(16)
ngày hôm sau, seungkwan đem cái mặt buồn như bác mất đến trường, đến cả lee chan, cậu em seungkwan quen được khi từng thử tham gia câu lạc bộ nhảy, hai người nói chuyện cũng "khá" hợp nhau, cuối cùng ko chịu được liền thử sức với câu lạc bộ thanh nhạc, em quen được anh jihoon, anh seokmin và cả hai vị cựu học sinh yoon jeonghan và hong jisoo nữa, bọn họ rất dễ thương
em vào lớp, để cặp xuống đất liền nằm gục xuống bàn, đến cả cô bạn lớp trưởng ngồi bàn trên cũng hỏi han
"cậu làm sao mà mặt buồn thiu vậy? tươi cười lên xem nào, cậu mà ko cười nổi thì cả lớp sẽ bị nhiễm cái buồn này đó" shin dayoung nói, cậu là một cây hài của lớp, nói câu gì hài câu đó
"tớ ko sao, cảm ơn cậu" em gắng nặn ra một nụ cười méo mó, cười thật tươi
"ko muốn cười thì đừng cố cười, xấu lắm" hansol ở lớp lạnh lùng như thế đấy, nhưng cậu lại là người luôn ủng hộ em nhất
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro