Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Không quen!

Chương 4.
Sau khi bị bắt tại trận, Lục Hoa muốn thoát cũng không được. Cô cầm chặt tờ báo che mặt mình. Nếu giờ mà bỏ chạy, thể nào anh ta cũng giữ cô lại, rồi lại mắng cho một trận cho xem. Lục Hoa nhìn từng giọt mồ hôi trên trán anh, từng hơi thở dồn dập. Ngay lúc cô định đáp lại, ông chủ vừa hay đi đến, kéo tay cô rồi hỏi Hạ Vinh.

"Cậu làm gì cháu tôi đấy?" Nói xong, ông quay sang hỏi Lục Hoa, "Cháu không sao chứ?"

"Vâng, cháu không sao.", Lục Hoa vẫn túm chặt tờ báo, nhìn Hạ Vinh một cái rồi nói, "Mình về thôi chú."

Hạ Vinh vẫn chưa hoàn hồn. Tiểu Hoa mà anh biết không có người thân họ hàng nào ở chốn Bắc Kinh này, sao lại có chú được? Lẽ nào, người khi nãy chỉ là chủ nhà Lục Hoa thuê? Hạ Vinh chạy ra ngoài tìm kiếm Lục Hoa, nhưng cuối cùng chẳng thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Khỉ thật, để mất dấu cô ấy rồi.

Còn Lục Hoa, ngồi trong xe, cô cứ mãi nhìn về phía sau, trong đầu tự nhiên có mong ước bé xíu là Hạ Vinh sẽ chạy theo mình. Mà khoan, sao mình phải nghĩ về việc đó chứ? Điên thật rồi!
Nhìn hai ngón tay Lục Hoa cứ bấm vào nhau, ông chủ biết ngay cô đang lo lắng. "Cháu nhớ cậu ta à?"
"Dạ? Làm gì có đâu ông. Cháu còn chẳng quen biết gì anh ta ấy chứ."
"Nhìn bộ dạng cháu kìa, biết còn làm bộ." Ông chủ cười, trêu ghẹo cô.
"Không... Không có đâu mà ông."
"Đùa chút thôi. Nếu khi nãy ta không đến kịp, chắc cháu cũng đứng ở trỏng luôn rồi."
"Vâng, cảm ơn ông ạ."
Lục Hoa thầm cảm ơn trời, nếu ông chủ không đến, có lẽ cô cũng bị anh ta mắng cả buổi rồi.

Một ngày đã trôi qua, ngày mai là ngày Lục Hoa chính thức đi học lại. Ngồi soạn lại cặp sách, bên ngoài có tiếng gõ cửa. "Mời vào ạ." Cô nói.
"Cháu này, ta có chuyện muốn nhắc cháu. Ngày mai, cháu sẽ đi học dưới cái tên mới, Dương Thi. Nên nhớ, kể từ nay, cháu không còn là Lục Hoa nữa, mà là Dương Thi. Ông muốn cháu sống với cái tên này là vì muốn cháu có một cuộc sống tốt hơn, con người Lục Hoa yếu ớt không còn nữa. Cháu hiểu chứ?"
"Dạ vâng. Dương Thi ạ!"
"Vậy giờ ta hỏi cháu, cháu tên gì?"
"Dạ cháu tên Dương Thi."
"Tốt! Nghỉ sớm đi mai còn đi học."
"Vâng, ông ngủ ngon ạ."
Nói rồi ông chủ đẩy cửa ra khỏi phòng, để lại Lục Hoa trong phòng.

(Quyết định luôn là từ giờ ở trường gọi là Dương Thi, về nhà xưng là Lục Hoa nha các bạn)

Sáng hôm sau.
Lớp 3 - 1 (Lớp 3 năm Nhất)

Bầu không khí lớp học đang náo nhiệt, tiếng chuông reo lên khiến ai về chỗ nấy. Bên ngoài hành lang, có bốn tiếng bước chân đang tiến dần về lớp 3-1. Sau đó, một người đứng ngoài chờ, người kia bước vào lớp.

"Học sinh nghiêm!", tiếng lớp trưởng vang lên, toàn bộ 35 học sinh đứng thẳng dậy.

"Được rồi. Trước khi ngồi, tôi xin giới thiệu với các em một bạn học sinh vừa chuyển đến.", tiếng thầy giáo nói, sau đó quay ra cửa ra vào, "Vào đi em."
Người kia bước vào lớp, nhìn quanh lớp một lượt rồi tự giới thiệu, "Chào các bạn, mình là Dương Thi, lần đầu đến Bắc Kinh theo học, mong các bạn giúp đỡ.", Dương Thi khoác bộ đồng phục của trường, hai ngón tay bấm vào nhau.

"Bạn học này, tóc bạn làm sao vậy? Bạn tính học quân đội à?", một học sinh cá biệt trêu chọc cô, khiến cô chỉ biết cúi đầu.

"Thôi được rồi, em ngồi kia nhé. Cả lớp ngồi đi.", thầy giáo nói.

Dương Thi bước đến chỗ gần cửa sổ, bàn thứ ba. Trong lớp này, ai cũng ngồi bàn đơn, lớp học cực kì rộng rãi, mát mẻ. Ngoài cửa sổ có thể thấy sân thể dục rộng lớn. Đám con gái trong lớp đến cạnh cô, "Chào cậu, tớ là Trịnh Hoan. Dương Thi này, cậu ở dưới quê lên học hả? Chắc học giỏi lắm ha. Trong lớp này có đối thủ cho cậu cạnh tranh đó." Trịnh Hoan có mái tóc màu nâu, mái tóc cắt ngắn ngang vai, phần đuôi tóc được uốc xoăn lọn. Dương Thi nhìn cô bạn này quả thật rất thời thượng, từ mái tóc đến quần áo, giày thể thao đungs thật con nhà giàu. Nhưng cô bạn này có tốt thật hay không còn chưa biết được.

Dương Thi ngồi nói chuyện với đám con gái một hồi, chợt nhớ mình chưa đi tham quan trường. Cô hỏi Trịnh Hoan, "Trịnh Hoan này, tớ mới đến, chưa đi tham quan trường lần nào. Lát nữa cậu có thể dẫn tớ đi tham quan được không?"

"Được chứ. Ngôi trường này rất thú vị, cậu cứ từ từ khám phá nhé. Lát tớ dẫn cậu đi.", Trịnh Hoan cười.

Giờ ra chơi.
Trịnh Hoan dẫn cô đi tham quan trường, ngôi trường này thật rộng làm sao. Ngôi trường có bốn tầng, phân thành ba khu: Năm nhất, năm hai và năm ba.
"Tầng trệt là các câu lạc bộ, nếu cậu đăng kí có thể tham gia. Ngoài ra còn có thư viện ở mỗi khu và mỗi tầng. Trường này học sinh thích đọc sách lắm, một thư viện sẽ không đủ, do đó trường xây thêm mấy cái nữa. Cậu nhìn xem, học sinh mỗi phòng thư viện nhiều thế kia mà.", Trịnh Hoan chỉ vào các phòng thư viện ở các khu.

"Phòng ăn và các phòng chức năng ở tầng hai. Mà nè, bây giờ chưa có kì kiểm tra nào nên học sinh có thể đi lại các khu tự do, nhưng vào kì kiểm tra, trường này là nhất của kỉ luật luôn. Do đó, nếu sắp đến kì kiểm tra, cậu chỉ được phép đi trong khu của mình thôi. Tránh gây xao nhãng việc học các lớp khác."

"Sân thể dục ở đằng kia. Bọn con gái tụi mình khoái chỗ đó lắm, toàn nam thần ở đó không à. Tớ dẫn cậu đi xem nhé?"
Trịnh Hoan kéo tay cô đến sân thể dục. Sân khá lớn, còn có sân cỏ nhân tạo. Trịnh Hoan nói cô ngồi ở bậc thang, cách sân cỏ chừng 3 mét. Từ đây, hình bóng các chàng trai chơi bóng đá, ánh mặt trời chiếu xuống, khiến họ càng hấp dẫn. Bảo sao, bọn con gái thích đến vậy. Đang mải ngắm một hồi, một hình bóng quen thuộc đập vào mắt cô.

Phải chăng là Hạ Vinh?

Chắc không phải đâu. Mình bị điên mới nghĩ như vậy. Mà giống thật mà, anh ấy cũng ở gần đây nữa. Đang đơ người ra như vậy, bất ngờ trái bóng đập vào trán cô khiến cô bừng tỉnh. Mình ngồi đây thể nào cũng thu hút sự chú ý của anh ấy. Cô nói với Trịnh Hoan, "Tớ thấy không khoẻ. Tớ đi trước nhé." Nói rồi Dương Thi chạy đi, không màng đến việc ở đằng sau cô đang có bóng người bám theo.

Tốc độ chạy của Dương Thi không phải vừa, làm người đằng sau hụt hơi. Không còn sức để chạy, người kia lên tiếng, "Này, cho tôi hỏi chút."
Dương Thi lập tức đứng lại, không thèm quay đầu lại mà nói, "Đừng hỏi em. Em vừa đến đây, không tiện giúp đâu."

"Vậy, tôi hỏi chút, chúng ta có quen biết nhau không?"

Dương Thi liền quay đầu lại, cô thật không ngờ, ánh mắt ấy, gương mặt ấy lại xuất hiện trước mắt cô.

Nguy rồi, là Hạ Vinh.

Cô liền buông câu ngắn gọn, "Không quen."

Tại sao chứ? Rõ ràng rất muốn nói chuyện với anh ấy, cớ sao mình lại trả lời vậy.

Hạ Vinh ngớ hồi lâu, sau đó nói, "Vậy thôi, xin lỗi, tôi nhầm người."

Trái tim, tự nhiên đập thình thịch lên, mà còn chút nhói thế này? Là vì ai cơ chứ?

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro