8. TỰ TÌNH
Tôi chưa nói những gì tim cố dấu
Để hương tình vô hậu phải li tan
Bởi đời hoa cũng nở để mà tàn
Thì rung động thế gian nào sống mãi
Trong mê ngủ tim này như sống lại
Cả bốn ngăn niến trải đủ u sầu
Đã trót nhìn nên ánh mắt ghi sâu
Và ngộ nhận xây cầu bên khoảng trống
Từ một phía với tình yêu rất mỏng
Vẫn lặng thầm trân trọng gửi yêu thương
Dù ước mơ đâu phải quá phi thường
Nhưng rất khó khiến vương lòng trai trẻ
Tôi thừa nhận chuyện tình đâu tránh né
Vẫn ngây ngô tô vẽ bước tranh hồng
Cơn gió chiều mang buốt lạnh mùa đông
Đưa ánh mắt phiêu bồng theo dáng hạ...
_____Kim Vui____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro