mãi đong đầy, không sao vơi đi được.

Sau cùng, người mang những vết thương hãn xuống sâu đậm trong tim vân là chính mình.

Cố gắng thật nhiều, hi vọng đến mấy, sau AI cùng ket quả sẽ thếnào?

Nhưng thật đáng tiếc, sau khi vượt qua cơn sóng gió lớn, Đông và Nam phải hứng chịu thêm nhiều cơn bão nữa, lại bất hòa, không thể ở bên nhau, rồi mất nhau mãi mãi. Thật trớ trêu, ông Trời ban cho ta một cuộc tình lấp kín cả con tim, nghĩ là định mệnh của cuộc đời, nhất định phải giữ cho bằng được, dốc hết lòng hết dạ, cuối cùng lại nhận ra không phải là của nhau rồi chia xa...

Lần nữa muốn nói, sau cùng, người mang những vết thương hằn xuống sâu đậm trong tim Vẫn là chính mình.

Muốn hỏi, cố gắng thật nhiều, hi vọng đến mấy, sau cùng kết quả sẽ thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro