Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 7:Giữa Bạn Bè Và Tình Yêu

Mỗi ngày trôi qua, tôi cảm thấy mình càng bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra. Những cảm xúc đối với Hùng không còn là những suy nghĩ ngắn ngủi nữa mà đã trở thành những luồng cảm giác vương vấn trong lòng tôi mỗi khi nhìn anh ấy. Nhưng điều khiến tôi bối rối nhất là sự mơ hồ trong cách Hùng đối xử với tôi. Có những lúc anh ấy rất gần gũi, dịu dàng, nhưng đôi khi lại giữ một khoảng cách khiến tôi không thể hiểu rõ được anh ấy đang nghĩ gì.

Hôm qua, khi chúng tôi đi bộ cùng nhau từ trường về nhà, tôi đã cảm nhận được một sự thay đổi trong cách anh ấy nhìn tôi. Những lần trước, chúng tôi sẽ cùng nhau nói cười, chia sẻ những câu chuyện vui vẻ, nhưng hôm đó, Hùng cứ im lặng, ánh mắt anh ấy không còn sáng như mọi khi. Đột nhiên, tôi cảm thấy một khoảng cách vô hình giữa chúng tôi, như thể một bức tường đã được dựng lên mà tôi không thể vượt qua.

Chúng tôi đã đi một đoạn đường khá dài mà không nói lời nào. Lúc ấy, tôi cứ nghĩ, hay là anh ấy không muốn gần gũi tôi như trước nữa? Hay là những cảm xúc tôi cảm nhận được chỉ là sự ngộ nhận của tôi? Tôi không biết, tôi không hiểu.

Cảm giác ấy khiến tôi không thể làm gì ngoài việc nhìn xuống đất, không dám nhìn vào mắt anh. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn mỗi khi Hùng bước gần lại, hay khi anh ấy vô tình chạm vào tay tôi. Thật lạ, sự im lặng ấy lại làm tôi cảm thấy không yên.

Ngày hôm sau, khi gặp Hùng tại trường, tôi cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng lại đầy bối rối. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về cuộc trò chuyện hôm qua, về những khoảng lặng giữa chúng tôi, về những ánh mắt không rõ ràng của anh ấy.

"Chào cậu," tôi lên tiếng, cố gắng mỉm cười để che giấu cảm giác lo lắng trong lòng.

Hùng quay lại nhìn tôi, đôi mắt anh ấy sáng lên khi thấy tôi. "Chào Quỳnh Anh. Cậu khỏe không?"

Tôi gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Ừ, mình vẫn ổn."

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của anh ấy, tôi lại không thể dứt ra khỏi cảm giác mơ hồ trong lòng. Có phải tôi đã làm gì sai? Hay là anh ấy chỉ xem tôi như một người bạn, như những gì chúng tôi đã luôn là?

Chúng tôi cùng vào lớp, nhưng tôi không thể tập trung vào bài học. Mọi suy nghĩ trong đầu tôi đều xoay quanh những câu hỏi không lời giải đáp về Hùng. Cảm giác này thật kỳ lạ. Tôi không biết liệu tôi có thể tiếp tục làm bạn với anh ấy trong khi lòng mình lại chất chứa những cảm xúc không thể gọi tên.

Buổi trưa, Lan Anh ngồi bên tôi trong căn tin, như mọi khi. Cô ấy nhìn tôi một lúc lâu, rồi khẽ hỏi: "Cậu và Hùng sao rồi?"

Tôi giật mình, không ngờ cô ấy lại hỏi đúng lúc như vậy. Tôi nhìn vào đĩa cơm, cố gắng tìm từ ngữ để trả lời. "Chúng mình vẫn bình thường thôi, không có gì thay đổi cả."

Lan Anh nhướn mày, ánh mắt cô ấy sắc bén. "Cậu không nói cho mình nghe về Hùng sao?"

Tôi khẽ thở dài, đặt muỗng xuống. "Mình không biết nữa, Lan Anh. Mình không hiểu cảm giác của mình nữa. Mình không biết liệu những cảm xúc này có phải là tình yêu không, hay chỉ là tình bạn mà mình đang phức tạp hóa lên."

Lan Anh cười nhẹ, như thể cô ấy đã hiểu rõ điều gì đó từ lâu. "Quỳnh Anh, cậu có biết không, đôi khi tình yêu bắt đầu rất nhẹ nhàng, từ những cảm xúc nhỏ bé mà ta không nhận ra. Nếu cậu cảm thấy đặc biệt khi ở gần Hùng, nếu trái tim cậu đập nhanh khi anh ấy cười hay chạm vào tay cậu, có thể đó chính là tình yêu."

Tôi nhìn Lan Anh, lòng tôi bất ngờ dâng lên một cảm giác ấm áp. "Mình... mình không chắc mình đủ dũng cảm để nói với Hùng những gì mình đang cảm nhận. Cậu ấy có thể chỉ xem mình là bạn thôi."

Lan Anh nhìn tôi, ánh mắt cô ấy dịu dàng nhưng cũng đầy quyết đoán. "Đôi khi, bạn chỉ cần thử một lần thôi. Mà cậu không thử thì sao biết được? Nếu không thử, cậu sẽ luôn sống trong sự nghi ngờ. Còn nếu cậu thử, ít nhất cậu sẽ không phải hối tiếc."

Lời nói của Lan Anh như một gáo nước lạnh vỗ vào mặt tôi, nhưng nó cũng khiến tôi cảm thấy sáng tỏ hơn một chút. Cô ấy đúng. Nếu tôi cứ mãi im lặng, tôi sẽ không bao giờ biết được tình cảm thật sự của Hùng dành cho mình là gì.

Ngày hôm sau, tôi quyết định sẽ nói chuyện với Hùng. Dù sao thì, tôi cũng không thể tiếp tục sống trong sự bối rối này. Khi buổi học kết thúc, tôi chờ Hùng ở ngoài lớp, lòng đầy lo lắng. Mỗi bước chân của anh ấy gần lại, trái tim tôi lại đập mạnh hơn.

Khi anh ấy đến gần, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhưng rồi, khi nhìn vào đôi mắt ấm áp của anh ấy, tôi biết mình không thể chần chừ nữa.

"Hùng," tôi mở lời, giọng tôi có phần run rẩy. "Mình muốn nói chuyện với cậu về một điều."

Hùng nhìn tôi, đôi mắt anh ấy vẫn nhẹ nhàng, nhưng tôi nhận ra có chút gì đó thay đổi trong cách anh ấy nhìn tôi. "Cậu muốn nói gì?"

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nói bằng tất cả sự chân thành mà mình có. "Mình không biết làm thế nào để nói điều này, nhưng mình nghĩ mình đã có những cảm xúc khác với cậu. Mình không chắc đó là gì, nhưng mình muốn cậu biết. Và mình không muốn giữ nó trong lòng nữa."

Có một khoảng lặng kéo dài, khiến tôi cảm thấy mình như bị chìm đắm trong sự im lặng đó. Tôi chờ đợi câu trả lời của Hùng, nhưng không biết anh ấy sẽ đáp lại như thế nào.

Một lúc sau, Hùng mỉm cười, nhưng không phải một nụ cười trêu chọc hay bỡn cợt. Nó là một nụ cười ấm áp, đầy sự hiểu biết.

"Quỳnh Anh," anh ấy nói khẽ, "mình cũng có cảm giác tương tự. Nhưng mình không muốn làm mọi thứ trở nên khó xử. Nếu cậu muốn, chúng ta có thể thử bắt đầu lại từ đầu."

Lời nói của Hùng làm tim tôi đập mạnh, và tôi không thể ngừng mỉm cười. Cuối cùng, sau bao nhiêu sự bối rối, tôi cũng biết rằng những cảm xúc của mình không phải là ngộ nhận. Chúng thật sự là tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #love#school