
CHUYỆN TÌNH MỘNG THƯỜNG
(Một đoạn trích trong bài hát Chuyện tình Mộng Thường của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh)
"Vẫn biết trên cõi đời thường yêu thường mơ lứa đôi
Nếu biết sống giữa trời tình yêu là con nước trôi
Trôi lang thang qua từng miền
Lúc êm ái xuôi đồng bằng.
Cũng có lúc thác gập ghềnh chia từng con nước xuôi
Mời bạn nghe chuyện thê lương
Khóc cho người lỡ yêu đương
Trời già nhưng còn ghen tương
Cách chia người trót thương."
Trời vào thu, chàng Thiếu Úy Biệt Động Quân tên là Phạm Thái lên đường đi công tác ở trường sĩ quan Võ Bị Đà Lạt. Trên đường đi đến đây, Thiếu Úy tình cờ quen biết một cô tiếp viên hàng không Air Vietnam tên là Nguyễn Thị Mộng Thường, Thiếu Úy yêu mến Mộng Thường rồi dần dần tình cảm đấy trở thành tình yêu. Tuy cha mẹ của cô đặt cho tên gọi Mộng Thường, nhưng cuộc đời của cô thì không bình thường chút nào như trong một giấc chiêm bao ngắn ngũi.
"Em xinh em tên Mộng Thường Mẹ gọi em bé ngoan,
Em xinh em tên Mộng Thường cha gọi em bé xinh.
Đến lúc biết mơ mộng như những cô gái xuân nồng,
Nàng yêu anh quân nhân Biệt Động trong một ngày cuối đông.
Chuyện tình trong thời giao tranh vẫn như làn khói mong manh,
Chàng về đơn vị xa xăm nàng nghe nặng nhớ mong"
Sau khi hoàn thành công tác tác chiến tại trường sĩ quan Võ Bị Đà Lạt, chàng Thiếu Úy phải quay trở lại Bộ Tư lệnh Biệt Động Quân để trình diện về kế hoạch tác chiến. Trước khi quay về Bộ Tư lệnh, anh nói với Mộng Thường rằng:
- Em hãy ở lại cố gắng đợi anh từ chiến trận trở về nhé! Sau khi trở về, anh nhất định sẽ tổ chức lễ cưới cho chúng ta!
- Vâng! Em sẽ ở đây đợi anh trở về chờ ngày em về nhà anh làm dâu ạ!
Thiếu Úy lên đường trở về Bộ Tư lệnh. Chiến trận "Mùa Hè Đỏ Lửa 1972" cũng bùng nổ ở An Lộc, Phạm Thái lên đường đi chiến đấu.
"Yêu nhau lúc triền miên khói lửa
Chuyện vui buồn ai biết ra sao
Nhìn quanh mình sao lắm thương đau
Khi không thấy người yêu trở lại
Tình không tìm ra dấu ban mai
Người không tìm ra dấu tương lai."
Ở đó, chàng Thiếu Úy này đã bị thương nặng và mất tích, tưởng anh đã hy sinh nơi chiến trận khiến cho Mộng Thường phải đau khổ trước cảnh đôi lứa sớm chia lìa. Không ngờ một thời gian sau "Người Chết Trở Về" trong mừng mừng tủi tủi. Thì ra chàng đã được một bà sơ (soeur) cứu sống và cho tá túc nơi một nhà thờ để dưỡng thương. Sau đó chàng tiếp tục phục vụ tại An Lộc và được thăng cấp lên Trung Úy.
"Nhưng không chết người trai khói lửa
Mà chết người em nhỏ phương xa
Một đêm buồn có gió đông qua"
"Xin cho yêu trong Mộng Thường nhưng mộng thường cũng tan
Xin cho đi chung một đường sao định mệnh chắn ngang
Xin ghi tên chung thiệp hồng bỗng giây phút nghe ngỡ ngàng
Cô dâu chưa về nhà chồng
Ôi lạnh lùng nghĩa trang."
Phạm Thái đã gởi thơ về Sài Gòn mời người yêu mà cũng là vợ sắp cưới của chàng lên An Lộc tham dự buổi lễ "gắn lon" mới. Tuy là tiếp viên hàng không, nhưng lần này Nguyễn Thị Mộng Thường phải đón xe đò đi một quãng đường dài tìm gặp người yêu. Số phận nghiệt ngã như đã chờ đón Mộng Thường, khi chiếc xe đò chở nàng bị trúng mìn bom do bọn khủng bố Việt Cộng gài sẵn ở dọc đường. Cô gái bất hạnh bị thương nặng, mất máu rất nhiều và được cấp tốc chở vào một bệnh viện gần đó nhưng không qua khỏi. Ngày trao trả sau , Phạm Thái trở về mới hay tin người yêu đã chết trên đường đi tìm mình, chàng vô cùng đau khổ nhưng đã muộn. Nàng đã chết và không được nhìn mặt Thái lần cuối cùng.
Từ đó về sau, chàng chỉ sống thui thủi một mình, không yêu ai khác ngoài người yêu quá cố Mộng Thường. Nhiều lần chàng chỉ mộng liêu trai (thuật: linh hồn người đã khuất trở về như người sống) và chàng sẽ nói với cô rằng: "Hẹn em kiếp sau, ta gặp lại!" Rồi chàng chờ đợi ngày mình rời xa dương thế, tiếp tục tình yêu với nàng Mộng Thường.
"Chàng thề không còn yêu ai dẫu cho ngày tháng phôi phai
Nhiều lần chàng mộng liêu trai
Chàng hẹn nàng kiếp mai..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro