Chương 3: Bắt được em rồi, Tiểu Hoa
Buổi sớm sau khi Lục Hoa rời nhà dì Đinh để tự mình kiếm sống. Có lẽ cuộc sống nơi Thượng Hải quá lạ lẫm, giọng địa phương của người Thượng Hải cũng khác nữa. Bước trên con đường dẫn ra đường lớn, ngay cả những dãy nhà trong xóm, nhà nào nhà nấy cao to, màu sắc sặc sỡ, trong các góc tối các nhóm xã hội đen tụ họp đầy rẫy, trên tay họ là côn với các vũ khi khác. Cô có chút sợ hãi, nhưng nhìn quanh thì nơi đây chẳng nơi nào là quen thuộc cả. Vả lại mới sáng sớm, chẳng có ai khác để cô hỏi đường cả.
Từng bước từng bước, bước đến đám người trong góc tối ấy, khẽ cất giọng hỏi,
"Các anh cho tôi hỏi,...", lời chưa kịp nói hết câu đã bị ánh nhìn của bọn họ dọa cho chết khiếp.
"Cô bé muốn hỏi gì nào?", một nam thanh niên bước đến gần cô, anh ta trông khá to lớn, hai cơ bắp cuồn cuộn, hai cánh tay xăm rất nhiều hình thù, gương mặt có một vết sẹo gần mắt, ánh mắt lạnh như băng. Lục Hoa lùi một bước chân lại, nhưng đằng sau cũng có một vài người chặn lại. Không khí ở đây quá căng thẳng, ngột ngạt. Cô lấy một hơi hít thở thật sâu,
"Cho tôi hỏi đường".
"Hỏi đường sao? Cô bé mới đến Thượng Hải à? Có cần anh đây dẫn đường không?", nói rồi anh ta càng bước gần đến cô, vuốt tóc cô.
"Đừng đụng vào tôi!", người cô run run lên, hắng giọng lên nói lớn.
"Vậy sao? Người ta có câu 'Càng cấm càng làm mà'. Sao hả cô bé? Định làm gì anh?", hắn hết vuốt tóc cô rồi lại đưa ngón tay vuốt mặt cô. Lục Hoa chẳng thể đứng yên được nữa, cô hất mạnh tay anh ta ra, tát mạnh vào mặt anh chàng to lớn ấy. Những gã đằng sau thấy vậy, nhào đến giữ chặt cô bé lại, nhưng may mắn là cô đã chạy thoát khỏi bọn chúng. Cô chạy thật nhanh ra khỏi nơi đó, cứ chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi va vào một người đàn ông. Cô định vùng dậy chạy đi nhưng người đó đã giữ chặt được tay cô. Lục Hoa liên tục gào lên "Buông tôi ra! Buông tôi ra!", người đó càng siết chặt hơn.
Khi ngước lên nhìn thì cô rất bất ngờ. Đó là một người đàn ông trung niên, khoảng 40 tuổi, da hơi ngăm đen, ánh mắt ánh lên vẻ phúc hậu. Thấy cô bé hoảng sợ như vậy, ông cất tiếng, "Cháu gái à? Cháu làm sao vậy?"
"Bọn xã hội đen...", Lục Hoa thở hồng hộc, khẽ nói.
"Nhà cháu ở đâu? Ta đưa cháu về."
"Cháu không có nhà. Cháu mới lên Thượng Hải."
"Vậy sao? Vậy cháu...", câu nói chưa kịp dứt thì đã thấy từ xa bọn xã hội đen đang xông đến. Ông đưa Lục Hoa ra xe của mình, "Cháu ngồi yên trong này, ta sẽ xử lí cho.". Nói rồi ông chạy ra, tung những cú đấm cho bọn chúng. Lục Hoa ngồi trong xe nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, phải nói rằng là, "Wow, như phim vậy". Ông giáng cho bọn chúng những cú đấm, những động tác võ tự vệ thuần thục. Từng tên, từng tên một ngã xuống, sau đó ông lên xe, lái xe chạy đi. Lục Hoa còn chưa hoàng hồn thì chiếc xe đã đậu ngay trước nhà từ bao giờ. Một căn nhà nhỏ, với sân trước khá rộng. Còn có những tán cây xanh, treo lủng lẳng những bao cát.
"Cháu xuống xe đi."
"Dạ? NHưng đây là...?"
"Đây là nhà ta. Cháu còn nhỏ, lại là con gái, ta không thể để cháu lang thang ở chốn Thượng Hải này được. Vả lại, nhiệm vụ của ta là giúp đỡ cho những người vô gia cư, ta không thể để mặc cháu. Nào, theo ta vào trong đi".
Bước vào sân nhà, cô ngó nghiêng xung quanh. Nơi này đa phần đều là sân với bóng cây, những bộ dụng cụ, bao cát, tạ và nhiều thứ khác được xếp ngay ngắn ở một góc. Ngôi nhà được chia làm 4 phòng: phòng khách, phòng bếp và hai phòng ngủ. Phòng khách chỉ có bộ bàn ghế, ấm trà đặt chính giữa bàn, một bàn thờ nhỏ và một cái tủ nằm trong góc. Phòng ngủ của ông chủ gồm một cái phản gỗ, một chiếc bàn và tủ quần áo. Tiếp đó là phòng bếp, nhìn chung phòng bếp có vẻ rộng hơn hai phòng kia một chút, với chiếc tủ lạnh, nơi nấu nướng và cánh cửa thông ra sân sau. Phòng cuối cùng là phòng ngủ cho khách, nơi này cũng như phòng ngủ của ông chủ, nhưng có điều chỉ có một cái phản gỗ bé và một chiếc bàn học.
"Nơi này chỉ có mình ông thôi ạ?", Lục Hoa hỏi.
"Không. Vốn dĩ nơi này là của hai vợ chồng ta, nhưng bà chủ mất sớm vì bệnh nặng, nên chỉ có ta thôi. Ban đầu ta định một thân tự lập, nhưng sau khi vợ ta mất, trong di thư bà có nói tâm nguyện của bà ấy, "Hãy thay em chăm sóc và dạy dỗ những đứa trẻ vô gia cư". Khi xưa lúc ta cùng bà đi dạo phố, cứ thấy hình ảnh những người vô gia cư ngồi lề đường, đặc biệt là những đứa trẻ nhỏ, bà ấy về cứ mất ngủ, cảm thấy thương cho những người tội nghiệp ấy. Tính bà ấy cũng nhạy cảm, sống lại rất hiền lành, chưa từng xích mích ai bao giờ. Vậy mà Thượng đế lại mang bà ấy đi sớm quá", ông chủ kể lại, viền mắt hơi hoen đỏ.
"Cháu xin lỗi, tự dưng cháu lại nhắc đến chuyện này", Lục Hoa cảm thấy lời nói của mình bất chợt khơi lại nỗi buồn của người khác, lòng cũng thấy tội lỗi.
"Không sao, ta không trách cháu. Hai mươi năm rồi còn đâu. À, quay lại câu hỏi của cháu mới nhớ. Nơi này hiện tại ta vẫn nhận dạy những người vô gia cư, nhiều lần ta cho họ ở lại đây qua đêm, nhưng bản tính con người họ quá tham lam, qua một đêm nhà ta lại mất một món đồ. Do đó, ta chỉ dạy họ võ thuật, hết giờ học võ họ sẽ tự giác đi về."
"Vậy ạ? Ông đừng lo, cháu từ bé được dạy không lấy trộm đồ người khác, cháu sẽ giữ chừng mực.", Lục Hoa quyết tâm.
"Tuy nhiên, ta không thể đế người khác hiểu lầm ta bắt ép một 'cô bé tiểu thư'(*) về học võ được. Cái gì cũng có quy tắc của nó. Tóc không thể để dài như vậy, mặt mũi phải luôn sáng sủa, con người phải luôn mạnh mẽ. Từ giờ, khi cháu theo ta học võ, cháu không còn là cô bé tóc dài thế này nữa, cháu phải thay đổi hoàn toàn con người mình."
(*) cô bé tiểu thư: tức là những người con gái váy vóc lòe xòe, tóc dài,...
"Dạ??", Lục Hoa ngạc nhiên.
"Nếu cháu không vừa lòng cũng được, ta không ép. Cháu có thể rời khỏi đây", ông chủ tưởng chừng Lục Hoa sẽ không chịu được.
Lục Hoa ngẫm nghĩ hồi lâu. Nơi này điều kiện tốt, mình thân con gái rất dễ bị người khác bắt nạt, có ông ấy sẽ không bị ai bắt nạt nữa, vả lại còn biết vài chiêu phòng thân. Mái tóc này, tuy đã bõ công nuôi dài mấy năm nay, nhưng có nó sẽ nóng bức, tập luyện cũng khó khăn. Nghĩ rồi, cô nói, "Cháu đồng ý".
"Cháu đồng ý thật sao? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy"
"Cháu nói thật. Xin ông hãy nhận cháu!".
Khóe miệng ông chủ có chút cười, ông nói khẽ, "Vất vả rồi đây."
Và sau đây là quá trình 'lột xác' của Vương Lục Hoa.
Đầu tiên là mái tóc. Ông chủ để cô ngồi giữa sân, đôi tay ông cầm kéo và lược, nhanh nhẹn và khéo léo. Cô có thể thấy mái tóc dài của mình rơi đầy sân. Ban đầu cô từ chối để ông cắt tóc, vì không thể tin tưởng vào tài nghệ cắt tóc của ông. Cô luôn có ý nghĩ, "Hi vọng ông cắt tóc mình dễ nhìn chút". Nửa tiếng sau, ông yêu cầu cô vào tắm rửa, gội đầu, nhưng tuyệt đối không được nhìn vào gương, khi tắm xong lau khô tóc mới được nhìn.
Tắm gội xong xuôi, khi nhìn vào gương. Wow, quả thật ông rất khéo tay. Mái tóc dài ngày nào giờ chuyển thành tóc tém, phần mái được cắt mái ngang có phần hơi thưa và mỏng nhưng không quá dài. Quả nhiên, suýt chút nữa cô nghĩ ông là thần thánh luôn rồi. Vừa khéo tay, lại giỏi võ, bảo sao ngày ấy bà chủ lại yêu.
Tiếp đến là tiết mục mua quần áo. Không như những bà cô suốt ngày mặc những tà áo sườn xám, đi uốn éo trước mặt người khác hay những cô nàng học sinh-sinh viên ăn vận gợi cảm, váy vóc trẻ trung, ông chọn cho cô những bộ quần áo đúng chất Tomboy. Vốn không quen cách ăn mặc này, do từ bé đã thích mặc váy, những bộ váy cô chọn đều bị ông 'loại từ vòng gửi xe'. Thay vào đó là quần jean, quần bó, áo thun trắng có in hình hay những chiếc áo thun tay dài. Còn về giày, luôn luôn là giày thể thao. Chọn xong quần áo, sau đó đi làm thủ tục nhập học.
"Ông ơi, không phải chỉ cần tập võ là được rồi ạ?", Lục Hoa đứng trước cổng trường Trung học K. Ngước nhìn ngôi trường to lớn như vậy, lần đầu tiên thấy trong đời. Hồi ấy ở quê, trường Trung học ở đó diện tích cũng chỉ bằng một phần ba ngôi trường thế này. Do đó, học sinh dưới ấy lúc nào cũng ao ước được học trên thành phố. Giờ đây, thấy được ngôi trường rộng lớn như vậy, cô không khỏi bất ngờ.
"Chẳng lẽ sau này cháu muốn thất nghiệp sao? Ta muốn nhắc cháu, võ thuật không phải cái nghề để cháu thành công, mà chỉ là tự vệ. Nào, đi theo ta.", ông chủ kéo Lục Hoa đi theo.
Làm thủ tục xong xuôi, giờ mới là lúc bận rộn nhất. Cô phải thi xét lớp, đồng nghĩa với việc giờ phải mua sách vở, cặp đi học, đồng phục. Ban đầu cô nghĩ mình có thể có nguy cơ làm cho ông chủ không còn tiền sinh hoạt nữa. Do đó, cô vội lên tiếng, "Cháu xin lỗi nhưng cháu cứ làm phiền đến ông mãi cháu thấy cũng ngại."
"Ý cháu là gì?", ông chủ hỏi.
"Ý cháu là vì cháu mà ông phải bỏ bao nhiêu tiền để lo cho cháu. Cháu biết, nếu cứ như vậy, tiền sinh hoạt của ông sẽ không đủ.", Lục Hoa nói khẽ.
"Ai bảo cháu ta không đủ tiền sinh hoạt? Ta vẫn còn Dương Thanh Hạo(*) kia mà.", ông chủ cười.
(*) Dương Thanh Hạo: nhân vật con của ông chủ. Ở chương sau các bạn sẽ biết rõ hơn
"Dương Thanh Hạo? Là ai vậy ạ? Sao cháu nghe quen quen"
"Từ từ rồi cháu sẽ biết, từ đó cháu sẽ biết được thân phận của ta."
Cách nói chuyện của ông chủ ngày một khó hiểu. Ông nhắc đến Dương Thanh Hạo làm gì? Rồi còn thân phận của ông nữa. Nhắc mới nhớ, nãy giờ ông còn chẳng buồn giới thiệu tên mình nữa. Con người ông ngày một bí ẩn rồi.
"Nãy giờ cháu quên hỏi, ông tên gì vậy?", Lục Hoa chạy đến hỏi.
"Cháu không cần biết. Từ trước đến nay ngoài bà chủ, không ai được biết tên ta.", giọng của ông lạnh lại.
"Vậy thôi ạ. Cháu xin lỗi".
Lo mọi khâu chuẩn bị cho cô cũng đã xế chiều. Hiện giờ là năm giờ ba mươi phút, cô cùng ông chủ bước về nhà. Trên tay cô cầm chiếc khăn tay của anh, chiếc khăn tay này chẳng hiểu vì sao lại ở trong ba lô của cô. Cho đến giờ, cô luôn mang nó theo người như một vật hộ mệnh. Trên đường đi, bất chợt cô lại nghĩ đến Hạ Vinh. Chắc có lẽ giờ này anh ấy cũng đỡ mệt rồi, cô đã mang gánh nặng cho anh ấy quá nhiều. Cứ mãi suy nghĩ như vậy mà chẳng nhìn đường, cô bất giác đứng lại, nhìn xung quanh. Sao tự nhiên lại về nơi này? Đứng trước hộ chung cư của Hạ Vinh, bất chợt cảm thấy điều chẳng lành, định quay đầu đi thì tiếng gọi quen thuộc từ trên cao gọi xuống.
"Này, đứng lại! Chờ chút đã", giọng nói ngày một gần hơn. Giờ chẳng thể đối mặt với anh ấy được nữa, cô quay đầu bỏ chạy. Con đường về nhà ông chủ cô mới quen được đúng một lần. làm sao có thể nhớ được cơ chứ. Sao bây giờ? Chạy đi đâu được nữa đây? Còn Hạ Vinh, anh cứ mải chạy theo cô, không muốn để mất dấu tích. Khi nãy, lúc cô đến, anh cũng chẳng mấy để tâm, anh đang hóng mát. Nhưng thấy chiếc khăn tay của mình, anh không thể tin được. Ban đầu, anh tưởng mình nằm mơ, ai ngờ nhìn gương mặt quen thuộc và chiếc khăn tay, người đó bỏ chạy. Anh biết ngay đó là cô rồi vội vàng đuổi theo.
Lục Hoa thấy một tiệm cà phê liền chạy vào, vẫn còn cách Hạ Vinh một khoảng cách khá xa. Cô chộp lấy tờ báo, che mặt mình lại. Hạ Vinh chạy ngang qua tiệm cà phê, đang định chạy tiếp thì có cảm giác là lạ từ quán cà phê. Vô quán cà phê, chẳng có ai lại cầm khăn tay, lấy tờ báo dí sát mặt thế kia. Anh tiến đến bàn của cô, trong khi cô cứ nghĩ anh đã đi rồi. Anh giật tờ báo từ tay cô, cất giọng nói.
"Bắt được em rồi, Tiểu Hoa".
Hết chương 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro