22. BUÔNG (III)
Cửa mở rồi, anh hãy cứ đi đi
Và xóa hết những gì trong hiện tại
Em khó hiểu nhưng vẫn là con gái
Cũng biết buồn, ngây dại lắm anh ơi!
Anh biết không... Em mệt đến rã rời
Những tình cảm là trò chơi giải trí
Vâng! Nước mắt không mùi nhưng có vị
Ngay từ đầu vốn dĩ chẳng nên mơ
Chợt nhận ra mình thật sự rất khờ
Trái tim mỏng bày trơ cho họ thấy
Nên chẳng trách ai vô tình đến vậy
Gió đông tàn xua đẩy áng mây xa
Em sẽ đi dấu lại mảnh trăng ngà
Chôn kí ức những ngày qua ấp ủ
Từng kỉ niệm bên vần thơ điệu phú
Sẽ đi vào giấc ngủ giữa thềm đông
Trả lại anh ngày tháng của tươi hồng
Bao năm tháng em không hề góp mặt
Tơ đứt đoạn ai đành tâm chia cắt
Chỉ tại trời sắp đặt giữa chiều mưa
Bởi vì em nào đâu phải trò đùa
Em nhỏ mọn giữa vòng đua cảm xúc
Đời sẽ có đôi lần xô ngã gục
Tại vô phần kém phúc thế thôi anh
Thứ trao đi là tình cảm chân thành
Nếu anh nghĩ là banh thì không phải
Đừng cố đá bay đi rồi nhặt lại
Vết thương lành nhưng sẹo mãi còn ghi
____Kim Vui____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro