CUỘC TÌNH KHÔNG THỂ BUÔNG
Rất nhiều lần Báo nghĩ lại, không hiểu sao mình có thể đủ kiên trì, dũng cảm và phi thường đến vậy. Trước đây với Đông, Bảo chỉ là người xa lạ không hề quen biết trên mạng. Vượt qua rất nhiều người khác, từ bị Đông bơ tin nhắn, trả lời cộc lốc, rồi cuối cùng trở thành người mà Đông gọi đến những lúc Đông buồn, có tâm sự và yếu đuối nhất. Bảo là người hiểu Đồng nhất, chính Đông đã nói vậy. Là người biết những câu chuyện về Đông mà không ai biết. Là người bước vào thế giới nhỏ đầy gai góc, vô cùng cô độc mà Đông tự dựng lên xung quanh mình.
Bảo cam tâm chịu đựng tất cả những nỗi buồn và tổn thương, chỉ vì muốn được nhìn thấy Đông, được ở bên cạnh Đông. Như việc có thể vờ thật vui vẻ, nở nụ cười thật tươi trong tập thể, mặc kệ bên phía đối diện là hình ảnh Đông đang ngồi choàng tay ôm, âu yếm cùng một người khác. Như việc có thể cầm chiếc điện thoại chụp những bức ảnh có tâm nhất cho Đông và người ấy. Có thể kêu Đông ngồi sát người ấy hơn, kêu Đông cười Hay như việc không nói xấu Đông với một người đang muốn tìm hiểu Đông, dù Bảo biết hiện tại
Đông làm tổn thưong rất nhiều người. Bảo thường nói chỉ cần người mình thương hạnh phúc là được. Thương một người là muốn đem tất cả những điều tốt nhất cho người ấy, làm mọi việc cho người ấy, kể cả việc mình phải rời xa, nhìn người ấy bên nguời khác. Còn Đông thì không tin như vậy. Đông cho "sự cao thượng" đó là giả tạo. Chẳng ai có thể làm được điều đó.
Nhưng với Bảo, không cần phải gọi điều đó với những mỹ từ quá đẹp, vì yêu thương mới tự nguyện thếthôi. Mà không tự nguyện thì có thể làm gì khác, khi người ta đã không muốn bên cạnh mình nữa thì để cho họ ở bên một người khiến họ vui, thoải mái và hạnh phúc hơn.
Đó là lý do Báo đành cam tâm tình nguyện tất cả. '
Vì Bảo thương Đông...
Hình như khi mang hình ảnh ai đó ở trong lòng thì sẽ không biết mình cần phải làm gì. Họ sống trong một thế giới với những cảm xúc, cảm nhân mà họ không thể nào gạt đi được. Cứ bị nó chi phối, điều khiến. Cứ luôn hướng về một người, nghĩ cho một người.
Những người xung quanh sẽ không hiểu thấu được đâu. Sẽ không biết hết được những tình cảm đang dâng đầy trong họ, có thể khiến họ bất chấp tất cả.
Cũng như Bảo vậy. Cứ thương Đông. Mặc cho chính Đông cũng nói: "Đừng thương anh nữa! Thương anh khổ lắm! Anh sẽ làm em tổn
thương thôi!"
Chỉ có duy nhất một lần Báo không chịu nổi nữa mà bật khóc, đó là khi nhìn thấy Đông cứ nhanh chóng đến bên người này rồi cũng nhanh chóng rời xa, tối về lại đăng những dòng tâm trạng buồn, tựa như nỗi buồn cứ vương hoài không thể hóa thành niềm vui.
"Anh làm nguời yêu em đi! Em biết bây giờ em vẫn chưa đủ tốt, em vẫn còn thua kém nhiều người, nhưng em sẽ cố gắng hơn nữa, em thật lòng thương anh, sẽ khiến anh là người hạnhphúc nhất trong cuộc đời này
Hôm đó Bảo chân thành gõ từng chữ, vừa gõ mà nước mắt vừa rơi, nhòe cả tầm nhìn. Nhưng đáp lại chỉ là... sự im lặng của Đông, đêẫn
tận sáng hôm sau mới nói lời... từ chối, chỉ muốn là bạn của nhau. Đông đã thoát mạng mà không nói tiếng nào. Tàn nhẫn vậy đó...
Tàn nhẫn, vô tâm vậy mà Bảo vẫn cứ thương. Thương bất chấp những trưa nắng khuya lạnh chạy qua nhà Đông, bất cứ khi nào Đông buồn. Thương nên những chiều mưa Bảo đứng nép bên hiên ngôi nhà lạ, vì Đông không chịu gặp, chỉ muốn một mình. Thương đến nỗi liên lạc cả người yêu cũ Đông, là Nam, để nghe người ấy tâm sự chuyện buồn của hai người, chia tay không đáng, vẫn chờ đợi nhau. Để nói
Nam nghe hôm nay Đông sẽ đi đâu, làm gì.
Có chuyện nào dại khờ, thơ ngây đến thế không?
Đúng là tuổi trẻ.
Niềm vui của Bảo là được ở bên Đông. Đơn giản như vậy. Được bên Đông đi tới những hàng quán vỉa hè, ăn những món mà Đông thích, những món mà Đông thấy ngon. Để Đông ngồi sau mình, chờ Đông đi chụp những bức ảnh đẹp về Đông đăng lên mạng. Niềm vui là khi Đông trẻ con nhất định hỏi: "Ai
hiểu Đông nhất?" và bắt Bảo trả lời là: "Bảo"
"Đông thương ai nhất?" và vẫn bắt Bảo trả lời
là... "Bảo!"...
Ừ, thì thương. Một chữ thương đó thôi cũng đủ làm Bảo ấm lòng. Dù Bảo vẫn luôn thầm mong mỏi sẽ có ngày được hơn chữ thương... một chút.
Còn lại, trong mắt nhóm bạn chơi chung, ban đầu mọi người đều biết Bảo thích Đông, nhưng về sau đều đã quen với hình ảnh hai người là bạn thân, dính liền với nhau, biết về nhau nhiều nhất.
Vì sự thản nhiên của Bảo, che giấu những cảm xúc, tình cảm quá giỏi. Chứ không phải Bảo không biết buồn và chưa bao giờ hết buồn.
Nhiều lần buồn mà không thể khóc.
Những tia nắng đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện, làm hừng sáng một khoảng trời phía xa. Đông cựa mình thức dậy, quay qua nhìn Bảo rồi mỉm cười. Vươn vai thật mạnh sau một chuyến đi dài, mà chủ yếu là Bảo chở, như một sự quy ước quen thuộc, cả hai đứng đây rồi im lặng cùng nhau đi một vòng nhỏ Vũng Tàu tìm gì đó ăn. Không khí khá trầm. Lâu lâu mới có vài mẩu đối thoại nhở. Ăn xong, cả hai nhanh chóng lên xe về lại Sài Gòn cho đỡ nắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro