Chương 6: Không Thể Nào
Quán cà phê Z.
Tám giờ tối.
Hạ Vinh ngồi một góc nhỏ chờ Lục Hoa. Kì lạ thật, đã hẹn lúc bảy rưỡi sao giờ này chưa đến nhỉ. Chắc em ấy bận làm bài tập hay gì đó thôi, cứ chờ thêm đã. Hạ Vinh ngồi nhấm nháp li trà, sốt ruột đến độ li trà đã cạn tự lúc nào cũng không hay biết. Đồng hồ trên tường vẫy chạy, nhưng đã tám rưỡi rồi. Hạ Vinh đứng dậy trả tiền, rồi chạy đi tìm Lục Hoa. Trên đường đi, cậu có rất nhiều câu hỏi, dường như hỏi chính mình. Ngay lúc đó, cậu có dự cảm không lành, bước chân ngày một nhanh hơn.
Đến một ngã tư, một đám người đang dần tản ra, nhân viên 119* đang khiêng một người máu me đầy người lên xe cứu hộ. Tiếng còi xe không ngừng kêu vang khắp con đường. Nơi người đó bị tai nạn là ngay vạch trắng, đằng sau là chiếc xe ô tô có phần hơi móp một chút, tài xế đã bỏ trốn tự lúc nào. Lúc bóng người đó được khiêng lên cán, Hạ Vinh cảm giác người đó có chút quen, nhưng vì bị nhiều người chen lấn nên chẳng thể thấy rõ dung mạo thế nào. Hạ Vinh tách khỏi dòng người đông nghịt ấy, cứ chạy thẳng một mạch đi tìm Lục Hoa.
(*) Nhân viên 119: Là nhân viên cứu hộ, không phải cảnh sát đâu nha.
Nhưng cậu nào biết, Lục Hoa chính là đang ở trong xe cứu hộ ấy.
Hạ Vinh cuối cùng cũng đến đoạn ngã tư cậu và Lục Hoa sau khi tan học về thường rẽ. Thay vì chạy về hướng nhà mình, Hạ Vinh quyết định chạy dọc con đường Lục Hoa thường đi. Nhưng nơi này nhà là nhà, bầu trời cũng sẫm tối, làm sao biết nhà nào là của cô chứ. Cậu vừa chạy vừa gọi tên cô, nhưng chẳng có ai ra mở cửa cả. Hạ Vinh cảm thấy cơ thể đã thấm mệt, cậu đi bộ về nhà với gương mặt như chưa từng ủ rũ.
Bất chợt cậu liền có một suy nghĩ, trường tan học lúc năm giờ, làm bài tập cũng chỉ mất cùng lắm là một đến hai tiếng, bảy rưỡi thường là thời gian rảnh rỗi. Con người nếu cảm thấy có ai đó thầm quan tâm mình nhưng không lộ diện, sẽ sinh sự tò mò. Tiểu Hoa chắc chắn sẽ đến, nhưng cô ấy lại không xuất hiện. Khi nãy đội cứu hộ khiêng một người vóc dáng khá nhỏ, hình như mặc váy nữa.
Không lẽ, Lục Hoa đã...
Hạ Vinh bật TV lên, đập vào mắt cậu là tin tức khủng khiếp.
"Hôm nay, vào lúc tám giờ sáu phút, một tai nạn giao thông đã khiến một cô bé mười sáu tuổi bị thương nặng. Theo một số nhân chứng, trong lúc chạy qua đường, một chiếc xe hơi đã đâm vào cô, trước lúc cô bất tỉnh, cô có nói vài câu, hình như là xin lỗi ai đó. Hiện cô đang được đưa vào bệnh viện Thượng Hải, cầu mong cho ca phẫu thuật thành công."
Vậy là đúng thật rồi, chính là cô ấy. Hạ Vinh định đứng dậy đến bệnh viện Thượng Hải, nhưng cậu có tư cách gì chứ? Cậu đâu là gì với cô ấy, vả lại lúc này vừa về, dì Vương đâu dễ để cậu ra ngoài lần nữa. Chẳng còn cách nào khác, cậu đành nằm nhà chờ tin tức thôi.
Hạ Vinh hôm nay lúc nói chuyện với Trịnh Hoan, liền hỏi cô ngày sinh của Dương Thi. Ban đầu Trịnh Hoan nghi hoặc, giấu giấu giếm giếm, nhưng khi bị nụ cười của Hạ Vinh mê hoặc, cô buột miệng nói, "Ngày mai ạ." Sau đó, suốt buổi học cậu cứ suy nghĩ phải tặng cho cô quà gì, liền nhớ mái tóc cô ngắn, do đó quyết định tặng cô chiếc kẹp tóc. Lúc tan học, Hạ Vinh ra sớm, đến cửa hàng gần đó, mới biết chỉ còn một chiếc kẹp cuối cùng, cậu quyết định mua nó. Rồi hẹn cô bảy rưỡi hôm nay để tặng quà.
~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau.
Không khí trường học sôi nổi vì tin tức hôm qua, có người không biết Lục Hoa học ở đây, còn lớp của cô, tất cả đều chìm trong im lặng. Lục Hoa đến đây chưa lâu, đã bị tai nạn giao thông, bàn học cô trống vắng, ngày hôm nay mới chính là ngày sinh nhật của cô. Cánh hoa anh đào nở nhiều hơn, cũng rơi nhiều hơn. Ánh sáng nhẹ của mặt trời cùng từng chùm hoa anh đào nở khiến khung cảnh càng thêm sức sống. Nhưng có lẽ, khung cảnh ấy chẳng giúp lớp học thêm sức sống chút nào. Trịnh Hoan nhìn chiếc bàn trống cạnh mình, lòng không khỏi lo lắng. Hai ngón tay cô bấm vào nhau, mọi thứ xung quanh, tiếng nói hay tiếng chuông reo với cô đều chẳng khiến cô bận tâm. Dương Thi là người đầu tiên mà cô nói chuyện có thể thoải mái đến vậy, bây giờ sự tình ra thế này, cô lại chẳng thể làm được gì cả.
Buổi học cứ thế trôi qua trong không khí não nề, có người đề xuất đến thăm Dương Thi, nhưng thầy giáo nói, "Bạn ấy vừa làm phẫu thuật, thầy e nếu ta đến lúc này cũng chẳng hỏi thăm hay làm gì được. Bạn ấy còn đang hôn mê, có thể chúng ta sẽ làm ảnh hưởng đến bạn ấy. Do đó, khi đến thời điểm thích hợp, tức là khi bạn ấy tỉnh lại, chúng ta sẽ đến thăm. Được chứ?" Cả lớp đều đồng thanh, "Dạ."
Hạ Vinh như người mất hồn, chẳng thể nào tập trung được. Khi tan trường, cậu cứ nhìn về hướng mà cô từng bước đi. Dưới ánh nắng ráng chiều, bóng hình nhỏ từng bước đi bộ về nhà, thi thoảng còn ngân nga hát, thấp thoáng đâu đó có nụ cười nhẹ trên môi. Trước mắt cậu, chỉ là khoảng không trống vắng, chẳng còn tiếng hát nhỏ nhẹ nữa.
Cậu tự hỏi, liệu cô còn có thể tỉnh lại không?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đã một tháng trôi qua kể từ khi tai nạn xảy ra.
Cô vẫn hôn mê.
Bên cạnh giường, ông chủ luôn có mặt ở đó. Ông mang truyện đọc cho cô nghe, thi thoảng lại kiểm tra hơi thở của cô, hơi thở vẫn còn, vậy là yên tâm rồi. Ông lúc nào cũng ao ước có con gái cả, mỗi lần nhìn Lục Hoa, lòng ông không khỏi hạnh phúc. Hơn hai mươi năm trước, trước khi bà chủ đổ bệnh, bà đang mang thai một bé gái. Trong thời khắc hạnh phúc nhất, bà phát hiện mình bị ung thư. Trong lòng bà đau khổ khôn xiết, ban đầu bà không muốn ông biết, nhưng dần dà, các triệu chứng càng rõ ràng hơn.
Bà phải nằm viện.
Lúc đó ông mới biết bà đã bị ung thư, nhưng lại giấu không cho ông biết. Đứa bé, có thể sẽ không được chào đời, hoặc có thể bà sẽ ra đi một lúc nào đó. Trái tim ông như vỡ vụn, ông trời thật bất công. Khiến cho lòng ông đau đớn, ông không muốn mất bà, cũng không muốn mất con. Nhiều đêm ông tỉnh dậy, thấy bà vẫn ngủ, liền một mình ra ngoài uống rượu. Xong xuôi, ông lại vào chăm sóc bà. Ông cố gắng đi làm, kể cả phải đi xin ăn, hay đi làm lao công, ông cũng bằng lòng chỉ để có tiền chữa cho bà.
Nhưng rồi, bà cũng ra đi, cùng đứa con gái của ông.
Suốt thời gian đó, ông chỉ ở trong nhà, ngồi yên một chỗ nhìn nửa giường còn lại, cùng di ảnh bà. Sau cùng, ông quyết định ra ngoài làm điều gì đó cho khuây khoả, ông định đi uống rượu. Nhưng rồi nhìn thấy cô bé nhỏ mạnh mẽ, lớn tiếng chống lại những người thanh niên khác, ông liền có cảm giác quen thuộc. Tựa hồ ông trời muốn đền bù lại cho ông, nên mới để Lục Hoa có cơ duyên gặp được ông. Giờ thì, cô nằm trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh, mọi thứ xung quanh với cô mơ mơ hồ hồ. Cô không hề biết, nhiều lúc ông bật khóc. Là bởi ông sợ mất đi cô, giống như mất đi đứa con gái vậy. Cô không hề biết, lúc nghe tin từ bệnh viện, ông loạng choạng, không dám tin, cũng không thể bước đi được. Ông cố gắng gượng, phóng xe thật nhanh đến bệnh viện.
Cứ như vậy, đến sáng hôm sau, có một người xuất hiện.
"Cháu chào chú, cháu là Hạ Vinh, bạn của Tiểu Hoa. Cháu đến thăm em ấy.", Hạ Vinh cầm một giỏ trái cây, cúi đầu chào ông. Ông không nói gì, chỉ cái ghế bên cạnh ý nói Mời ngồi. Ông tiều tuỵ, gầy gò hơn nhiều, đôi mắt hiện những lằn gân đỏ. Ông mất ngủ nhiều đêm rồi.
"Em ấy thật lì lợm, chú nhỉ. Ngủ suốt một tháng rồi mà vẫn chưa tỉnh lại."
"Đúng vậy. Ngủ như lợn.", ông khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt có sự đau thương.
"Này con lợn con, dậy đi, chú của em đã phải vất vả ở đây bao đêm rồi. Em định hành hạ chú ấy sao?"
Không có tiếng trả lời. Căn phòng giờ đây chỉ toàn tiếng máy móc, máy đo nhịp tim, cùng hơi thở đều đặn.
Hai người cứ ngồi nhìn chiếc giường, không ai nói ai câu nào. Bất chợt, tiếng thở đều chuyển thành thở dài, ngón tay hơi giật, hàng lông mày hơi nhíu lại. Cả hai người đều ngồi bật dậy, chờ động tĩnh của cô. Hạ Vinh chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Lục Hoa dần mở mắt, trước mắt cô, khung cảnh mơ hồ dần hiện rõ hơn. Trần nhà màu trắng, ngoài cửa sổ, từng tia nắng len lỏi vào phòng, cô nhìn sang người bên cạnh. Giọng nói đau đớn mà gọi, "Ông chủ." Ông chủ rất hạnh phúc, sau bao lâu chìm vào mộng tưởng chừng như không bao giờ có thể nghe được tiếng nói cô, giờ đây tiếng gọi Ông chủ khiến ông bật khóc. Bao lâu rồi nhỉ? Một tháng? Hay một năm? Ông cầm lấy tay Lục Hoa, hơi ấm tay cô cuối cùng cũng trở lại.
Nhìn ông chủ khóc, cô cũng khóc theo, "Con ở đây. Con vẫn sống."
"Đúng! Con vẫn sống! Con không được rời xa ta! Lợn con, cuối cùng con cũng tỉnh."
"Lợn con.", Lục Hoa nói khẽ. Nụ cười cô chưa kịp nở bao lâu, sắc mặt cô lại tái nhợt đi, "Ông chủ... Con... Đau quá!"
"Con đau ở đâu? Bác sĩ sẽ vào ngay thôi, con ráng nhé. Bác sĩ!!" Ông sợ hãi, gọi to bác sĩ vào.
Khi bác sĩ vào, ông và Hạ Vinh không được phép vào. Trong lòng đều mang một loại cảm xúc rất lạ, ha hj phúc pha chút đau đớn. Lỡ như Lục Hoa sẽ ngủ nữa thì sao? Đến khi nào cô ấy mới tỉnh lại? Các bác sĩ cùng nhân viên kiểm tra cho Lục Hoa, sau đó nói y tá chuẩn bị phẫu thuật. Nghe tin phải phẫu thuật, ông chủ lại càng thêm sốc.
"Phải phẫu thuật sao? Vậy thì hãy làm ơn giúp con bé. Chi phí tôi sẽ trả gấp đôi! Làm ơn, cứu con bé với.", ông chủ cứ thế chạy theo giường đẩy, nhìn bóng hình các bác sĩ và y tá khuất dần sau cánh cửa phòng phẫu thuật. Một lần nữa, lại là cuộc chiến với thời gian.
Cô có tỉnh lại hay không chính là do số mệnh.
Thời gian có giúp cô hồi phục hay không, chẳng ai có thể biết trước kết quả.
Ngoài phòng phẫu thuật, một người ngồi bệt trước phòng, một người vịn tay vào tường mới có thể đứng vững.
Một dự cảm không lành chợt kéo đến.
~~~~~~~~~~~~~~
Năm tiếng trôi qua.
Đôi mắt họ vẫn không rời khỏi phòng phẫu thuật. Nghe tiếng giường đẩy dần gần hơn, họ như bừng tỉnh, bật dậy tiến đến chỗ các bác sĩ phẫu thuật. Khi giường đẩy được đưa ra, họ như không tin vào mắt mình. Gương mặt họ dừng trên gương mặt cô, gương mặt lạnh, đôi môi khô khốc.
Lúc ấy, y tá liền vén tấm chăn màu trắng trùm qua đầu cô.
KHÔNG. THỂ. NÀO!!!!!!!!
Hết chương 6.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro