Chương 19 Thầy soạn đề cương hả?
[Kim Thái Hanh: Còn hai giáo viên chưa gửi tôi bảng tổng hợp điểm thi tháng, các thầy cô dành thời gian nhập điểm nhé.]
Đây là lời nhắn gần nhất của nhóm chat các giáo viên lớp 11/7 sau khi có điểm thi.
Điền Chính Quốc bấm vào phần trò chuyện riêng với hắn và gửi link.
[Kim Thái Hanh: Tôi nhận rồi.]
Điền Chính Quốc do dự một chút rồi gõ một câu hỏi.
[Thầy Kim, có vấn đề gì nữa không ạ?]
Cậu không thể nhớ mình đã ‘thử lòng’ đại ca bao nhiêu lần.
Kim Thái Hanh cũng đắn đo một lát rồi gửi tin nhắn trả lời.
[Kim Thái Hanh: Thầy gấp trả nợ hả?]
Điền Chính Quốc ngạc nhiên rồi nhận ra đối phương đã hiểu lầm, thế nhưng cậu chưa kịp giải thích thì một tin nhắn khác lại được gửi tới.
[Kim Thái Hanh: Có vẻ đi xe đạp chung không được vui lắm.]
Điền Chính Quốc vội vàng đáp.
[Không phải.]
[Tôi chỉ muốn hỏi chúng ta có cần nói chuyện liên quan đến kết quả thi tháng không?]
[Kim Thái Hanh: Giờ chưa cần đâu, sau giờ làm gặp nhau một chút là được.]
Giờ chưa cần, sau giờ làm gặp.
Đây có nghĩa là có gì đó cần trao đổi!
Câu nói ngắn gọn này chắc chắn đã chạm vào nỗi đau của Điền Chính Quốc. Cậu nhớ lại cảnh tượng người ta chê bai cậu ở Phòng Giáo vụ vào ngày đầu tiên đi làm, cậu đã thề thốt như thể đang lập quân lệnh trạng trước mặt lãnh đạo.
Nếu tôi có thể dạy học sinh cho tốt thì thầy Kim sẽ không nói nữa, nếu tôi dạy không tốt thì thầy ấy cũng chẳng sai.
Bây giờ nghĩ đến tuổi trẻ kiêu ngạo ngạo mạn của mình, Điền Chính Quốc ước gì có thể tự tát vào mặt mình một cái.
Sao mày dám! Bây giờ hắn ta sẽ lôi mày ra ngoài và đánh mày banh xác.
Hắn sẽ nói gì về mình nhỉ?
Thấy chưa, tôi đã nói thầy ấy không thể làm được mà; sự thật chứng minh mắt nhìn người của tôi rất chuẩn.
Hoặc mỉa mai hơn?
Người mới ấy à, năng lực hạn chế lắm, dạy được mới là lạ.
Tệ hơn?
Đại học Sư phạm hai năm qua muốn vào thì vào, muốn ra thì ra và đào tạo ra đủ loại người.
Trong đầu Điền Chính Quốc nghĩ đến vô số ‘kịch bản’ nhưng sự kiêu ngạo của cậu không thể chịu được bất kì kịch bản nào.
Tâm tình bực bội, cậu ra khỏi phòng mình và qua phòng khách pha cà phê, tình cờ lại thấy Chu Cẩn đang làm ngũ cốc ở quầy bếp.
Chu Cẩn liếc sang cậu: “Chào buổi sáng.”
“Dạ.” Điền Chính Quốc uể oải trả lời, sau đó chợt nhớ phải hỏi: “Đàn anh ơi, điểm bài thi Hoá học lớp anh thế nào?”
“Hạng nhì.” Chu Cẩn phết mứt lên miếng bánh mì, cắn một miếng rồi nói thêm: “Đứng ngay sau lớp em.”
Điền Chính Quốc thấp giọng nhận xét: “Vậy cũng giỏi rồi.”
“Ừ anh rất hài lòng. Lớp 7 có nền tảng rồi nên dù anh có cố gắng thì cũng không vượt qua nổi ‘phần cứng’,” Chu Cẩn nói xong mới ngẩng đầu lên và hỏi: “Còn em thì sao?”
Điền Chính Quốc đành phải đối mặt với hiện thực: “Hạng chín.”
Nhưng Chu Cẩn không nghĩ như vậy là quá tệ: “Không sao đâu. Trong trường có hai mươi bốn lớp, hạng chín là trên trung bình rồi.”
“Những học sinh top khối, thậm chí là top các trường trong toàn thành phố lại đứng hạng chín trong tay em. Quan trọng hơn nữa là các bạn học mấy môn khác cũng giỏi, quá khinh người rồi…” Điền Chính Quốc vừa nói vừa úp mặt vào ghế sofa và rên rỉ: “Kim Thái Hanh muốn trao đổi với em vào thứ Hai, thầy ấy sẽ xé xác em tan nát.”
Chu Cẩn nhìn đàn em mình đang than trời khóc đất, bữa sáng vốn nhàn nhã của anh cũng bị ảnh hưởng.
“Này, này, này, đến mức này luôn à? Chẳng phải chỉ là một kì thi tháng cỏn con thôi sao? Anh nhớ Nam Nam nói lớp 7 thiếu sót đúng một môn, với cả học sinh nào có thể học giỏi tất cả các môn chứ?”
“Anh nói mà không ngượng miệng. Các bạn thiếu sót gì cũng không liên quan đến em nhưng lớp không thể học dở đúng môn Ngữ văn được, mà cho dù có dở thì cũng không thể đến mức như thế được.” Điền Chính Quốc kéo dài giọng và tuyệt vọng đập đầu vào ghế sofa than thở: “Anh hạng nhì, anh không hiểu được em đâu.”
Chu Cẩn bất đắc dĩ cười: “Vậy em nghe cho kĩ này, anh dạy lớp hạng nhì thì giỏi đấy nhưng lớp hạng hai mươi cũng là anh dạy.”
“Hả?” Điền Chính Quốc dừng ‘tự hại’ rồi ngước lên khỏi sofa và nhướng mi nhìn anh.
Chu Cẩn vội nói: “Em đừng nhìn anh bằng ánh mắt kì quặc này. Anh thề là sự kiên nhẫn và nhiệt tình của anh với hai lớp là như nhau, anh vẫn không thẹn với lòng nhưng kết quả khác nhau mà thôi.”
Điền Chính Quốc cau mày: “Sao lại thế này?”
Chu Cẩn tiếp tục trả lời: “Vì có quá nhiều học sinh học dở đúng môn này, lớp 7 chắc cũng như thế. Có thằng nhóc Tạ gì đó thi ở phòng anh, trắc nghiệm nó chọn toàn câu B, viết văn thì ghi tựa đề ‘có lẽ trên đời chẳng có gì đáng giá’. Em không thể so nó với những học sinh giỏi cấp tỉnh như Lộc Ngôn, Hàn Nhuế hay Từ Uyển Uyển đúng không?”
Điền Chính Quốc khẽ thở dài: “Em hiểu chứ, nhưng làm sao em có thể đối mặt với Kim Thái Hanh…”
“Ngay cả thầy Kim, nếu em yêu cầu thầy ấy dạy mười lớp thì cũng không thể đứng nhất cả mười nhỉ? Thầy Kim cũng sẽ dạy một lớp đứng hạng mười nhưng điều này không có nghĩa là năng lực cá nhân của thầy ấy có vấn đề. “
Là người từng trải, Chu Cẩn nghiêm túc nói: “Hơn nữa môn Ngữ văn vốn coi trọng thiên phú và năng lực. Em đừng nghĩ về bảng xếp hạng nhiều quá, đây là sai lầm trong công việc đó thầy Điền.”
“Dù sao thì cũng phải thừa nhận lỗi lầm của mình, bị đánh cũng phải đứng thẳng.” Điền Chính Quốc sau khi trút giận thì đứng dậy khỏi ghế sofa, giọng mệt mỏi nói: “Em đi viết phân tích bảng điểm.”
Chu Cẩn nhìn bóng lưng cậu mà vừa thông cảm vừa buồn cười: “Em lại bỏ bữa sáng à?”
“Dạ dày em khó chịu.” Điền Chính Quốc xua tay sau lưng rồi rút lui về phòng mình.
–
Trong ba ngày còn lại của kì nghỉ Quốc Khánh, Điền Chính Quốc sống trong sự tự vấn nghiêm túc.
Cậu phân tích điểm số của từng học sinh rồi đến làm việc vào thứ Hai trong tâm trạng lo lắng.
Vì mất ngủ đến thiếu sức sống nên cậu không đến lớp tự học buổi sáng mà nằm trên bàn văn phòng Tổ Ngữ văn và đọc giáo án.
Kết thúc tiết tự học buổi sáng, cán sự môn Hàn Nhuế đến giao bài tập, thấy thầy mình có vẻ không thoải mái nên cô nhóc cũng không nói được mấy câu.
“Đại ca.” Hàn Nhuế đi ra cửa đụng phải chủ nhiệm lớp thì giật mình, hét lên một tiếng rồi bỏ chạy.
Kim Thái Hanh vuốt thẳng áo và hơi bất mãn: “Sao ngay cả cán sự môn học mà cũng gấp gáp vậy?”
Điền Chính Quốc nghe thấy tiếng thì đứng dậy: “Ai biết đâu. Từ trước kì thi tháng con bé đã cư xử rất kì lạ, nói chuyện với tôi mà rất cẩn thận.”
Kim Thái Hanh chỉ ngước mắt lên nhìn cậu mà không nói gì.
Điền Chính Quốc tỉnh táo lại.
Đợi chút, có phải hắn vừa nói ‘ngay cả’ không? Cái gì mà ‘ngay cả cán sự lớp’… Mình gấp gáp hồi nào?!
Nhưng Điền Chính Quốc lại không có ý định quan tâm đến lời nói của đối phương, cậu nhìn Kim Thái Hanh cố ý đến đây và ngập ngừng hỏi: “Thầy Kim tìm tôi có việc à?”
Thầy Kim nhìn thẳng vào cậu và nói: “Tôi có nói sẽ trao đổi với thầy rồi, bây giờ thầy có bận gì không?”
Mặc dù Điền Chính Quốc đã chuẩn bị tâm lí nhưng cậu không ngờ hắn lại chủ động tìm đến văn phòng, cậu do dự nhỏ giọng nói: “Ở đâu không phải văn phòng Tổ ngữ văn được không?”
“Phòng trên lầu đang trống.” Kim Thái Hanh nói xong quay người đi tới cửa thì lại nói thêm: “Mang photo bảng điểm của thầy đi, tôi quên mang theo.”
“Này, các thầy họp giáo viên chủ nhiệm sớm vậy? Lớp 11/7 lại đi nhanh hơn chúng ta.” Giáo viên dạy Ngữ văn ngồi trong phòng thầy vậy thì nói đùa mà không có ác ý.
Điền Chính Quốc chậm rãi đi theo phía sau hắn, cậu thực sự không vui nổi nên chỉ có thể miễn cưỡng cười.
Tầng sáu là các phòng họp nhỏ của trường – đây chính là các phòng học không được sử dụng; Điền Chính Quốc thò đầu vào mấy phòng thì thấy Kim Thái Hanh đang ngồi ở bàn làm việc.
“Đừng lãng phí thời gian, lát nữa tôi có tiết học nên họp cho xong.” Giọng điệu của hắn bình tĩnh chứ chẳng thay đổi gì.
Nhớ lại cách đây mấy ngày hai người cùng nhau đạp xe ra ngoài, hẳn là đại ca sẽ không lật mặt đi.
“Phòng này cách âm có lẽ không tệ.” Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, đóng cửa lại rồi đi thẳng tới.
Thầy Kim muốn la rầy thì cứ làm đi.
Kim Thái Hanh thế mà lại nhìn ra vẻ ‘điếc không sợ súng’ trên gương mặt giáo viên phó chủ nhiệm của mình.
Hắn cau mày suy nghĩ một lát, một lúc sau khi đã đoán ra nguyên nhân thì hắn không khỏi nghiêng đầu cười lớn.
“Mới sáng sớm mà đã ủ dột như thế vì xếp hạng sao?” Kim Thái Hanh không mắng và không mỉa mai, giọng nói trầm và rõ ràng thật dễ nghe.
“Chứ nó không đáng để tôi ủ dột à?”
Điền Chính Quốc đợi một lát mà lớp học vẫn yên tĩnh, cậu lấy hết can đảm nhìn vào vẻ mặt của Kim Thái Hanh thì tình cờ bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Kim Thái Hanh nói: “Nhưng vấn đề không nằm ở thầy.”
“Hả?” Điền Chính Quốc không phản ứng kịp.
“Như tôi đã nói, nền tảng Ngữ văn của các bạn vốn đã kém rồi. Hồi lớp Mười, không biết vì sao mà mấy đứa nó ‘đình công’ và không hứng thú với Ngữ văn, đến khi đổi sang cô Vưu mà xếp hạng vẫn như thế; tôi không thể yêu cầu thầy lập tức đảo ngược thành tích được.”
Kim Thái Hanh đứng thẳng người, sau khi nghiêm túc giải thích thì khóe môi hơi nhếch lên và mỉm cười nói: “Khách quan mà nói thì xem như lớp có tiến bộ, tôi bị chặn miệng rồi.”
Trải qua mấy ngày mất ăn mất ngủ, Điền Chính Quốc cảm thấy lòng mình sắp quá tải rồi, cậu bình tĩnh nói: “Vậy sao thầy lại kêu tôi lấy bảng điểm với vẻ mặt nghiêm túc như thế?”
“Vì tôi cần trao đổi với thầy chuyện khác.” Kim Thái Hanh lấy điện thoại và chuyển link cho Điền Chính Quốc, sau đó hắn đi thẳng vào vấn đề: “Thứ Tư tuần này diễn ra buổi phụ huynh, ngoài tóm tắt thành tích thi tháng thì còn phải thông báo về việc đăng kí cho các học sinh năng khiếu.”
Điền Chính Quốc đã biết chuyện này trong buổi họp giáo viên trường lần trước.
Ngoài hai mươi bốn lớp thường và hai lớp chọn như hiện tại, khối Mười Một được chia thành bốn lớp năng khiếu bao gồm tiếp viên hàng không, mĩ thuật, truyền thông và thể thao.
“Tuy sẽ có giáo viên chuyên môn tận tình giải đáp thắc mắc của phụ huynh và học sinh quan tâm nhưng chủ nhiệm và phó chủ nhiệm cũng phải hỗ trợ đăng kí, tôi chưa từng làm việc này nên cần sự hỗ trợ của thầy.”
Điền Chính Quốc gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“Vậy để tôi nói cụ thể về tình hình của một số học sinh: Lớp mình không có quá nhiều bạn muốn theo con đường này, chỉ có Bạch Tiểu Long đã chắc chắn chọn thể thao, còn Giang Chi Bác đang do dự, lát nữa tôi nói chuyện với nó sau.”
Kim Thái Hanh kiểm tra bảng điểm do Điền Chính Quốc mang đến và khoanh tròn vài cái tên sau đó: “Hẳn là không có học sinh theo nghề tiếp viên hàng không, cô nhóc này thì đang nhắm tới truyền thông, còn mĩ thuật…”
Điền Chính Quốc đang chăm chú lắng nghe thì chợt lên tiếng: “Chắc là Trương Hi đúng không?”
“Thầy biết con bé à?”
Trương Hi là một đứa trẻ có tính cách rất dè dặt và ít nói, điểm số của cô nhóc cũng không quá lí tưởng. Đặc biệt là trong môi trường lớp 11/7 nơi hầu hết mọi người đều xuất sắc thì cô rất dễ trở nên ‘tàng hình’.
Vì vậy nên Kim Thái Hanh hơi bất ngờ khi Điền Chính Quốc nhắc đến cô nhóc.
Điền Chính Quốc gật đầu: “Trương Hi rất có năng khiếu vẽ, tôi còn phải ngạc nhiên vì mấy hình doodle con bé vẽ ở sau tờ đề thi Ngữ văn. Có lần trong lớp nó không tập trung nên tôi mời lên văn phòng nói chuyện, lúc đó nó hỏi tôi về chuyện đăng kí mĩ thuật. Lúc đó trường chưa ra thông báo nên tôi chưa trả lời, để tôi chịu trách nhiệm con bé cho.”
“Ừ thì… Tình huống của Trương Hi hơi phức tạp, thầy có thể thử liên lạc trước, có vấn đề gì thì giao cho tôi.” Kim Thái Hanh ngưng đánh dấu và cẩn trọng nói.
Điền Chính Quốc khó hiểu nhìn hắn.
“Đi họp phụ huynh sẽ biết.” Kim Thái Hanh tiếp tục nói về học sinh tiếp theo mà không giải thích quá nhiều.
Cả hai người đã có sự chuẩn bị kĩ càng nên làm việc với nhau vô cùng hiệu quả.
“Tạm thời là như vậy, sau khi liên hệ lần thứ nhất rồi trao đổi chi tiết về những vấn đề khác sau.” Bọn họ nhanh chóng kiểm tra tình hình của tất cả học sinh theo năng khiếu trong lớp, sau đó thu dọn đồ đạc và chuẩn bị quay lại làm việc.
Bỗng Kim Thái Hanh nhìn thấy chồng tài liệu viết tay dày cộp đặt dưới cuốn sổ của Điền Chính Quốc, hắn cao giọng hỏi: “Thầy soạn đề cương hả?”
Mặt Điền Chính Quốc nóng bừng: “Không phải đề cương mà là phân tích điểm yếu của bài thi…”
Kim Thái Hanh cảm thầy cậu thực sự quá để tâm đến kết quả kì thi tháng này, hắn thở dài: “Đúng là giáo viên chắc chắn có trách nhiệm khi thành tích của học sinh không tốt, thế nhưng thầy không cần cảm thấy có lỗi vì nguyên nhân sâu xa cũng chẳng phải do thầy.”
Điền Chính Quốc cúi đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Biết thì biết nhưng làm thì khó, có lẽ đây chính là cảm xúc của một chú chim non mà mọi người thường hay nói.
Kim Thái Hanh im lặng mấy giây không lên tiếng, nhìn bộ dáng vẫn còn chán nản của cậu, hắn chợt đề nghị: “Thế này nhé, sau khi buổi học hôm nay kết thúc, chúng ta lại họp thêm lần nữa về vấn đề thành tích thi tháng; thầy viết nhiều như vậy thì tôi cũng nên cho thầy cơ hội để đọc chứ.”
Điền Chính Quốc trợn mắt: …
Cảm ơn thầy vì đã bồi dưỡng nhé!
Kim Thái Hanh đứng dậy đi về phía cửa, vừa đi vừa nói thêm: “Không phải chỉ mình thầy có lỗi, bình thường đứa nào rảnh là tôi lại cho nó ôn bài Toán, Lí, Hoá và bỏ qua Ngữ văn. Tôi cũng hơi có trách nhiệm, đến lúc đó tôi phải kiểm điểm.”
Điền Chính Quốc hơi ngạc nhiên.
Người đàn ông này nói chuyện rất thẳng thắn, trong lúc nhất thời cậu không biết đối phương đang an ủi mình hay là nghiêm túc.
Bóng dáng cao lớn vừa bước tới cửa chợt quay người lại, tuy bề ngoài cao ngạo nhưng hắn lại cong môi và nói: “Tôi đùa thôi thầy Điền. Hôm nay tôi có năm tiết nên không rảnh đâu.”
–
Tác giả có lời muốn nói
Thầy Điền: Biết anh là giáo viên dạy nhiều lớp nhất trường rồi, biết anh không rảnh như em rồi, nhưng không làm thì đừng có nói!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro