Cuộc sống của tôi
Tôi là Trần Tuệ Nghi 24 tuổi hiện tại đã kết hôn, đúng vậy tôi đã kết hôn và cuộc sống hôn nhân rất tốt công việc của tôi là ở nhà làm nội trợ. Tôi và chồng kết hôn được 4 năm rồi, có lẽ mọi người thắc mắc sao tôi lại kết hôn sớm đúng không? Ừm phải nói sao ta ... Tôi theo đuổi anh từ khi học cùng trường đến lúc ra trường anh mới chịu nên phải kết hôn để giữ anh chắc trong tay .
Còn chồng tôi ư đương nhiên là tuyệt vời nhất trên thế gian này rồi anh ấy là chủ của một công ty bất động sản để có được thành công như ngày hôm nay anh đã cố gắng rất nhiều và anh ấy tên là Phạm Minh Vũ, 28 tuổi ngoại hình thì khỏi chê bởi vậy tôi mới mê anh như điếu đổ, thông minh, tài giỏi tính tình thì có chút điềm đạm nhưng không sao cả đối với tôi anh luôn tốt .
Làm vợ của anh là ước mơ lớn nhất của cuộc đời này của tôi dù gia đình đã cấm cản vì anh nghèo nhưng tôi vẫn kiên quyết muốn bên anh và cuối cùng tôi cũng làm ba mẹ sáng mắt , anh đã thành công trong sự nghiệp, vì anh tôi có thể học nấu ăn học dịu dàng học làm một người vợ tốt có thể chăm lo việc nhà để anh yên tâm làm việc, mỗi ngày tôi đều suy nghĩ một viễn cảnh hạnh phúc của hai chúng tôi . Tôi nấu cơm anh rửa chén và cùng với một đứa trẻ kết tinh tình yêu của cả hai nghĩ đến đã cảm thấy hạnh phúc .
Anh không biết thể hiện tình cảm, những ngày lễ cũng sẽ không tặng quà càng sẽ không nói những câu ngọt ngào nhưng tôi không quan tâm vì chỉ cần ở cạnh anh là đủ rồi . Có lẽ đối tốt với anh là bản năng của tôi , yêu anh là lí tưởng sống duy nhất của tôi mọi người đều nói tôi ngốc ... Phải tôi cũng thấy bản thân ngốc , nhưng biết làm sao bây giờ tôi quá yêu anh rồi .
Cứ ngỡ sẽ trôi qua trong êm đềm thì cái đêm định mệnh ấy anh ôm chặt lấy tôi trao cho tôi những nụ hôn nồng cháy dịu dàng với tôi biết bao :
" Nguyệt San ... Nguyệt San "
Cái gì chứ? Tôi có nghe lầm không? Nguyệt San là ai? Chẳng hiểu sao lúc đó đầu óc tôi trống rỗng tôi chẳng thể thở nổi nước mắt không tự chủ rơi trên gò má, cố nén nước mắt tôi cố gắng bình tĩnh nhưng không thể trái tim như bị ai bóp chặt đau biết bao, hàng ngàn câu hỏi xuất hiện người anh vừa kêu tên là ai? Hai người có quan hệ gì? Nhưng tôi không dám hỏi vì tôi sợ...sợ câu trả lời sẽ khiến tôi đau lòng sợ sẽ mất anh và rồi tôi xem như chưa từng xảy ra anh cũng không biết vẫn như mọi ngày sống hòa thuận với tôi, quả thật anh rất tốt với tôi chưa từng làm chuyện có lỗi hay mập mờ để tôi lo lắng hay nghi ngờ nhưng trong lòng tôi lại có một khuất mắt mãi mãi khiến tôi sợ hãi và chưa được giải đáp .
Vẫn như mọi ngày tôi chuẩn bị cơm tối cho anh chờ anh về, nhìn đồng hồ đã trễ rồi anh vẫn chưa về tôi bắt đầu suy tư , một tin nhắn vang lên khiến tôi giật mình mở ra thì là chồng tôi:
" Vợ, tối anh có hợp với đối tác em không cần chờ anh, ăn cơm rồi đi nghỉ sớm "
" Được , nhớ đừng làm việc quá sức nha , yêu chồng "
Nhìn bàn cơm đã nguội lạnh tôi không còn muốn ăn liền vào phòng rồi đi ngủ , tôi không hề hay biết lúc tôi đang say giấc ở nhà thì anh đang ở cạnh với người con gái khác . Cô ấy là một người rất xinh đẹp cô ấy có vẻ ngoài nhẹ nhàng thanh tú còn tôi có vẻ ngoài hơi non nớt trẻ con so với cô ấy tôi thiếu chút thành thục có lẽ đó là lí do anh ngoại tình chăng ?
" Vũ ... Anh không về với vợ sao ? " nhẹ nhàng
" em đang bệnh sao anh có thể để em ở đây một mình " dịu dàng
" em xin lỗi , đều là tại em mà anh không thể về với vợ " tự trách
" Không phải do em " vỗ về
" Vũ ... em yêu anh dù chỉ có thể ở trong bóng tối em cũng chỉ yêu anh nên xin anh đừng bỏ em... Đừng rời xa em có được không ? Hứa với em đi " nức nở
" Anh cũng yêu em, thiệt thòi cho em rồi " ôm chặt
Ngày tôi hạnh phúc nhất là ngày tôi cầm trên tay tấm giấy xét nghiệm, bên trong là kết quả chuẩn đoán tôi đã có thai vừa tròn 2 tháng, niềm vui lan tỏa tôi muốn gặp anh để nói cho anh biết. Sờ chiếc bụng nhỏ tôi cảm thấy thật hạnh phúc hóa ra đây là cảm giác làm mẹ , anh vừa trở về tôi đã vội ôm chặt lấy anh :
" Chồng ơi ... em có thai rồi "
" Sao ... có thai? " ngạc nhiên
" Anh sao vậy?anh không vui sao? "
" Không phải, chỉ là anh hơi bất ngờ "
Từ hôm đó anh luôn về sớm chăm sóc tôi từng chút còn vì hai mẹ con mà xuống bếp hình ảnh ấy thật hài hòa đó là giấc mơ tôi hay mơ ước , chỉ thấm thoát cái thai đã được 7 tháng anh còn mua cho con của chúng tôi một cái nôi rất to, còn mua rất nhiều đồ chơi trang trí một căn phòng thật đẹp để chào đón thành viên mới :
" Chồng anh nghe đi con đạp " mỉm cười
" Thật ... Để anh nghe thử " lúng túng
Cảm nhận một sinh linh bé nhỏ đang không ngừng lớn trong bụng mình tôi cảm thấy rất ngọt ngào , tôi cũng cảm nhận anh rất vui rất mong ngóng tiểu thiên thần nhỏ này anh còn cười rất nhiều :
" Chồng anh sẽ đặt tên cho con là gì? " Nhẹ nhàng
" Phạm Bảo Châu "
" Phạm Bảo Châu .... tên hay lắm , con gái của chúng ta sẽ rất thích cái tên này " vui vẻ
" Em có mệt không ? Anh dìu em " dịu dàng
" Dạ " mỉm cười
Lúc mang thai tôi luôn mệt và rất buồn ngủ nên ngủ rất sớm còn anh thì thức khuya để xử lý công việc , nhưng do mang thai nên tôi ngủ không sâu thường thức giấc vào ban đêm , khi tôi mơ màng tỉnh giấc bỗng tôi thấy anh ngồi ở đầu giường nhìn vào hướng nào đó , tôi khẽ đưa mắt nhìn là hình chúng tôi chụp cùng nhau khi đi chơi ở Mỹ lúc ấy anh chỉ vừa mới lập nghiệp , anh đã dùng số tiền đầu tiên mình kiếm được để đưa tôi đi chơi . Tôi khẽ gọi anh :
" Chồng ... anh không ngủ được sao ? "
" um , hôm nay hơi lạ ... Sao vậy em khó chịu ở đâu à ? " dịu dàng
" không chỉ là em bỗng nhiên giật mình thức thôi " cười nhẹ
Anh nằm xuống nhích sát lại gần tôi ôm tôi một cách nhẹ nhàng giọng nói anh trầm áp như một loại thôi miên khiến tôi chìm đắm mê mụi anh nhìn tôi âu yếm hơn mọi ngày rồi anh đặt lên trán tôi một nụ hôn :
" Vợ anh xin lỗi ... " Thủ thỉ
" sao lại xin lỗi em ? Anh làm sai gì à ? Có phải không ? " Nhẹ nhàng
" Chỉ là cảm thấy em thật vất vả nên muốn xin lỗi em thôi " ôm chặt
" Đồ ngốc ... em không vất vả sinh con cho anh em rất hạnh phúc " mỉm cười
Dường như lúc ấy tôi không biết nên vui hay nên buồn tôi cảm giác rất mong lung , câu xin lỗi ấy khiến tôi nghi hoặc nhưng nhiều hơn là sự hạnh phúc và trông chờ .
Hôm ấy là sinh nhật của tôi , tôi vui vẻ chuẩn bị thật nhiều món còn đích thân trang trí bàn ăn thật lãng mạn để có thể cùng anh cảm nhận niềm vui này . Đưa tay xoa nhẹ chiếc bụng to tròn của mình tôi cảm thấy thỏa mãn với cuộc sống của mình , khoảng 7 giờ tối tôi ngồi chờ anh nhưng 1 tiếng 2 tiếng trôi qua anh vẫn chưa về tôi lo lắng gọi cho anh chỉ nghe anh gấp gáp trả lời :
" Ờ nay anh có việc em ở nhà ăn cơm trước đi "
" Vũ chân em đau ... " nũng nịu
" Tút tút tút "
Tôi nghe thấp thoáng một giọng nữ vang lên chẳng hiểu sao tôi cảm thấy thật chua xót , tự tay cắt một miếng bánh thật to bỏ vào miệng nhưng tôi không hề cảm thấy ngọt nó đắng quá , nước mắt lại rơi xuống . Tôi tức giận giơ tay gạt đổ hết mọi thứ trên bàn :
" Xoãng "
Tôi gục xuống đất khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi , cảm giác trái tim mình đã tan vỡ sự cố gắng lâu nay thật vô nghĩa :
" Haha ... Haha "
Tôi cười điên dại nước mắt lại chảy như mưa không thể ngừng tôi cảm giác bụng hơi nhói đau :
" A ... "
Tôi đưa tay lấy chiếc điện thoại của mình trên bàn rồi nhanh tay ấn số điện thoại của anh nhưng anh lại tắt máy tôi mỉm cười chế giễu, cảm giác lại càng đau khiến tôi dần lo sợ tôi nhanh tay gọi điện cho người bạn thân nhất của mình :
" Hoà An ... Giúp mình ... mình bụng mình ... Đau quá ... Mau tới nhà mình " thở gấp
" Cậu bình tĩnh mình sẽ đến ngay " lo lắng
Khoảng 30 phút sau tôi đã ở trong bệnh viện , bác sĩ nhìn tôi nghiêm túc :
" May mà đến kịp chậm xíu là nguy hiểm đến tính mạng rồi đó, tại sao con lại động thai có phải thằng Vũ làm gì con không ? " Tức giận
" Chú , con không sao mà ... Anh ấy không làm gì con cả là do con hay suy nghĩ với lại ăn uống không điều độ mới động thai thôi ... Thật đó " cười
" Con bé này ba mẹ con mà biết con như vậy chú cũng không biết nói giúp sao đâu " thở dài
" Chú ... Chú thương con nhất mà nên hãy giữ bí mật cho con đi , nha nha " đáng thương
" Ừm , con nghĩ ngơi đi chú còn có ca mỗ đi trước đây đừng mãi suy nghĩ lung tung , chú thấy thằng Vũ cũng tốt nên chắc nó sẽ không khiến con phải thắc vọng " an ủi
Thật sự tốt chăng ? Tôi cũng không biết càng không muốn nghĩ tới hiện tại tôi chỉ mong con của mình bình an khỏe mạnh chào đời còn lại tôi không muốn để ý .
Sao khi biết tôi bị động thai anh đã rất lo lắng và cảm thấy có lỗi , anh xin lỗi tôi rất nhiều nhìn anh như vậy tôi thật sự không nỡ giận anh . Tôi thường mắng bản thân không có tiền đồ chuyện gì cũng rất dứt khoát nhưng chỉ cần anh mở lời tôi liền sẽ không nỡ nhẫn tâm và rồi tôi lại tiếp tục chọn cách cho qua lừa dối lòng mình .
Tưởng chừng sẽ êm đềm nhưng ông trời chính là thích đùa người , khi tôi và bạn thân đang đi mua sắm liền bắt gặp anh đang đi cùng một người con gái khác cả hai rất thân mật khiến tôi không biết làm gì :
" Nghi đó là chồng của cậu thì phải ? Nhưng chẳng phải cậu bảo anh ta đang ở công ty sao ? " Khó hiểu
" À ... Chắc do mình nhầm cậu biết mà phụ nữ khi mang thai thường hay quên " cười miễn cưỡng
Có lẽ không ai biết để nói câu đó tôi phải dùng rất nhiều sức để nước mắt không rơi , phải ... tôi biết anh vẫn luôn lừa dối tôi nhưng tại sao phải để tôi phát hiện tại sao phải khiến tôi tổn thương như thế này ? Tôi cảm thấy bản thân thật giỏi có thể bình tĩnh như vậy nhưng chính là trái tim của tôi đã tan nát đã vỡ vụn dù tôi đã cố gắng vá lại nhưng nó không thể lành lại được . Giống như cuộc hôn nhân này ngay từ đầu là đã sai nhưng chính tôi muốn níu giữ thì biết trách ai đây ?
Ngồi trong phòng khách gương mặt tôi tái nhợt đôi mắt đỏ ửng vì khóc quá nhiều , nhìn anh bước vào nhà tôi rất bình tĩnh :
" Anh về rồi à ? Nay anh đã đi đâu vậy ? " cười nhạt
" em hỏi gì vậy ? Đương nhiên là anh ở công ty rồi " cười
" vậy sao ... " miễn cưỡng
" em sao vậy ? em rất lạ " nhẹ giọng
" Không có gì , em mệt quá em vào phòng nghỉ xíu anh ăn cơm đi em để trong tủ lạnh anh hãy hâm lại đi "
Nói rồi tôi bước vào phòng , khoảnh khắc cánh cửa kép lại tôi liếc gục xuống nức nở khóc tôi mím môi không để anh nghe được tiếng khóc của mình , anh vẫn chọn cách lừa dối tôi vẫn chọn cách không thành thật để gạt tôi ... Haha , nực cười thật nực cười .
Sờ bụng mình tôi cảm thấy thật tủi thân nhưng tôi không muốn nói cho ai chuyện này , bởi vì tôi vẫn còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này tôi sẽ không để mọi chuyện kết thúc . Con tôi không thể không có cha gia đình này không thể tan vỡ chỉ cần tôi còn cố gắng mọi thứ sẽ tốt thôi ... Tôi tự nhủ .
Hôm ấy là một ngày mưa , trời mưa lâm râm tí tách tôi ở nhà chờ anh về để cùng nhau kỉ niệm ngày cưới , chiếc chuông cửa vang lên có một vị khách không mời mà đến xuất hiện trong nhà :
" Cô là ? "
" chào em chị là Nguyệt San bạn của anh Vũ " điềm đạm
" hóa ra là bạn của chồng em " cười nhẹ
Tôi cố ý nhấn mạnh chữ " chồng " với chị ta bởi vì lúc ấy cảm giác bất an trong lòng tôi dâng lên khi gặp người phụ nữ này , chị ta chính là tình nhân bí mật của chồng tôi là cơn ác mộng của tôi ... Nhưng mục đích của chị ta là gì ?
" Có lẽ hơi đường đột khi đến đây nhưng chị có chuyện quan trọng muốn tìm anh Vũ ... Anh ấy ở nhà không ? " Mỉm cười
" Không , nếu có gì chị hãy nói với em , em sẽ nhắn lại với anh ấy "
Chị ta nhìn tôi trong mắt là sự khiêu khích cùng đắc ý , tôi vờ như không thấy :
" ừm nếu vậy phiền em nhắn lại với anh ấy chị có thai rồi ... kêu anh ấy hãy đến tìm chị " cười
Tôi bình tĩnh nhìn chị ta , chị ta cũng bất ngờ trước phản ứng này của tôi nhưng rất nhanh chị ta lại mỉm cười :
" Em có vẻ không bất ngờ nhỉ ? à phải rồi bởi vì em chưa biết nó là con ai mà phải không ? Nó chính là cốt nhục của anh ấy cũng chính là của chồng em "
" Vậy thì sao ? Chị đến đây nói với tôi để làm gì ? Hay nói đúng hơn chị muốn khoe khoan rằng mình đã thành công làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác ... Mặt cũng dày thật , nhìn cũng đẹp đó nhưng nhân cách lại không bằng một con súc sinh " lạnh lùng
" ... " tức giận
" Nếu chị muốn nói để tôi tức giận mà nhường chồng mình cho chị thì chị nên rời đi bởi vì chị không thành công đâu "
" Người anh ấy yêu là chị người anh ấy quan tâm cũng là chị nếu không tin chúng ta hãy cược xem anh ấy sẽ chọn ai là chị và con của chị hay là hai mẹ con em ? Sao dám chứ ? " Châm chọc
" Anh ấy chọn ai em không cần biết , em chỉ biết chị vĩnh viễn là kẻ thứ ba ở trong bóng tối ... Còn em chính là vợ hợp pháp của Phạm Minh Vũ tài sản cũng không đến lượt mẹ con chị vào giành đâu " cười lạnh
" Được lắm , mày hãy chờ xem anh ấy sẽ chọn ai " rời đi
Nhìn căn nhà lạnh lẽo tôi không còn sức lực mà ngã xuống đất , tôi không ngừng run rẩy bởi vì tôi không biết diễn tả được cảm xúc của mình lúc này ... Tôi không có can đảm để đối mặt không có niềm tin rằng mình sẽ thắng hay nói đúng hơn ván cược này tôi sợ mình sẽ thua .
Anh về nhà ôm tôi từ phía sau giọng anh dịu dàng trầm ấm :
" Vợ anh nhớ em "
Chẳng hiểu sao tôi lại không hề thấy vui khi nghe câu nói ấy thay vào đó là sự trống rỗng và chua xót , anh thật sự nhớ tôi sao ? Thật sự yêu tôi sao ? Vậy còn Nguyệt San và con của cô ta ? Tôi và hai người họ anh yêu ai ?
Anh và tôi cùng nhau ăn cơm anh tặng cho tôi một sợi dây chuyền kim cương màu đỏ rất đẹp :
" Cảm ơn chồng "
" rất hợp với em " hôn nhẹ
Một cuộc điện thoại đến anh vừa nghe xong liền có chút lo lắng muốn rời đi , tôi liền cảm thấy sợ hãi :
" Chuyện gì vậy anh ? "
" À ... Thì , công ty có chuyện anh đi trước em ở nhà chờ anh xíu anh về "
" Có thể đừng đi được không ? " Nắm chặt
" Vợ , em đừng trẻ con nữa , đó là công việc quan trọng anh sẽ về sớm với em...anh đi trước đây " rời đi
Nhìn bàn tay trống rỗng tôi nỡ một nụ cười tự giễu , hóa ra thật sự tôi không quan trọng bằng cô ấy ván cược này tôi thua rồi thua một cách thảm hại , hai hàng nước mắt chảy xuống tôi không còn cảm nhận được gì cả trái tim đau nhói như bị hàng ngàn con dao đâm vào khiến tôi rỉ máu , anh là một cây hoa hồng có gai biết khi chạm vào sẽ bị thương nhưng tôi vẫn cố chấp cầm chặt không buông ... Giờ thì gai nhọn đầy người đâu đâu cũng là vết thương ...
Tôi vô hồn trở về phòng nhưng chẳng thể yên giấc cảm giác toàn thân thật lạnh lẽo , tôi lạnh đến mức run lên từng hồi ... Tôi cố hít thở đều nhưng không được cảm giác cả người nặng trĩu , tôi đưa tay xoa bụng nước mắt lại rơi xuống cảm giác bụng hơi nhói đau tôi sợ hãi :
" A ... "
Cố nhấc người lên nhưng không được cả người tôi mềm nhũn tôi cảm giác đầu óc không còn tỉnh táo , nhưng ý chí không cho tôi bỏ cuộc cố lê bản thân dậy tôi phải gọi điện thoại . Mò được chiếc điện thoại trên tủ tôi muốn bấm gọi nhưng do choáng váng tôi từ mép giường liền ngã xuống bụng đập mạnh vào nền đất :
" Bịch "
" A ... aa , đau ... "
Tôi đau đớn ôm chặt lấy bụng , gương mặt trở nên tái nhợt mồ hôi chảy nhễ nhại cầm điện thoại tôi cố gọi cho anh nhưng cuộc đầu tiên bị anh tắt máy , nhưng có lẽ anh nhấn nhầm tôi kiên trì gọi lại niềm hi vọng của tôi dâng lên :
" Vũ ~ anh thật là hư , áo anh... Để em cởi giúp anh " nũng nịu
Trái tim tôi thắt lại , niềm hi vọng của tôi đã vụt tắt, dường như chỉ một câu nói ấy cũng khiến sức lực của tôi cạn kiệt tôi đau không thể thở được tựa như đang có hàng ngàn hàng vạn cây búa bổ mạnh vào trái tim tôi , chiếc điện thoại trên tay trượt xuống ... Nước mắt đua nhau chảy xuống trên gò má , tình yêu của tôi niềm tin của tôi sự chung thủy của tôi sự bao dung của tôi vỡ nát trong nháy mắt vậy là hết rồi ...
Cảm giác có một thứ gì đó chảy ra nhìn xuống tôi hoảng hốt ... Máuuu
Phải máu chảy ra rất nhiều , tôi khủng hoảng ôm chặt bụng run rẩy :
" A ... Con ơi đừng xảy ra chuyện gì "
Tôi dùng hết sức bình sinh gọi cho chú tôi :
" Alô , có gì không con ? "
" Chú ... Cứu con .... Con của con ... Hức hức ... " Nức nở
" Cái cái gì ? Con làm sao ? " Giật mình
" Con ... "
" Cạch "
Chiếc điện thoại rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo cánh tay nhỏ gầy của tôi cũng trở nên vô lực đôi mắt mê mang nặng trĩu :
" Xin lỗi ... mẹ vô dụng quá ... "
....
BỆNH VIỆN Quốc Tế Nhân Ái
" Chuẩn bị phòng phẫu thuật , có một sản phụ tình trạng đang rất tệ ... " Gấp gấp
" Dạ " vội vàng
" Chú Đức anh xin chú hãy cứu bé Nghi và cháu anh " lo lắng
" Anh với chị đừng lo em sẽ cố gắng " trấn an
" Hức hức ... con tôi khổ quá mà , cầu trời hãy phù hộ cho mẹ con nó bình an " khóc
" Bà đừng lo , sẽ ổn " ôm
" Rồi thằng Vũ đâu ? Vợ nó đang như vậy tại sao tôi không thấy nó ? "
" Phải đó , ông gọi nó xem "
" Ting ting ting "
" Alô , ba có chuyện gì vậy ? "
" Vợ mày đang ở trong bệnh viện cấp cứu đây này , mày đang ở đâu ? Mau lại bệnh viện ngay cho tao " tức giận
" Sao ? Ba ... ba nói sao ? Vợ con ... " Thất thần
Anh nhanh chóng mặc đồ chỉnh tề rồi rời đi nhưng rất nhanh Nguyệt San đã níu giữ anh lại :
" Anh đi đâu vậy ? "
" Vợ anh và con đang nguy hiểm anh phải đi ... Chẳng phải em đã khỏe rồi sao ? Anh cũng không cần ở đây nữa ... Anh cần vợ và con anh bình an " lạnh lùng
" Vũ ... Anh không còn yêu em sao ? Hức hức ... em là người anh hứa sẽ bảo vệ cả đời mà ? " Oán trách
" Phải , nhưng đó là trước kia ... Khoảng thời gian này khi ở cạnh em ấy anh mới nhận ra mình thật tồi tệ ... Không xứng làm chồng , anh muốn chuộc lỗi lầm ... Gặp em là sự áy náy nên xin em sau này đừng làm phiền anh và vợ anh nữa ... Số tiền đó đủ để em và con sống cả đời còn chúng ta thì kết thúc" lãnh đạm
Nói rồi anh bước nhanh ra ngoài để lại chị ta một mình giữa nhà , đôi mắt chị ta lóe lên sự không can tâm cùng thù hận .
Trong phòng phẫu thuật
" Bác sĩ Đức , không hay rồi mắt máu quá nhiều , huyết áp giảm và nhịp tim đang tăng "
" Truyền máu "
" Không xong rồi sản phụ bị băng huyết... Cả mẹ và con đang rất nguy hiểm " gấp gáp
Bên ngoài mọi người lo lắng bất an, anh ngồi trên ghế đôi mắt đỏ ngầu ba mẹ tôi không để ý đến anh hiện tại anh đang rất lo lắng cho vợ và con , cảm giác tội lỗi dâng lên . Bên trong chú tôi bước ra gương mặt ông thể hiện rõ sự nghiêm trọng và mệt mỏi :
" Sao rồi sao rồi ? " Lo lắng
" Đây là giấy kí nhận chọn giữa mẹ và bé , mọi người chọn đi " thở dài
" Cái gì chứ ? Chọn ... chọn mẹ và bé ? Con tôi và cháu tôi " kích động
" Anh chị với thằng Vũ mau chọn đi tình trạng đang rất nguy hiểm nếu không kí cả hai đều sẽ chết chỉ có thể chọn một trong hai " thúc giục
Cầm tờ giấy và cây bút trong tay trái tim anh thắt lại, cuộc đời anh đã từng phải lựa chọn nhưng lựa chọn này chính là lựa chọn khiến anh đau đớn nhất ... Anh rơi nước mắt bàn tay run rẩy kí tên anh không thể làm gì khác ngoài giữ mẹ .
" Được rồi mọi người yên tâm tôi sẽ cố gắng cứu Nghi " vội vào trong
" Cạch " cửa đóng lại
" Đều tại mày hại con tao " kích động
" Ông bình tĩnh lại đi " can ngăn
" Nếu không tại mày tại sao nó lại bị động thai đến mức phải nguy hiểm đến tính mạng ... Ngay từ đầu tao đã không nên giao con gái tao cho mày " tức giận
" Bốp " đấm mạnh
" Hự ... " Đau đớn
" Bốp, bốp, bụp "
Ông đấm mạnh vào mặt anh đến miệng chảy máu anh để yên cho ông đấm không né tránh , bởi vì anh không hề cảm thấy đau đớn anh chỉ cảm thấy chua xót . Đánh anh đi anh là một thằng tồi một thằng xấu xa tệ bạc ... Nhưng xin ông trời đừng cướp đi đứa con thơ chưa kịp trào đời , người vợ mà anh yêu thương .
Cuộc phẫu thuật diễn ra suốt ba tiếng cuối cùng cũng kết thúc , một vài bác sĩ và y tá bước ra anh nhanh chóng đứng dậy :
" Vợ con cô ấy ? "
" Đã qua cơn nguy hiểm , chỉ là đứa bé không giữ được " buồn bã
" Được , con muốn gặp cô ấy " gấp gáp
" Tạm thời sẽ chuyển qua phòng đặc biệt để theo dõi "
" Cảm ơn chú Đức , vất vả cho em rồi "
" Anh chị đừng khách sáo nó cũng là cháu em mà " cười nhẹ
Một y tá bước ra trên tay ôm một thứ gì đó được bọc kĩ bằng vải mềm , anh đưa mắt nhìn cổ họng nghẹn lại cả người run rẩy cảm giác xung quanh lạnh như một hầm băng ... Đó là cô con gái nhỏ bé bỏng của anh ... Là đứa con đoản mệnh của họ , con bé thật dễ thương nhìn nó dường như đang ngủ nếu con anh còn sống nó sẽ đáng yêu biết bao sẽ ngoan ngoãn biết bao sẽ kêu anh một tiếng ba ... Nhưng đã không còn cơ hội nữa rồi chính tay anh đã kí tay vào tờ giấy để chấm dứt sinh mệnh nhỏ bé này ...
Ba tôi và mẹ tôi nhìn cháu không kìm được nước mắt mà rưng rưng , họ tiếc thương cho đứa cháu nhỏ của họ .
Ở trong phòng bệnh , tôi được truyền nước biển cả người trở nên yếu ớt xanh xao mặc bộ đồ bệnh nhân trong như trẻ em mặc đồ phụ huynh . Anh ngồi cạnh giường tôi túc trực không rời nên ba mẹ tôi cũng không nói gì , đến ngày hôm sao tôi mới tỉnh ... Tôi mơ màng mở mắt cảm giác mắt hơi đau không mở nổi :
" a "
" Vợ ... Vợ em tỉnh rồi ? " Mừng rỡ
Tôi chậm chạp mở mắt nhìn anh , rồi đưa tay sờ bụng mình thấy chỉ còn lại một chiếc bụng phẳng lì tôi khàn giọng :
" Con em ... nó ổn chứ ? " Cô phải đang ở trong lồng kính không ? Em có thể đi thăm nó sao ? " Cười ngượng
" ... " im lặng
" Trả lời em ... hãy trả lời em ... Con em đâu ... " Run rẩy
Anh không dám nhìn tôi biểu hiện ấy khiến tôi bất an , tôi cố gắng trấn tĩnh cố gắng an ủi bản thân :
" Có phải con em bị gì nên mới không cho em gặp không ? Có phải do nó còn yếu nên mới không được gặp không ? Đúng rồi là như vậy ... " lẩm bẩm
" Vợ ... Nghe anh nói , em hãy bình tĩnh ... Tình hình lúc đó của em rất nguy hiểm chỉ có thể giữ một anh đã giữ em " nhẹ giọng
Đầu óc tôi trống rỗng tôi không nghe được gì nữa , tôi chỉ cảm thấy bi thương cùng tuyệt vọng ... Đứa con tôi vất vả bảo vệ tôi còn chưa được nhìn thấy nó vậy mà nó lại rời bỏ tôi ư ? Tôi không tin ... Thật sự không dám tin . Nước mắt khẽ chảy xuống cảm thấy đau lòng cùng châm chọc . Anh làm vẻ mặt đó là gì ? Anh cũng đau lòng sao ? Tôi chỉ cảm thấy tình yêu của tôi tựa như chỉ là một thứ rẻ tiền có cũng được không có anh cũng chẳng quan tâm ... Nếu lúc ấy anh chịu ở lại chịu nghe máy ... Thì phải chăng kết quả sẽ khác ?
" Đủ rồi ... Anh đừng nói nữa ... Tôi không muốn nghe ... " Kích động
" Em hãy bình tĩnh , rồi chúng ta sẽ có đứa khác em đừng dày vò bản thân em còn yếu " ôm chặt
" Haha ... Nó chết rồi người vui nhất không phải nên là anh sao ? " Thờ thẩn
" Em nói vậy là sao ? " Nhíu mày
" Anh có thể quan minh chính đại ở cạnh người anh yêu và con của hai người ... Một nhà ba người sẽ hạnh phúc ... Còn tôi ... Chẳng còn gì cả ... Chẳng còn gì cả " gào lên
" Tuệ Nghi em ... " Không tin
" Phạm Minh Vũ ... 7 năm tôi yêu anh suốt 7 năm chưa một lúc nào tôi không tin tưởng anh ... Dù biết anh ngoại tình ... Dù anh ôm tôi gọi tên người con gái khác tôi cũng không quan tâm ... Không phải vì tôi ngu ngốc mà bởi vì tôi quá yêu vì yêu nên tôi bỏ qua hết để ở bên anh ... Thanh xuân của tôi tình yêu của tôi sinh mệnh của tôi trái tim của tôi bị anh dẫm nát rồi .... Haha ... Haha ... Có phải tôi quá mặt dày hay không ? bám theo anh khiến anh không thể ở cạnh người mình yêu ? Phải , tôi tự lừa dối bản thân để tin anh nhưng còn anh thì sao ? Còn anh thì sao ? Anh lại chọn cô ta ... Tôi đã gọi anh nhưng cái nhận lại là gì ? Món quà của anh thật đặc biệt tôi nhận không nổi ... " Thê lương
Sự uất ức dồn nén của tôi bao lâu nay được cô nói ra , trái tim của tôi đau biết bao nhiêu đó là sinh mệnh của tôi mất con rồi tôi không còn muốn sống nữa , cuộc hôn nhân này cũng chẳng còn ý nghĩa gì .
" Tôi mệt mỏi lắm rồi ... Tôi ghét phải chờ đợi mong ngóng anh mỗi tối , tôi ghét cái cảnh măm cơm luôn nguội lạnh ghét phải sống trong lo lắng bất an ... Ghét phải khóc âm thầm ... Ghét những ngày lễ chỉ có một mình tôi ... Ghét khi nhìn anh ở bên cạnh người con gái khác mà bản thân phải cố gắng điềm tĩnh xem như chưa có chuyện gì ... Tôi thật sự không thể chịu được ... " Bật khóc
" Vợ ... Anh xin lỗi , em hãy nghe anh nói ... Anh đã chấm dứt với cô ấy anh chỉ yêu em ... Em hãy tin anh ... Anh sẽ bù đắp ... Sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa " van xin
" Bù đắp ... Tin anh ? Yêu tôi ? Nếu là lúc trước tôi sẽ rất vui vẻ hạnh phúc ôm chặt lấy anh ... Nhưng còn bây giờ tôi cảm thấy kinh tởm buồn nôn " cười lạnh
" .... " Sững sờ
" Ly hôn đi " cười nhẹ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro