
14
cùng lúc ấy nhóm levy vừa ăn xong đi lên mở cửa phòng thì y tá đi ra
ju: khi nãy có chuyện gì sau laxus
la: ko chỉ là em ấy có vẻ nhớ được gì đó nên cảm thấy đau đầu y tá đã cho cô ấy ngủ bây giờ ko sao nữa
le: may quá thôi m.n về đi tối rồi cứ để tớ và juvia ở lại chăm sóc lucy là được
m.n- laxus: ukm
la: ukm vậy cũng được các em cẩn thận đó
le: vâng anh cứ yên tâm
cả bọn tạm biệt nhau đi về lucy vẫn đang chìm vào giấc ngủ trong giấc mơ cô bắt gặp 1 đứa nhóc có mái tóc của nắng đang khóc dưới tán cây anh đào đó là cô khi còn nhỏ cô đi tới chạm vào cô nhóc nhưng bàn tay cô lại xuyên qua ''mik ko thể chạm đây là gì ko lẽ là ký ức của mik'' cô đành ngồi cạnh nhìn con bé thì từ đằng xa có 1 bé trai cô ko thấy rõ mặt chạy tới trên người đầy mồ hôi thở mệt nhọc có lẽ đã chạy rất nhiều
bé trai(boy): hộc..hộc lu tại sao em lại ra đây ..hộc có biết anh kiếm em rất lâu ko hộc..hộc
bé gái(girl): huhu anh tại sao ba lại ko quan tâm em chứ em đã cố hết sức để làm cơm nắm cho ba vậy mà huhu
những lời cô bé nói cô nghĩ có lẽ hồi nhỏ cô quen thân vs 1 người con trai nhưng tại sao cô lại ko nhớ
đứa bé ôm cô nhóc vào lòng xoa đầu cô nhóc nói vs giong dịu dàng
boy: ko sao đâu lu anh đã nghe rồi em muốn khóc cứ khóc đi chắc là do ba em bận em quá thôi
cô cứ ngồi cạnh 2 đứa bé cho đến khi cô lại đưa ra nơi khác bây giờ chỉ là 1 nơi đen tối ko 1 ánh sáng bỗng có những màn hình treo lơ lửng nó xuất hiện ra nhiều hình ảnh giữa cô và cậu bé rất nhiều cho đến khi rầm mọi màn hình đều vỡ tan cô tỉnh dậy bên ngoài trời mưa to sấm chớp đó là thứ cô sợ nhất cô ngồi co ro trên giường bịt chặt tai lại ko để levy juvia nghe thấy cô cứ ngồi co ro cho đến khi có 1 chiếc headphone ngự trị trên tai cô nó che đi bớt những âm thanh của sấm cô nhìn sang thấy laxus đang đứng bên cạnh giường cô ôm chặt anh laxus nhẹ nhàng ngồi cạnh cô anh mở nhạc cho cô nghe đó ko phải là những bài nhạc rock mà anh vẫn thường nghe mà là những bài nhạc nhẹ nhàng cô dựa vai anh ko biết từ lúc nào cô thiếp đi thấy cô ngủ anh để cô lại vào giường nằm anh đứng dậy nhưng bàn tay anh bị cô nắm chặt ko buông anh cố gỡ nhưng ko dược anh đành ngồi bên cạnh vuốt nhẹ mái tóc của cô đang che mất khuôn mặt cô anh hôn nhẹ lên trán của cô nhẹ nhàng nói
La: ngủ ngon nhé lu có anh đây rồi
cô mỉm cười anh vuốt nhẹ mái tóc mai trên trán của cô và cũng thiếp đi đến sáng ngày hôm sau levy thức đầu tiên cô ra khỏi giường uống nước thì phát hiện laxus đang nằm ngủ ở cạnh giường lucy cả 2 đang nắm tay lucy còn đeo headphone của anh đó là thứ anh chưa bao giờ cho người khác đụng tới levy bước nhẹ nhàng tới giường juvia lay lay cô dậy
ju: có chuyện gì vậy levy mới có thôi mà cho tớ ngủ tý đi
le: có cái này hay lắm nè đi theo nhẹ thôi
cô bước theo levy thì thấy cảnh tượng đó ko cùng lúc cả 2 móc dt ra chụp hàng tá bước ảnh vô cùng điêu luyện levy nói nhỏ vs juvia
le: tớ đi ăn cậu ngủ tiếp đi
ju: sau khi thấy cảnh tượng này còn ngủ được gì nữa chúng ta đi ăn chung đi
cả 2 rón rén ra ngoài để ko đánh thức 2 người nhưng thật ra anh đã thức từ trước từ levy kêu juvia thấy họ chụp anh có ý định cản nhưng thấy 2 người háo hức như vậy đành để 2 người chụp cho đã tay khi cả 2 đi anh ngồi thẳng dậy gãi đầu ngáp 1 tiếng anh ngồi nhìn cô khi ngủ tượng như thiên sứ anh lấy tay chạm nhẹ mũi cô lucy vô hức lấy tay dụi dụi mũi mình cô như 1 con mèo anh xoay xung quanh thấy trên bàn có 1 cuốn tiểu thuyết anh cầm lên đọc trong khi đợi cô dậy
~~~~ 6h30~~~~
cô dậy ngồi dậy vs khuôn mặt trông rất là ngốc cô nhìn thấy laxus giật mình
lu: anh ở đây khi nào vậy laxus
la: em ko nhớ sao và em thả tay anh ra được ko em nắm chặt quá
lu: ơ em xin lỗi
cô lục lội trí nhớ của mình và cô đã nhớ hết m.n chuyện hôm qua măt cô đỏ hết lên bây giờ cô mới để ý trên cổ cô là headphone của anh cô lấy ra trả anh
lu: cảm ơn vì đã cho em mượn
la: ko có gì
anh cầm lấy ko khí ngột ngạt im lặng đến mức có thể nghe tiếng muỗi bay cô bắt chuyện trước
lu: ukm à ko biết levy và juvia đâu rồi nhỉ
la: bọn họ đi từ sớm rồi
anh trả lời mà mắt vẫn nhìn vào cuốn sách ko khí lại im lặng có thể nghe muỗi bay(muỗi: ngươi thích ta lắm sao lấy ta ra làm vd t/g: ko mà là ngược lại ta cực kỳ ghét ngươi suốt ngày các ngươi cứ thích chích ta hoài la: này lạc đề rồi đấy quay lại đi =='' t/g: ukm đúng là lạc thiệt vào lại truyện thôi)
lu: ukm này laxus
la: hửm
anh rời khỏi cuốn sách ngước mặt nhìn lucy
lu: thật ra anh là ai tại sao anh biết mọi thứ về tôi, tôi sợ sấm cả levy và juvia đều ko biết tại sao anh lại biết
1 khoảng im lặng anh định trả lời thì cách cửa bật mở
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro