
"Đồ con nít"
𝚃ừ 𝚜𝚎𝚛𝚒𝚎𝚜 "𝙲𝚑𝚞𝚢ệ𝚗 𝚝𝚛𝚘𝚗𝚐 𝚝ủ 𝚚𝚞ầ𝚗 á𝚘"
22:35 PM.
Dù thân đến thế, vậy mà hồi xưa cũng có lần chúng tôi cãi nhau.
Tôi không nhớ lí do là gì. Có thể là nô đùa quá trớn, lỡ tay làm rách thẻ bài, hay tranh nhau túi thạch cuối cùng ở tiệm tạp hoá. Tôi chỉ nhớ, hôm ấy chúng tôi cãi nhau rất to.
Cãi qua lại một hồi, giọng nó bỗng trở nên cộc cằn.
"Không thèm chấp cái...."
....
"....đồ con nít."
Tôi gào lên.
Ánh mắt nó bỗng dại đi. Lúc ấy tôi nhận ra, đó có thể là điều khủng khiếp nhất tôi từng nói với nó.
Nó chồm đến, đấm tôi một cú thật mạnh. Không đau, nhưng cảm giác choáng váng khiến tôi ngã ra sau. Tôi bật dậy, giơ nắm đấm về phía nó. Nhưng.... chỉ có một tiếng "cộp" khô khốc. Bàn tay tôi giáng vào tường, máu rỉ ra.
Nó biến mất.
Cái nóng rát từ tay tôi ngấm dần vào, rát hơn cả cái nóng trưa hè. Nhưng nỗi nhức nhối từ thâm tâm cứa mạnh hơn nỗi đau thể xác. Tôi đứng sững ở đó, trong căn phòng quen thuộc, tiếng nức nở vỡ vụn của nó vẫn ám ảnh trong tai, cùng với cái bóng vừa vụt khỏi tầm mắt.
Vài phút trước đó....
Tôi bước khỏi tủ quần áo.
Lưng áo ướt đẫm.
Mặt trời rọi qua cửa nhưng tôi vẫn thấy thật nặng nề.
"Ổn chứ?"
Cơn giận trong tôi bùng lên. Nó đã bỏ tôi một mình đối mặt. Nhưng tôi cảm thấy kiệt sức. Đến mức độ là lười mở mồm ra nói chuyện.
"Ổn? Mày biết tao đã trải qua những gì không? Tại sao mày bỏ tao lại một mình?"
Nó đứng đó, làm ra vẻ bình thản. Tôi thấy ánh mắt nó đảo nhẹ xuống.
"Mày may mắn thật. Tao ước được như mày, không còn ở đây, không cần mang theo những vết sẹo đau đớn này."
"Tao ước tao đã thành công. Biến mất vào lần ấy."
Sự im lặng bao trùm. Không khí đặc quánh lại, nặng nề đến mức nghẹt thở. Ánh mắt nó vốn đã dao động, giờ đây vỡ vụn hoàn toàn. Tôi thấy một cơn bão đang cuộn lên ở đó. Nỗi đau, sự tức giận và bất lực tột cùng, không hề giống những gì nó đang cố tỏ ra.
Đó là khoảnh khắc cuối cùng tôi nhìn thấy nó, trước khi mọi thứ một lần nữa sụp đổ. Tôi buông thõng tay, nắm đấm vẫn hơi co lại. Tôi nhìn vào ngón tay vẫn đang rỉ máu, một vệt đỏ sậm loang lổ in trên bức tường. Chính tôi lại tự làm mình bị thương, giống những gì tôi thường làm suốt thời gian qua. Nhưng lần này, nó đau đớn hơn những lần trước rất nhiều. Lời nói mà tôi lỡ, nó nặng nề hơn bất kì cú đấm nào.
"Đồ con nít."
Nếu là ngày xưa, câu nói đó chỉ là sự bốc đồng, và ý nghĩa chỉ thuần túy là giận dỗi vu vơ, thì bây giờ nó đã không còn như vậy nữa. Tại thời điểm này, với tất cả những gì chúng tôi đã trải qua, câu mắng ấy đã mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Nó là sự phủ nhận, là lời buộc tội cho sự non nớt, yếu đuối, thậm chí là thiếu trách nhiệm.
Tôi lại nhớ đến ánh mắt của nó. Lần này, nó đau không chỉ vì bị tôi mắng. Nó đau vì lời nói của tôi đã đâm thẳng vào nỗi đau của nó, đã cứa vào phần yếu đuối mà nó không thể hiện - là một lời xúc phạm thực sự. Có phải tôi vừa dội thêm một gáo nước lạnh vào sự bất lực của nó, khi nó chứng kiến tôi suy sụp mà không thể làm gì?
Tôi bần thần ngồi xuống sàn, đối mặt với bức tường lạnh ngắt. Rất lâu rồi, căn phòng mới trở nên trống rỗng đến đáng sợ thế này. Mùi cũ kĩ từ tủ quần áo vẫn còn vương, xen lẫn mùi máu tanh nồng và mùi của sự cô đơn vô tận. Nó đã rời đi. Không phải đã mất, mà là bỏ đi. Nó giận tôi. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy nó thực sự giận tôi, mà không thể xoa dịu bằng lời nói, vài ba món đồ chơi, hay túi siro tôi tự đi mua nữa.
Nó có quay lại không? Hay lần này, tôi đã lỡ đẩy nó đi mãi? Những kí ức về nó lại ùa về, không ngừng nghỉ.
Tôi đã chiến thắng cuộc cãi vã này. Theo một cách thật tệ hại.
Bao lâu nay, nó vẫn luôn ở đó, dù tỏ vẻ thờ ơ và lạnh lùng, nhưng nó vẫn động viên tôi từng chút một. Vậy mà giờ, tự tay tôi lại đẩy nó đi. Như một thằng vô ơn. Một cảm giác sợ hãi len lỏi. Sợ rằng tôi đã thật sự mất nó, thực sự mất đi điểm tựa duy nhất trong thế giới chông chênh này.
Tôi hối hận rồi.
Tôi phải đi tìm nó.
Tôi đảo mắt quanh căn phòng. Mọi thứ trông quen thuộc, nhưng trống vắng lạ thường. Bóng hoàng hôn đổ dài, kéo những góc khuất tối tăm hơn. Tôi từ từ di chuyển, sợ mình sẽ khiến sự im lặng này tan biến. Tôi nhìn vào cuối giường, góc tủ, cái ghế, những nơi tôi thường cảm nhận sự hiện diện của nó. Không có gì. Trống rỗng.
Một luồng khí lạnh thoáng qua. Tôi dừng lại, nín thở. Lần theo cảm giác, ánh mắt tôi dừng lại ở gầm bàn học. Trong bóng tối lờ mờ, tôi thấy nó.
Người bạn thân của tôi, người luôn bình thản, trêu đùa, luôn vững chãi bao bọc và động viên tôi, đang gục mặt vào đầu gối, bờ vai run bần bật. Tiếng nức nở rấm rứt vang vọng khắp không gian, yếu ớt nhưng rõ ràng đến tê dại.
Một cảm giác xót xa cuộn lên, bóp nghẹt lấy hơi thở. Chưa bao giờ tôi thấy nó yếu ớt đến vậy. Hình ảnh vững chãi mà tôi luôn dựa dẫm, giờ đây tan vỡ thành một đống đổ nát dưới chân bàn. Bởi tôi. Bởi một kẻ vô ơn, vô tâm, và ích kỉ.
Tôi muốn chạy đến, ôm nó, nói cả ngàn lần xin lỗi. Nhưng tôi không dám. Bàn tay tôi, vẫn còn rỉ máu, đang trở nên nặng trĩu. Giờ đây, mọi chạm khắc, mọi lời nói đều có thể trở thành một cú gõ cuối cùng, kết thúc cầu nối giữa chúng tôi.
Nó muốn tôi thấy nó. Nếu không, nó chỉ cần biến mất hoàn toàn, không để lại dấu vết nào. Nó đang chờ đợi. Nhưng chờ đợi điều gì? Một lời xin lỗi? Một lời giải thích? Hay đơn thuần là thừa nhận nỗi đau mà tôi đã gây ra?
Tôi từ từ quỳ xuống gầm bàn. Không quá gần, cũng không quá xa. Vừa đủ để nó biết tôi ở đây. Đủ để tôi nhìn rõ bờ vai của nó.
Tôi không dám gọi nó. Không dám chạm vào nó. Chỉ ngồi đó, lặng lẽ, cố gắng tìm thứ gì đó để nói, một từ ngữ, một hành động để hàn gắn, hay ít nhất để không làm vết nứt sâu thêm.
Căn phòng lại trở nên yên lặng. Chỉ còn tiếng nức nở yếu ớt của nó, và tiếng thở khẽ khàng của tôi.
Bao nhiêu lần ngày xưa, nó luôn trêu tôi bằng cách giả vờ dỗi. Tôi vẫn nhớ cách nó quay lưng lại, im thin thít, và tôi sẽ rón rén lại gần, giật giật vạt áo nó. Rồi nó sẽ quay lại, dúi tôi xuống và gõ nhẹ vào đầu. Rồi mọi thứ lại đâu vào đấy.
Giờ đây, tôi không dám làm thế. Bàn tay rỉ máu như đang nhắc nhở tôi về những gì tôi vừa làm. Đó không còn là trò đùa trẻ con nữa. Đó là vết thương sâu hơn bất cứ sự dỗi hờn nào xưa kia.
"Tao...."
Tôi nghẹn lại. Vậy là tôi đã thu hết can đảm, và nói ra một câu không đầu không đuôi. Vô nghĩa.
Tôi chờ đợi. Chỉ cần một hành động nhỏ, một tiếng thở dài, hay bất cứ dấu hiệu nào. Nhưng không có gì. Nó vẫn gục đầu vào gối, vẫn nức nở.
Tôi từ từ nhích lại gần hơn một chút. Bàn tay nặng nề, run rẩy từ từ hướng về vạt áo của nó. Giật nhẹ. Chỉ là một hành động vô vọng, một lời cầu xin thầm lặng.
"Tao xin lỗi. Tao.... tao không cố ý."
"Tao nhớ mày lắm. Nhớ lúc mày bình thường, lúc trêu tao, lúc dỗ tao nữa."
" Tao không muốn mất mày."
Tôi thực sự bối rối. Tôi không biết tôi phải nói cái gì, hay làm gì nữa. Nước mắt chực trào ra đến nơi rồi.
Bỗng, tiếng nức nở của nó dịu lại. Bờ vai vẫn hơi run, nhưng tiếng khóc dần tắt. Cả căn phòng như đang nín thở, chờ đợi.
Từ từ, rất chậm, nó ngẩng đầu lên. Đôi mắt nó đỏ hoe, vẫn còn vương những giọt nước mắt sắp rơi xuống. Ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, không còn sự tức giận hay vỡ vụn nữa, mà thay vào đó là chút dỗi hờn và một nỗi buồn sâu thẳm. Nó không mắng mỏ, không trách cứ, chỉ nhìn tôi, như thể thấy hết tất thảy những nỗi đau, sự vô vọng và cả sai lầm của tôi.
Nó thở dài, rồi từ từ đưa tay về phía tôi. Về phía bàn tay đang nắm lấy vạt áo. Nó cầm tay tôi, nhìn một hồi, rồi xoa nhẹ, như muốn lau đi vết thương không phải của nó, như hồi xưa, mỗi khi tôi vấp ngã và xước xát đầy mình.
Không một lời nói nào được thốt ra. Nhưng tôi hiểu, đó là sự chấp nhận. Không phải là sự tha thứ dễ dàng, mà là chấp nhận nỗi đau của cả hai, và một lời hứa im lặng rằng chúng tôi sẽ vượt qua.
Nhìn nó, tôi chợt thấy.... nó như người anh lớn.
Và tôi hiểu , "đồ con nít" là tôi. Chính tôi.
"When the light is running low and the shadows start to grow,
and the places that you know seem like fantasy.
There's a light inside your soul,
that's still shining in the cold with the truth,
the promise in our hearts.
Don't forget, I'm with you in the dark."
(Don't forget - Toby Fox)
03/07/2025.
Writer: Finn
Artist: Kl.wz
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro