CHUYỆN TÌNH IU CÓ AI NGỜ................................
Chiện tình of Ly vs nước ^^!
Ly và nước
Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!"
Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"
Ly đáp: "Chắc vậy!"
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.
Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của duyên phận.
Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"
Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.
Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.
Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.
Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng ?
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?
Điều Kì Diệu Mang Tên Tình Yêu <~
Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi.
Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu người ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận để không gây đau khổ.
Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim đều cùng có cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau.
Nếu ta yêu một người và họ cũng yêu ta, nhưng rồi tình yêu lại ra đi, thì cũng đừng nên níu kéo hay đổ lỗi mà hay để nó ra đi. Mỗi lý do đều có ý nghĩa riêng của nó. Và rồi ta sẽ hiểu. => Câu tâm đắc
Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì chúng ta thực sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kỳ diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu muốn thế.
Hãy mang tình yêu đến cho người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được.
Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kỳ diệu nhất của tình yêu, đó là – tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nẩy lộc khi được trao tặng đi. Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong tim mình.
Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ trong một khoảnh khắc nào đó của cuộc đời.
Chuyện kể rằng...Tuấn Anh “tăm tia” thành công Xì trum cô nương. Mỗi lần đi chơi, Tuấn Anh thích rủ theo cậu bạn thân Vịt Cồ.
Vịt Cồ cũng là bạn cùng trường với Xì trum cô nương, lại rất vui tính nên Tuấn Anh nghĩ cả 3 sẽ dễ dàng kết nối. Mọi việc đang yên đang lành, bỗng dưng, một ngày nọ, Vịt Cồ ít nói, hay lảng lảng mỗi khi Tuấn Anh nhắc đến Xì trum cô nương. Xì trum cô nương thì hay buồn buồn, thỉnh thoảng nói những điều bóng gió, đại khái: nhỏ A thích anh B, bây giờ tự nhiên thấy chan chán, cảm thấy mến mến anh C, vậy thì nhỏ A phải làm sao? Không gặp nhau thì thôi, gặp nhau nói được dăm câu thế nào Tuấn Anh và Xì trum cô nương cũng có chuyện xích mích. Mặt Xì trum chù ụ như cái bánh bao, Tuấn Anh thì tiu nghỉu như bánh đa nhúng nước...
Một tháng sau, tự dưng mà họ trở lại như thường. Cuối tuần lại thấy cả ba rủ nhau đi uống trà sữa, ăn ốc...
Kết nối với người trong cuộc
* Ếch con: Chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Tuấn Anh: Mình lờ mờ nhận ra: hình như bạn ấy "say nắng" thằng Vịt Cồ. Nhưng mình không gặng hỏi. Mình nói với bạn ấy rằng: mình xin lỗi vì dạo này mình bận rộn và có những chuyện không vui nên ít quan tâm đến bạn ấy. Những ngày sau, mình quan tâm, nhường nhịn bạn ấy nhiều hơn. Nhưng bạn ấy vẫn cứ buồn buồn... Sau đó, bạn ấy thú nhận là bạn ấy thích bạn Vịt, hai người có rủ nhau đi uống nước, hai người có nắm tay nhau. Sau cái nắm tay đó, bạn ấy rối...
* Ếch con: Nghe vậy, Tuấn Anh tức giận?
- Tuấn Anh: Mình buồn, cảm giác thật khó tả. Tụi mình thống nhất không liên lạc 2 tuần để mỗi người tự suy nghĩ. Hai tuần đó, mình cũng không gặp Vịt Cồ để hỏi, vì sợ hai đứa khó xử thêm. Mình phát hiện ra, dạo ấy mình hay nổi cáu với Xì trum, mình hay đi đá banh nên không đi chơi với bạn ấy... Trong lúc ấy, mỗi khi buồn Xì trum có thể gọi điện tám chuyện với Vịt Cồ bất cứ lúc nào.
* Ếch con: Cuối cùng thì sao?
- Tuấn Anh: Gặp lại, Xì trum khóc quá trời và bảo rằng thật khó chịu khi không gặp mình. Thế là tụi mình lại vui vẻ với nhau. Xì trum kể đã nói chuyện với Vịt Cồ. Vịt Cồ cũng xin lỗi bạn ấy. Thế là tụi mình lại đi chơi chung.
* Ếch con: Sau chuyện rắc rối này, bạn có rút ra được điều gì không?
- Tuấn Anh: Không có lửa làm sao có khói. Bản thân mình học cách quan tâm ấy hơn, không để ấy buồn. Nếu rơi vào trường hợp giống mình, bạn trai mà không tâm lí thì khó mà có kết thúc có hậu lắm.
Bất ngờ… tôi yêu em!
Tình yêu đến thật bất ngờ và tình cở. Có những “đối tượng” ta nghĩ chẳng… khả nghi chút nào. Nhưng một ngày, cơn gió số phận lại thổi họ đến bên ta, ở lại trong cuộc đời ta…
Câu chuyện thứ nhất:
Em làm tôi choáng ngợp. Tôi đang trên đường nỗ lực tìm kiếm một người để làm ý trung nhân thì bị em “bắt cóc”. Em là người chủ động tung ra những chiêu “cưa cẩm” tôi. Lúc đó, tôi thấy em chẳng có gì đặc biệt ngoài nụ cười tươi và làn da trắng. Tôi nghĩ em chẳng thể là đối tượng của tôi, tôi còn bận đi tìm một cô nàng kiêu sa và đỏng đảnh nào đó.
Thực tình cái dạo “bị” em tán, tôi cũng có chú ý đến em. Tôi chú ý như một ngôi sao để mắt đến vệ tinh của mình. Chú ý em để thấy niềm kiêu hãnh của tôi được vỗ về và ca tụng. Nhưng rồi càng chú ý càng thấy hay hay. Em có nhiều nét đáng yêu, em nói chuyện lại rất dí dỏm. Dấn thêm một bước nữa, tôi thấy em ngọt ngào và cũng kiêu căng phải biết. Thế là một ngày tôi nhận ra tôi đang “phản công” lại em.
Càng ngày tôi càng thấy em có một sức hút rất lớn. Và tôi cũng đã phải chứng tỏ bản lĩnh thật nhiều để có được một cuộc tỏ tình lãng mạn. Bây giờ, thỉnh thoảng em vẫn khoe với đám bạn rằng “mình chinh phục được anh ấy đấy”, nhưng trong thâm tâm, tôi nghĩ rằng tôi mới là kẻ “ngã ngựa” mạnh hơn em.
Câu chuyện thứ hai
Ngày đầu gặp em tôi mơ màng nghĩ rằng em sẽ không thể thuộc về tôi được. Em mang cái vẻ rực rỡ cùng phong cách năng động của một cô gái hiện đại. Còn tôi là một chàng trai trầm lắng và điềm đạm. Nhìn em, tôi có cảm giác em là người luôn thành công. Em tự tin từ trong mỗi nụ cười, câu nói, mỗi bước đi,… Tôi và em cứ như hai đường thẳng song song bên cạnh nhau.
Rồi một lần tôi bắt gặp em khóc. Tôi tưởng là mình nhầm vì cứ nghĩ rằng người như em sẽ không có chuyện gì để khóc. Nhưng rõ ràng là những giót nước mắt đang lặng lẽ rơi trên gương mặt em u buồn. Chỉ lúc này tôi mới đủ can đảm đến bên em và chuyện trò. Những câu chuyện đầy triết lý về nhân sinh của tôi mà tụi bạn thường trêu chọc lại làm em lau khô nước mắt. Và dần dần, những lúc em buồn em lại tìm đến tôi. Tôi đã trở thành bờ vai để em ngả vào lúc nào không biết.
Bây giờ bên em, tôi không còn cảm giác khác lạ nữa. Em thật gần gũi, gần gũi trong những nỗi niềm được giấu kín trong lòng em. Và tôi biết rằng em sinh ra là để dành cho tôi.
Câu chuyện thứ ba
“Chị chào em”. “Dạ, em chào chị”. Đó là mẫu đối thoại đầy “thứ bậc” trong buổi gặp đầu tiên của tôi với người ta. Nghe đứa bạn nó kể khá nhiều về chị ấy rằng “học giỏi, đáng yêu”. Ừ, chị ấy cũng thông minh, lại bé bé xinh xinh, tôi tự nghĩ như vậy.
Ấn tượng đầu tiên cũng chỉ có thế. Thực ra có đa tình cỡ mấy thì tôi cũng chẳng thể nghĩ xa xôi gì khi đứng trước một cô… chị hơn mình đến 3 tuổi. Rồi bống dưng tôi lại được triệu đến… phòng chị ấy để giúp đỡ mấy món kỹ thuật vi tính (vốn là sở trường của tôi) khi chị ấy đang vật lộn với bản đồ án tốt nghiệp.
Đôi lúc đêm về tôi cũng đặt tay lên trán và nghĩ: sao chị ấy cũng… già rồi mà lại có tính trẻ con thế nhỉ, giọng nói thì trong veo. Tiếp sau đ là những băn khoăn: lạ thật đấy, ở bên chị ấy mình thấy mình là người lớn, có lẽ tại mình đang là gia sư của người ta… Khoảng cách tuổi tác dường như vì thế mà được rút ngắn dần, đến khi không còn nữa.
Rồi cũng đến lúc tôi và cả chị ấy bối rối khi nhận ra tình cảm của trái tim mình. Băn khoăn và dùng dằng một chút rồi cũng xăm xăm tiến tới theo tốc độ của mũi tên thần tình yêu. Đến bây giờ thì tôi vẫn hay kể với mọi người bắt đầu bằng cụm từ “cô ấy”.
DESIGN BY NHATTHIENLONGA7ZENCLU
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro