chuyen teen viet
1/Ví dụ anh thích em
Đó là sự thật không thể chối cãi được rồi. Vì sao à? Bởi...
Trước khi quen anh, ý nghĩ đầu tiên của em khi ngủ dậy là: "Lại muộn học rồi". Còn bây giờ là: "Cầu trời mọi điều tốt đẹp đến với anh ấy hôm nay".
Trước khi quen anh, ý nghĩ cuối cùng của em trước khi ngủ là... chẳng kịp nghĩ thì đã ngủ khì mất. Còn bây giờ, hết quay trái, quay phải, hết tắt điện đi rồi lại bật điện lên chỉ vì phải đánh vật với câu hỏi mà em biết thừa chả bao giờ có câu trả lời: "Trong giấc mơ anh, có em... không?"
Trước khi quen anh, ngày nào em cũng than vãn vài chục lần câu "cuộc đời thật buồn bởi em chẳng có nổi một lý do nào để buồn". Bây giờ, thì em không thể hét nổi nữa bởi em đã tìm được hàng vạn lý do... Chẳng hạn... có lẽ mạng bị lỗi nên tin nhắn đến muộn. Nghe thì cái lý do này thật vô lý nhưng anh cứ thử thích em đi, anh sẽ biết ngay là em nói sai hay nói đúng.
Thế ví dụ... anh cũng thích em đi. Thì sao nhỉ? Chỉ ví dụ thôi nhé:
Ví dụ... anh thích em nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, thì thể nào em cũng cười rất nhiều cho mà xem. Trên đời làm gì có ai buồn khi người mình thích cũng thích mình cơ chứ. Cuộc sống sẽ tràn ngập niềm vui. Chẳng phải những niềm vui còn được mang tên là "hạnh phúc" đó sao?
Ví dụ... anh thích em nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, thì thể nào em cũng dịu dàng đi cho mà xem. Em sẽ chẳng bao giờ chí choé, cãi nhau ầm ĩ với mấy thằng bạn nữa, sẽ nói năng thật nhỏ nhẹ. Anh không tin em làm được đúng không? Thế thì phải thử mới biết được chứ.
Ví dụ... anh thích em nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, lúc anh buồn có thể em sẽ chẳng làm cho anh vui lên được. Nhưng em có thể buồn cùng anh đấy. Mà một người buồn thì thật... chán. Hai người buồn chắc hẳn sẽ... vui hơn. Anh có tin vào điều ấy không? Nếu không thì cũng phải thử mới biết được.
Ví dụ... anh thích em nhé, chỉ là ví dụ thôi, có thể anh thấy lắm lúc em nói nhiều kinh khủng. Nhưng vào lúc anh muốn có một người lắng nghe, thì em vẫn có thể ngồi cạnh anh im lặng. Có thể, em sẽ chẳng làm được gì cho anh cả. Nhưng: I'll be there for you, this five word I swear to you . Anh lại không tin à? Thế thì anh hãy một lần... thử đi. Anh sẽ biết kết quả ngay mà.
Ví dụ... anh thích em nhé, chỉ là ví dụ thôi ấy, có thể như anh thấy đấy - em là một con nhóc rất bình thường đôi khi còn ngốc nghếch nữa. Nhiều cái chẳng biết gì. Tại anh rất là thông minh. Nhưng nếu một lúc nào đó anh cảm thấy mệt mỏi... thì em sẽ dắt anh đến một nơi mà em đảm bảo chẳng có ai biết đâu. Một nơi không có nỗi buồn, không có điều gì khiến con người phải mệt mỏi. Anh cứ thử... thích em đi, rồi anh sẽ biết em nói dối hay nói thật.
Và cuối cùng... nếu anh thích em, không ví dụ đâu nhé! Đang nói thật đấy. Thì em rất muốn nói với anh một điều, một điều mà khi nào ví dụ thành sự thật em sẽ nói cho riêng mình anh nghe.
Cứ cho đi mà chẳng cần nhất thiết được nhận lại.
Cứ hy vọng đi để rồi có thể phải thất vọng.
Chẳng phải "có một việc để làm - có một điều để hi vọng - có một người để chờ đợi" đã là hạnh phúc rồi đó sao.
(Theo CoBeMuaDong blog)
********************************
2/Cơn mưa tình yêu
Anh mỉm cười, khiến tôi như chết đứng khi hôn nhẹ lên trán tôi, nụ cười khiến mọi thứ có thể tan chảy. Mưa vẫn rơi, lạnh buốt, nhưng mặt tôi nóng ran, và tôi ngại ngùng núp sau lưng anh.
Bạn có tin vào tình yêu sét đánh không? Còn tôi thì có, vì tôi đã từng có một “tình yêu sét đánh”.
“Anh biết không? Trong em, hình ảnh của anh luôn gắn với những cơn mưa...”
Đó là một ngày mưa...
Tôi không mang theo áo mưa, không ô, thậm chí một cái mũ cũng không. Và thật bất hạnh là đúng lúc tan học thì trời đổ mưa, mưa rất to. Lớp đã đóng cửa, mọi người dần về hết, không thể quay vào trong cũng chẳng thể về nhà. Tôi đứng bối rối trước bậc thềm, nghĩ đến cảnh cứ phải loay hoay mãi ở đó cho đến lúc trời tối, tự dưng mắt tôi rơm rớm. Nhưng rồi đột nhiên, một giọng nói thật ấm áp cất lên cạnh:
- Tan học rồi sao ấy không về đi?
+ Tớ chẳng biết làm thế nào mà về được, - tôi quay lại, lúng túng khi nhận ra đó là một cậu bạn học cùng lớp tiếng Anh - tớ không mang theo áo mưa, mà tớ cũng không quen ai để nhờ mua hộ hay đi về cùng cả
Anh ấy cười, tôi dám thề là chưa thấy ai cười duyên đến thế, “tớ xin phép đưa ấy về nhé”, biết làm thế nào nhỉ, tôi chỉ còn biết… gật đầu. Chúng tôi đã phải che chung một chiếc ô trên suốt quãng đường về. Tôi cầm ô phía sau, và anh đạp xe phía trước, có lẽ bạn không hiểu, nhưng tôi đã cảm động không nói nên lời khi những giọt mưa rơi xuống đầu và khiến anh run lên vì lạnh. Vậy mà không hề có một câu ca thán nào được thốt ra, thậm chí anh còn cười rất tươi khi trả lời những câu hỏi của tôi. Tôi mời anh vào nhà, “để ngớt mưa hẵng về”, nhưng anh từ chối, rồi lại mỉm cười, tôi chợt nhận thấy anh ấy có nụ cười thật dễ thương:
- Lần sau ấy nhớ cẩn thận hơn nhé, mùa này hay mưa lắm đấy.
Tôi chỉ còn biết chào tạm biệt rồi nhìn theo những vòng xe chạy trong cơn mưa ào ạt. Lúc đó tôi như tê cứng người trước nụ cười của anh, chỉ một nụ cười mà khiến tôi xao xuyến, chỉ một nụ cười mà làm tôi… biết yêu.
Từ hôm ấy tôi chăm chút hơn cho sự nghiệp học tiếng Anh của mình, hi vọng anh sẽ chú ý đến mình. Trước kia tôi vẫn thường trốn lớp học thêm để lang thang khắp nơi, thế mà bây giờ, tôi luôn có mặt ở lớp thật sớm bởi một lý do đơn giản, vì anh luôn là người tới lớp đầu tiên. Gạt bỏ tính nhút nhát của mình, lấy cớ cảm ơn anh đã đưa về, tôi lại gần bắt và bắt chuyện, anh đáp lại bằng nụ cười “chết người” của mình. Rất nhanh chóng, chúng tôi trở nên thân thiết, cùng làm bài tập trên lớp, cùng đi chơi. Dù chỉ là trên danh nghĩa “bạn bè”, nhưng tất cả những điều đó đã khiến trái tim một đứa con gái 18 tuổi “say”. Nhưng tôi không dám nói cho anh biết tình cảm của mình, bởi tôi sợ nếu nói ra, mọi thứ sẽ không còn được như bây giờ, sợ anh ấy sẽ lẩn tránh, sẽ từ chối… Lẫn trong những niềm vui khi bên anh là những nỗi buồn. Muốn lại gần nhưng chỉ sợ càng cách xa. Tôi đã chẳng còn là tôi của ngày xưa, hồn nhiên, vô tư, giờ chỉ quẩn quanh với nỗi lòng nặng trĩu.
Một chiều mưa, tôi và anh đạp xe lang thang dưới cơn mưa, sở thích chung của cả hai. Bất chợt, anh quay lại phía sau:
- Ấy có chuyện gì không vui phải không?
+ Không, - tôi giật mình - tớ vẫn bình thường mà… sao ấy hỏi tớ thế?
- Có thể tớ hơi nhạy cảm, nhưng tớ thấy ấy lạ lắm, lâu rồi ấy không cười, ý tớ là cười thực sự ấy. Mỗi lần ấy cười trước mặt tớ, không hiểu sao tớ trông ấy buồn buồn… Nói cho tớ biết được không? Chứ nhìn ấy như thế, tớ không chịu được đâu, ấy buồn tớ cũng không vui…
... và tình yêu đến nhẹ nhàng như thế.
Tôi im lặng, nửa muốn nói ra nửa lại tự bảo thôi, tôi sợ anh sẽ cười mình. Nhưng ánh mắt của anh dường như khuyến khích tôi và tôi hít thật sâu, chậm rãi:
+ Nếu ấy muốn biết, thì tớ sẽ nói, nhưng đừng ngắt lời tớ nhé… Ấy chỉ được nghe thôi, hứa đi, ấy có nhớ lần ấy đưa tớ về hôm trời mưa rất to không? Đó là lần đầu tiên tớ thấy ấy cười, và cả sau này nữa, tớ nhớ như in từng nụ cười của ấy, lần nào nó cũng làm tớ ấm áp, dù là giữa mùa đông. Bây giờ, tớ thấy lo lắng, vì tớ sợ một ngày nào đó, tớ sẽ không còn nhìn thấy ấy cười nữa…
Chiếc xe dừng lại bên đường, anh nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để tôi không bỏ sót lời nào:
- Ấy nói xong chưa? Ấy có biết là ấy… ngố lắm không? Chỉ vì một chuyện như thế mà cũng không thể cười nói vô tư trước mặt tớ à? Ấy ác lắm, ấy làm tớ phải lo lắng lắm ấy biết không? Ấy có biết, dù mưa dù nắng, tớ vẫn luôn muốn chở ấy đi suốt con đường này không?
Anh mỉm cười, khiến tôi như chết đứng khi hôn nhẹ lên trán tôi, nụ cười khiến mọi thứ có thể tan chảy. Mưa vẫn rơi, lạnh buốt, nhưng mặt tôi nóng ran, và tôi ngại ngùng núp sau lưng anh. Đưa tay hứng những giọt nước, tôi thầm cảm ơn những cơn mưa, đã kéo tôi và anh đến gần nhau hơn.
Trên con đường chìm trong làn mưa, có chiếc xe đạp nhỏ, và một đôi tình nhân…
******************************************
3/Từ A đến Z cho một tình yêu
Giá như có một ngày em được thức dậy bên anh và với một căn phòng đầy Strawberry, Sun flower, Sweet Stories (dâu tây, hoa hướng dương và những câu chuyện ngọt ngào). Bất kì khi nào em cũng Think about You(nghĩ về anh) mà Unaccountable(không gì giải thích nổi).
Anh ơi, anh có nhớ không nhỉ? Em và anh đã quen nhau một cách rất Accidental (tình cờ). Khi đó em mới là một cô bé Babes and sucklings (ngốc nghếch và rất ngây thơ) còn tình yêu là một thế giới vô cùng Cabbalistic (thần bí) đối với em. Em đã cố gắng Damnedest (làm hết sức mình) để anh chú ý đến em. Và thế rồi chúng ta to love Each other (yêu nhau) Anh là người duy nhất không chê bai tính Faddishness (thích những thứ dở hơi) và luôn tha thứ cho những Gaffe (lỗi lầm) của em. Anh luôn tìm cách để hoà đồng với những Hail-fellow (người bạn thân) của em. Nhưng In the lap of the gods (có chúa mới biết được) tại sao em lại Keep my eyes open (để ý, dõi theo) anh nhiều đến như vậy.
Chính nhờ có Love (tình yêu) mà em luôn thấy Mackerel sky (bầu trời đầy mây trắng), thấy mọi vật xung quanh thật đẹp. Và em đã học được cách yêu thương mọi người chứ không phải là Narcissistic (yêu chính mình) như trước kia. Anh yêu ơi, cho dù đôi khi em có Oafish behaviour (hành động ngớ ngẩn) thì anh đừng hờn giận em nhé. Tất cả chỉ bởi vì em quá yêu anh mà thôi. Và em đã gửi điều đó ở cả trong những Poems (vần thơ) của mình rồi, anh có biết không nhỉ? Đừng bao giờ đưa ra cho em một Question (câu hỏi) nào về tình yêu của em dành cho anh bởi nó không có bất kì Reason (lý do) nào hết cả.
Giá như có một ngày em được thức dậy bên anh và với một căn phòng đầy Strawberry, Sun flower, Sweet Stories (dâu tây, hoa hướng dương và những câu chuyện ngọt ngào). Bất kì khi nào em cũng Think about You (nghĩ về anh) mà Unaccountable (không gì giải thích nổi). Em luôn mong được nghe Voice of You (giọng nói của anh). Và chắc chắn rằng tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ phải chia xa vì XX (sự phản bội)
Và anh nghĩ sao khi một ngày không xa nữa, chúng mình sẽ có một Wedding (đám cưới) hạnh phúc. Hãy Yale lock (khép cửa trái tim) của anh trước tất cả những người con gái khác – trừ em ra. Được không anh?
Yêu anh, tình yêu của em!
Teen.vn/theo k14
**********************************
4/Thiên đường cũng có ngày mưa
Ngủ, đơn giản quá sao em không làm được
Thức, đâu có gì ghê gớm mà em sợ cảm giác này
Nghe nhạc, thư giãn thôi sao càng nghe càng nặng
Tự hỏi không biết thiên đường, ở đó có gì không.
Love is tear
Em muốn thoát ra khỏi những giây phút tối tăm, mệt mỏi này. Từ lúc nào không biết em luôn vắt óc suy nghĩ mỗi đêm. Em luôn tìm cho mình một nơi gọi là thiên đường. Mà thật sự thì thiên đường ra sao?
Có lẽ đó là nơi mà hạnh phúc nhiều như cát sa mạc vậy.
Hay đơn giản hơn có em và anh thì đã là thiên đường.
Để em liệt kê xem thiên đường có những gì mà người ta muốn đến nhé:
có trời xanh nắng ấm,
có tiếng cười rộn rã,
có ánh mắt dịu dàng,
có sự quan tâm,
niềm tin,
sự chia sẻ.
Có trái tim,
có thiên thần xinh xắn,
có cỏ cây hoa lá,
có người người yêu nhau,
có em và có anh.
Em không biết thiên đường có xa không và ở đâu. Nhưng em biết một nơi có tất cả những thứ đó, dù không phải là thiên đường.
Ở đâu hả?
Ngay đây.
Ngay đây thôi này, nơi ta sống.
Và em gọi nó là một nửa thiên đường.
Ngày ngày em đều thấy sau những cơn mưa giông là nắng ấm.
Ngày ngày em đều thấy những tiếng cười khinh bỉ được trả giá bằng những giọt nước mắt.
Ngày ngày em đều thấy ánh mắt dịu dàng của một người chờ đợi một người không quay về.
Ngày ngày em đều thấy hàng nghìn người thất vọng nhưng vẫn cố gắng nuôi niềm tin.
Ngày ngày em đều thấy những trái tim vô tội bị chà đạp tan nát nhưng vẫn gắng nhịp đập.
Ngày ngày em đều thấy rất nhiều thiên thần nhỏ dù chúng chỉ mới biết "oe oe".
Ngày ngày em đều thấy cỏ vẫn xanh khi có mưa, hoa vẫn tươi như nụ cười vậy.
Ngày ngày em đều thấy mọi người yêu nhau, chia tay. Có người hạnh phúc nhưng cũng lắm kẻ thất tình.
Ngày ngày em đều thấy... em trong gương, thấy em tươi cười và thấy anh trong kí ức, trong nỗi nhớ và trong tim em...
Khi nghĩ vậy em bắt đầu tin rằng
thiên đường sẽ mãi vắng bóng anh.
Vì sao? Vì nơi đó dành cho những người thuộc về nhau.
Còn em và anh thì không.
Dù chỉ là kí ức và nỗi nhớ
Nhưng thiên đường em vẫn mãi kiếm tìm.
Có một điều em biết, thiên đường là nơi có sự sống,
Và sự sống thì cần có nước đúng không anh?
Em thật sự tin rằng thiên đường cũng có những ngày mưa.
Theo blog love is tear
******************************
5/Cậu và tớ...!!!!!!
Có một tình bạn dễ thương và khôi hài bắt đầu từ một cách xưng hô mà người kia rất...không thích.
Đang ngon giấc thì tít..tít..tít…Có một tin nhắn từ số máy lạ hoắc 0168xxxxxxx - ”Cậu” ngủ chưa? Thức dậy nhận quà Noel của “tớ” nè. “Tớ” treo ngòai cổng đó. Chúc “cậu”… - Nhìn hai chữ “cậu” - “tớ” trịnh trọng để trong ngoặc kép, tớ biết ngay “cậu” là ai rồi, người dị ứng “cậu - tớ” à. Giờ thì cậu đã chịu nhượng bộ tớ rồi sao?
Nghĩ cũng thật buồn cười, thực ra thì “cậu - tớ” cũng chỉ là một trong vô vàn cách xưng hô với nhau thôi, cũng giống như “mày - tao”, “tui - ông”, “tui - bà”… “Cậu - tớ” vừa thân mật lại vừa lịch sự, cớ sao lại có kẻ dị ứng vậy ta? Nhưng cũng nhờ cái cách xưng hô “quái quái” của tớ (theo lời cậu nói) mà tớ có thêm một người bạn miền sông nước vô cùng dễ thương và tốt bụng.
Nhớ hồi đầu năm học, câu vào lớp trễ 2 tuần vì bị bệnh, cứ ngồi im thin thít như hột thóc dưới cuối lớp, tớ - lớp trưởng lâm thời - phải lăng xăng điều tra lí lịch của cậu để nộp văn phòng. Dù ít nói nhưng ấn tượng đầu tiên của tớ là cậu rất hiền và...dễ sai bảo. Lấy thiết bị, lau bảng…nhờ là cậu làm tất.
Một hôm, khi tớ đang lách chách “tám” với cậu về con chó lông xù nhà tớ thì cậu phán một câu lạc đề hết sức ”Sao cứ cậu – tớ hòai vậy? Tui rất là dị ứng với hai cái từ đó đó nha”. Lúc ấy, mặt cậu ngây ngây ngô ngô sao đó. Chà, người miền Tây thẳng thắn quá ta. Xin lỗi nghe, tớ bị nhiễm cái cách xưng hô này từ hồi đọc truyện Đôrêmon rồi, sửa gấp quá, không được đâu.
Nhớ cái hôm trời mưa, tớ nhờ cậu đèo tớ ra trạm xe búyt. Qua mấy trạm rồi mà tớ vẫn kêu chưa tới, chỉ thích ngồi trên cái xe yên cao yên thấp của cậu thôi. Ngày hôm sau đi học, cậu nói tớ thật may mắn. Bởi vì khi tớ vừa xuống, một tấn "bi hài kịch" đã xảy ra. Cậu chạy được một đọan thì xe chết máy. Nó chết máy không phải vì đường ngập nước mà vì hết xăng. Đổ đầy xăng rồi, chạy được một đọan, nó lại chết máy, lần này thì tại vì đường ngập nước thật. Cậu lếch thếch dắt bộ về nhà. Sắp tới nơi thì dép bị đứt, phải đi chân không. Lần sau, cậu quyết không chở tớ nữa, chở tớ thiệt là xui xẻo. Này, chuyện đó thì có liên quan gì tới tớ hử?
Tớ có cái tật là hay bị bay nón. Lần nào chở tớ, câu cũng dừng lại không ít hơn ba lần để tớ đi nhặt nón. “Cái đầu bị làm sao mà bay nón hòai vậy?” - “Ai mà biết, nó thích bay thì nó bay chứ, sao đổ thừa tớ?”. Ờ, mà cái đầu tớ làm sao vậy cà?
Sinh nhật tớ, cậu tặng tớ một hạt mầm, bảo tớ về chăm sóc cẩn thận, sẽ thấy điều kì diệu. Tớ làm y như lời cậu dặn, khui nắp hộp xong thì ngày nào tớ cũng tưới nước, đem ra phơi nắng và cầu nguyện cho nó mau mau xuất hiện điều kì diêu. Chờ đợi ngày qua ngày, cuối cùng nó hiện ra hai chữ “đồ ngốc”. Trời ơi, có tức không, thế này mà bảo là điều kì diệu hả?
Tớ quyết tâm phục thù. Noel năm đó, tớ tặng cậu một cây thông bằng giấy và một “lọ nước thần”, khi tưới cây bằng lọai nước này thì trên cây thông sẽ có tuyết. Hết Noel, cậu đem trả lại tớ một cây thông vẫn trơ trụi. Sao kì vậy? À, tớ quên dặn cậy vì nó là thông bằng giấy, muốn cho nó nở ra những bông tuyết thì phải thấm đều dung dịch từ gốc tới ngọn mới được. Ai bảo cậu cứ đổ nước vào chậu, chờ rễ cây hút nước lên. Trời ơi, đây là thông giấy mà, làm gì mà có rễ chứ! Cậu còn thua các bé mẫu giáo nữa đó. Đúng là “đồ ngốc”. Vây là hòa 1-1 rồi nha!
….
Mối quan hệ giữa cậu và tớ cũng có lắm chuyện khôi hài chứ nhỉ? Mới đó mà đã gần ba năm rồi. Sau này không biết có dịp gọi “cậu cậu tớ tớ” nữa không? Tớ lại ngốc nữa rồi, tại sao lại không chứ, vì cậu là bạn thân của tớ mà.
Teen.vn/Theo MT
*******************
6/Trái tim và ý chí
Trái tim và Lý trí nói chuyện cùng nhau. Trái tim hỏi: Cậu này, cậu sao cứ xen vào chuyện tình cảm của tớ thế?
- Tớ song hành cùng cậu đấy chứ. Thế cậu định yêu theo kiểu: "Không cần biết anh là ai, không cần biết anh từ đâu, cũng không cần biết mai này sao?"
- Không phải thế nhưng trong tình yêu tớ yêu theo bản năng và tớ không muốn thấy mặt Cậu
- Ơ, sao cậu lại nói thế? Tớ hỏi cậu nhé: Ban đầu cậu gặp anh ấy, cậu nhìn anh ấy, cậu nghe anh ấy, cậu dám chắc với tớ tất cả đều theo trái tim mách bảo chứ?
- Tớ không biết khi đó có mặt cậu hay không, nhưng tớ yêu anh ấy khi anh ấy luôn là người nghe tớ tâm sự, anh ấy luôn quan tâm đến tớ, và tớ yêu ngay khi nghe câu nói: "Anh sẽ là người lớn khi yêu em và là trẻ con khi anh muốn làm em vui".
Đấy cậu thấy chưa? Là tớ - là Lý trí này nói cho cậu biết và cậu cảm nhận thì mới yêu anh ấy. Tớ nói cho cậu biết rằng anh ấy là một nửa thất lạc của cậu, là người cậu cần. Anh ấy cho cậu những đam mê đắm say của tình yêu khi là người lớn nhưng cũng có thể cho cậu nụ cười ngây thơ vô tư của trẻ con.
- Ừ, cảm ơn cậu. Nhưng khi bước vào tình yêu và hiện tại tớ yêu bằng cả trái tim của tớ thì tớ không cần đến cậu.
- Nếu không có tớ người ta bảo rằng tình yêu mù quáng đấy cậu ạ. Thượng đế sinh ra đã sắp đặt tớ song hành cùng cậu. Vì vậy dù muốn dù không tớ vẫn hiện diện.
- Lý trí à, có những lúc tớ cần cậu tránh mặt, những lúc anh ấy buồn giận, tớ cần cậu tránh xa tớ và anh ấy. Tớ muốn rằng lúc ấy cả tớ và anh đều vì tình yêu mà quên đi những giận hờn, những điều không hay. Nếu có phán xét nhau cũng bằng trái tim thôi cậu ạ.
- Anh ấy yêu cậu sẽ biết dùng Trái tim hay Lý trí một cách hợp lý. Cũng như khi viết thư tình cho cậu đấy, Anh ấy viết bằng cả trái tim, Tớ có xen vào được đâu. Tớ và cậu luôn song hành bên nhau, quan trọng là tình yêu của các cậu đủ lớn để trái tim chiến thắng trong cảm xúc và định hướng được cho tương lai.
Thế là họ tiếp tục đi bên nhau, có lẽ là mãi mãi…
Bài viết hơi bênh vực cho Trái tim một tí. Bởi vì người viết đang yêu bằng cả trái tim.
Xin lỗi tác giả bài hát Vì đó là em.
***********************
7/Hãy yêu anh.......em nhé
Hãy yêu anh em nhé! Để mỗi buổi sáng thức dậy căn phòng xung quanh như rộng thêm ra, bầu trời qua khung cửa sổ cũng như cao hơn và những cơn gió như hát lên một giai điệu nhẹ nhàng khiến lòng em tươi mát.
Hãy yêu anh em nhé
Để mỗi khi anh cầm phone là chuông điện thoại nhà em lại đổ dồn. Để những gì em trải qua cả ngày tóm gọn lại chỉ trong 5 phút. Bỏ đi những nỗi buồn, giận dỗi, lo toan và giữ lại hết thảy những niềm hạnh phúc, sự vui vẻ.
Hãy yêu anh em nhé
Để cho anh cảm giác con tim như nhảy ra khỏi lồng ngực khi đến chỗ hẹn sớm trước 5 phút. Chỉ 5 phút thôi để anh biết rằng thật may mắn khi anh còn có thể đến sớm và 5 phút cũng đủ để anh hiểu anh mong em đến thế nào.
Hãy yêu anh em nhé.
Để khi bàn tay em đang run lên vì lo sợ, thì ít ra, cũng còn một bàn tay khác sẽ run lên cùng với em.
Hãy yêu anh em nhé.
Để khi em chợt thấy lạnh, sẽ có một cái gì đó ấm áp rực lên trong con người em khi nghĩ đến anh. Những người bất hạnh nhất trên đời khi lạnh chỉ có thể mặc áo mà thôi, đúng không em?
Hãy yêu anh em nhé.
Để mỗi khi em giận dỗi, sẽ có một người làm đủ mọi trò trẻ con em thích, khiến em mỉm cười.
Hãy yêu anh em nhé.
Để trái tim không còn phải có những lần thắt lại. Để tình cảm thực sự là liều thuốc quý xoa dịu mọi đắng cay nhọc nhằn trong cuộc sống.
Hãy yêu anh em nhé.
Để không bao giờ phải ướt một mình dưới một cơn mưa bất chợt.
Hãy yêu anh em nhé.
Để mỗi khi đọc bất cứ một thể loại trắc nghiệm tình cảm nào, người em nghĩ đến đầu tiên cũng là anh.
Hãy yêu anh em nhé.
Để mỗi khi muốn buông xuôi mọi thứ anh chỉ cần nhắm mắt lại, nghĩ đến em, và lại có thêm sức mạnh bước lên phía trước.
Hãy yêu anh em nhé.
Để những khi đôi tay anh dang rộng ra chờ đón em thì cũng là lúc con tim anh đang mong chờ vòng tay của em ôm chặt.
Hãy yêu anh em nhé.
Để từng chiếc lá trên cây, từng vì sao trên trời sẽ hóa thành những nốt nhạc hòa vào bài ca của chúng ta.
Hãy yêu anh em nhé.
Để đơn giản thấy rằng ít ra trong cuộc sống này vẫn còn màu hồng, vẫn còn vô số niềm vui và hạnh phúc.
Hãy yêu anh em nhé.
Để người em nghĩ tới sau khi đọc hết những dòng trên kia là anh.
Một lần nữa thôi.
Hãy yêu anh em nhé.
Theo Blog"Frozen_Prince
*******************
8/Hãy chia tay......em nhé!!!!!
Mình chia tay nhé em! - Anh đề nghị.
- Không, em muốn mình vẫn tiếp tục làm bạn. Em... thấy nhớ anh.
- Em không thể nhớ anh vì... em không yêu anh
- Nhưng... em vẫn nhớ anh. - Cô đầy mâu thuẫn.
- Em đừng tham lam thế. Em không thể bắt anh không được quên em trong khi em đã có người khác...
Mắt cô rơm rớm còn giọng anh cay cay. Họ quen nhau, thân nhau và làm bạn đã bao lâu rồi nhỉ? Cô không nhớ nữa, 9 hay 10 năm gì đó. Thật lạ, họ đi bên nhau, tâm sự với nhau, hiểu nhau nhưng cô không yêu anh. Chỉ có anh là yêu cô, bằng tình yêu chân thành, tình cảm trừu mến.
Anh cho cô sự an tâm, chỗ dựa tinh thần mỗi khi cô cần lời khuyên, một bờ vai mỗi khi cô khóc. Thế nhưng, cô cũng không hiểu tại sao cô cứ chối bỏ, chối bỏ rằng cô yêu anh. Giờ cô có bạn trai, một người cũng quan tâm đến cô, yêu cô nhưng sau anh.
Cô không hiểu, con gái thật phức tạp, người như anh, cô không thể nào quên, lúc nào cô cũng cần anh bên cạnh. Có đôi lần anh đi xa, du học một năm, cô nhớ anh, và khóc nhiều lắm vì những khi cô cần chẳng có anh bên cạnh, chẳng ai hiểu cô. Ấy vậy mà mà cô chưa bao giờ yêu anh.
Cô cũng không hiểu được mình, không giải thích được tại sao không yêu anh. Anh cay đắng, anh cũng chẳng hiểu lý do, vì sao cô cứ luôn nhớ mình nhưng không yêu mình. Có những nỗi nhớ không phải tình yêu, có những nỗi nhớ không phải tình bạn. Giữa họ là cái gì đó cao hơn tình bạn nhưng không phải tình yêu.
Có phải người mà ta có thể tâm sự tất cả, người mà ta có thể hiểu tất cả thì không thể yêu nhau được nữa không?
Có phải tình yêu cần sự khám phá, cần một chút mới lạ và cần một hương vị khác hay không?
Cô vẫn muốn anh làm bạn với mình, vẫn muốn anh đi cạnh cô trong cuộc đời này nhưng không cho anh yêu cô. Cô biết mình tham lam nhưng cô vẫn muốn. Ừ, cô vốn tham lam. Và cái tham lam của cô làm anh đau, đau tưởng chừng như không vỡ vụn hơn được nữa.
Anh muốn đi xa, muốn quên cô nhưng anh cũng không nỡ. Anh phải đấu tranh với mình vì anh biết cô cần anh. Có những điều cô không thể tâm sự với người ấy, có những khi cô buồn và anh không nỡ. Anh quá yêu cô. Nhưng anh cũng không đủ rộng lượng để đi cạnh cuộc đời cô, anh phải quên.
Anh đau khi cô tâm sự với anh, xin anh lời khuyên về chuyện của cô và người ấy. Anh không thể tự lừa dối lòng mình, anh không thể làm một người bạn như cô muốn. Anh phải quyết định.
Chia tay em nhé!
Hãy cho anh một cơ hội để quên em.
Cho anh một cơ hội để làm lành vết thương.
Theo NS
**********************
9/Tình yêu đi mượn
Có lẽ, đã tồn tại một thứ tình cảm như thế.
Na ná như tình yêu nhưng lại chẳng phải tình yêu…
Nồng nhiệt hơn tình bạn nhưng đôi lúc lại lạnh nhạt hơn người dưng…
Hay gọi cách khác thì nó là một thứ tình cảm bù trừ...
Gần giống như tình yêu - Một tình yêu đi mượn.
"Anh, em sợ một ngày nào đó anh sẽ bỏ em…".
"Bỏ ư? Có yêu đâu mà bỏ. Chưa bao giờ ta yêu nhau em à, sao em phải sợ điều đó chứ".
"Ừ nhỉ, có yêu đâu mà sợ… không yêu... và sẽ chẳng bao giờ yêu…".
Họ là hai con người xa lạ, vô tình biết nhau và họ đến với nhau. Chẳng cần đến một lý do và chẳng cần xác định. Không săm soi quá khứ và chẳng ngó ngàng đến tương lai. Cũng không có chuyện yêu đương và càng không có sự ràng buộc... Chỉ biết rằng mỗi lúc buồn chán, có tâm sự… hoặc mỗi lúc cô đơn, thấy não nùng… hay mỗi lúc vấp ngã và không thể tự đứng vững với chính bản thân mình. Họ tìm đến nhau để mong một điểm tựa… mượn một chỗ dựa tuy không mãi mãi nhưng lại vững chắc dù biết chỉ tạm thời…
"Em… Anh buồn quá".
"Em biết! Chưa bao giờ em thấy anh như vậy cả. Em thương anh quá. Anh nói đi, em giúp gì được cho anh?"
"Chẳng gì cả! Đến đây, ngồi yên đấy và hãy ôm anh thôi…".
Họ là hai con người hoàn toàn khác nhau. Mỗi người đều có cuộc sống riêng và theo đuổi những mục đích khác biệt. Anh là một người thuộc xã hội, đầy những tham vọng, sống từng trải và lăn lội với xó xỉnh cuộc đời. Cô là một người thuộc công việc. Bận bịu giấy tờ nơi công sở và luôn bận rộn giao tiếp với khách hàng... Chẳng ai nghĩ rằng họ lại quen nhau cả… và cũng chẳng ai ngờ họ lại có thể đến với nhau như vậy. Nhưng tôi biết, vì tôi hiểu tuy họ khác nhau hoàn toàn về cuộc sống. Nhưng họ lại có cùng chung một điểm thật giống nhau... Họ đầy đủ về vật chất, nhưng thiếu thốn - một chỗ dựa tinh thần.
"Anh là cái sọt rác của em. Để mỗi khi em buồn, em ném những tâm sự vào đấy".
"Vậy sao?".
"Uhm… Vậy còn anh, anh coi em là cái gì?".
"Không phải bạn… Cũng chẳng phải tình yêu".
"…"
"Nhưng đôi khi lại hơn cả tình yêu. Và ít nhiều thì anh cũng không coi em như cái sọt rác. Mà anh coi em như một chỗ dựa, một điểm tựa duy nhất mà trong anh cần có…".
"Anh…".
Trong rạp chiếu phim, họ ngồi gần nhau, cùng im lặng, mắt dõi nhìn về phía màn chiếu… Có những cái liếc nhìn, nhưng rồi lại quay đi như chưa từng gặp gỡ. Anh đứng dậy khẽ cúi mình gượng nói:
"Xin lỗi cô cho tôi ra nhờ một chút".
Cô mỉm cười, khép chân lại và để anh đi ra. "Bíp… Bíp…". Cô mở tin nhắn, chẳng có gì ngoài một dấu ba chấm (…). Anh đi vào, cô thò chân ra như muốn chặn anh lại. Anh khéo léo bước qua, ngồi xuống ghế và quay sang nói với cô bạn gái bên cạnh:
"Em à, phim hôm nay… dường như không hay lắm".
Và như thế, cô một bên… và anh ngồi một bên… Còn một bên, là người anh yêu... ngày đấy…
Nếu có thể đưa tay em nắm
Ta sẽ cùng nhau đi suốt cuộc đời
Chẳng phải tình nhân, chẳng thành bè bạn
Anh là anh, em là em thôi...
*********************
10/Em sẽ bỏ anh ngay cả khi rất yêu anh
Hôm nay anh đã chạm phải lòng tự trọng của em... Vì thế em sẽ cho anh biết rằng:
Khi em yêu, tình yêu không phải là đồ vật. Em chẳng là của ai vì thế đừng mong sở hữu em. Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh.
Khi em yêu, tình yêu không phải là vật trang trí. Đừng mang em ra trưng bày với thiên hạ để vênh mặt "chú có con người yêu ngon như anh không?". Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh.
Khi em yêu, tình yêu không là tiền. Đừng bảo em "anh có nhiều tiền lắm, em thích gì anh chiều". Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh.
Khi em yêu, tình yêu không phải là sex. Đừng đặt điều kiện "em yêu anh thì em phải cho anh". Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh.
Khi em yêu, tình yêu không phải là của chung. Em rất ích kỉ nên đừng bao giờ chơi trò bắt cá. Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh.
Khi em yêu, tình yêu không phải là mệnh lệnh. Đừng hy vọng ra lệnh cho em "em phải thế nọ em phải thế kia". Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh.
Khi em yêu, tình yêu không phụ thuộc vào nhà em mấy tầng, bố mẹ em làm ở đâu. Chỉ cần một câu chê bai gia đình em. Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh.
Khi em yêu, tình yêu không phải để cho có. Hãy để em cảm nhận tình yêu của anh nếu không, em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh.
Khi em yêu, tình yêu không phải là duy nhất. Em còn phải quan tâm đến rất nhiều người. Đừng bắt em lựa chọn. Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh.
Anh sẽ hỏi với em anh là gì?
Tim em có muôn nghìn mảnh. Nó phải được tiếp máu từ nhiều nguồn. Không có anh, em vẫn sống vui vẻ, vẫn sống có ích, vẫn cười nhăn răng. Không có anh em vẫn hùng hục kiếm tiền, vẫn chăm sóc gia đình, vẫn đi chơi với bạn bè, hứng lên vẫn đong đưa, vẫn "đú đởn" đêm hôm. Tóm lại không có anh em không chết. Em sẽ sống vì mọi người.
Vì em đã chết khi không có anh.
Vì tim em sẽ rất đau.
Vì em yêu anh.
Rất yêu...
Mãi mãi...
Em biết gọi anh như thế nào đây
Là bạn?
Là anh?
Hay là gì khác?
Và trong anh... Trời ơi, em không biết
Em là gì giữa bề bộn đời anh.
Gọi thế nào cho thỏa nỗi riêng chung
Để không ai khổ tâm, không ai thấy mình có lỗi
Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho là mình rộng rãi
Nhưng rồi cuộc đời có chứa nổi mình đâu!
Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau
Đau lòng em,
Đau lòng anh,
Đau lòng người
Tội lắm...
Nhưng em tin cuộc đời này sâu rộng
Sâu rộng đến vô cùng nên lạc mất hai ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro