Bài thơ: CHUYỆN TÌNH MÙA CORONA (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)
Ôi những ngày giãn cách xã hội,
Ta và em chỉ còn lại đắng môi!
Trông xa xôi mà chợt thét "Thôi rồi!"
Dòng ngăn cách đẹp đôi càng mong mỏi.
Ôi những ngày giãn cách thật rỗi,
Ta làm gì chỉ để bớt đơn côi?
Ngày trôi mãi mà lòng thì chựng lại
Ta thấy em qua khung sắt van nài.
Ôi những ngày giãn cách thật dài!
Tình chợt đến vội đi nào thư thái
Lỡ gần nhau mà dịch hành mang lại,
Tình đôi mình chẳng lẽ sẽ chôn sâu?
Ôi những ngày giãn cách thật lâu,
Ta nung nấu một chuyện tình nguyên mẫu
Phải lìa xa vì dịch tràn lan rộng
Corona không tha biết bao nhà!
Corona ơi Corona!
Bao giờ mi mới chính thức lìa xa?
Ôi có lẽ chẳng còn bao lâu nữa,
Hay là mi sẽ lại ngó vô nhà?
Corona ơi Corona!
Rời nhân thế để ta cười lại nhá?
Bao "xiềng gông" chẳng chốc sẽ phai nhòa
Để tình yêu còn kịp nở bông hoa
Xin mi đó, ta đây xin mi đó!
Corona ơi Corona!
Hãy rời xa ta, hãy rời xa ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro