Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2: Ngày Đầu Tiên ở Lớp Mới

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi chính thức bước vào lớp học này, và tôi biết ngay từ lúc bước qua cửa lớp, mọi thứ sẽ không giống như tôi mong đợi. Tôi không phải là người nổi bật, nhưng có điều gì đó về tôi khiến tất cả những ánh mắt đổ dồn vào mình. Không phải vì tôi muốn vậy, mà vì cái cảm giác này cứ tìm đến tôi một cách tự nhiên.

Khi cô giáo bước vào lớp, tất cả học sinh đều im lặng. Cô có mái tóc dài, được buộc gọn gàng, gương mặt phúc hậu và một nụ cười rất dễ gần. Cô nhìn tôi rồi mỉm cười nhẹ nhàng, ra hiệu cho tôi đứng dậy.

"Các em, đây là Quỳnh Anh, bạn mới chuyển đến lớp chúng ta từ hôm nay. Các em hãy chào đón bạn ấy nhé."

Cả lớp im lặng một lúc, như thể họ không biết phải phản ứng thế nào. Tôi đứng dậy, cảm giác như có hàng trăm đôi mắt đang soi mói, như một đám đông đang quan sát từng cử chỉ của tôi. Tôi chỉ biết mỉm cười một cách gượng gạo, dù trong lòng tôi đang cảm thấy vô cùng bất an.

"Chào các bạn," tôi nói, giọng tôi có chút run rẩy, cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh. Tôi không biết phải nói gì thêm, và cũng không muốn nói gì thêm. Từ lúc mẹ bỏ đi, tôi đã học cách giữ khoảng cách với mọi người. Đó là cách duy nhất để bảo vệ trái tim tôi khỏi bị tổn thương.

Cô Nga chỉ dẫn tôi đến một chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi mà ánh sáng chiếu vào rất đẹp. Cô không để tôi đứng lâu, mà nhanh chóng chỉ cho tôi một chiếc bàn cạnh một cô gái có vẻ rất hiền lành. Tôi nhìn quanh và nhận thấy có một vài ánh mắt dõi theo mình, đặc biệt là của các bạn trai ngồi phía sau.

Một trong số họ, tên là Hùng, cười với tôi và đưa tay vẫy vẫy. Tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt rồi ngồi xuống, cố gắng lắng nghe cô giáo giảng bài.

Lớp học dần trở lại nhịp sống bình thường, nhưng không khí giữa các bạn gái và tôi lại không dễ dàng như vậy. Tôi cảm nhận được sự ghen tị rõ rệt từ những cô gái xung quanh. Họ nhìn tôi với ánh mắt không phải đầy thiện cảm, mà là những ánh mắt đầy sự so sánh. Tôi không hiểu tại sao, nhưng có lẽ sự chú ý mà tôi nhận được khiến họ cảm thấy không thoải mái.

Thậm chí, tôi nghe thấy một vài lời xì xầm sau lưng mình, những lời thì thầm mà tôi không muốn nghe. "Cô ấy đẹp thật đấy, nhưng chắc chắn là kiểu con gái chỉ biết làm đẹp thôi chứ không học hành gì đâu." Một cô gái nói nhỏ, rồi cả nhóm bạn gái cười khúc khích. Tôi không thể không nghe thấy những lời ấy, dù tôi cố gắng không để ý.

Lòng tôi chợt thấy nghẹn lại. Tôi không hiểu sao người ta lại nghĩ về tôi như vậy. Tôi chưa từng muốn làm cho ai phải ganh ghét hay đố kỵ mình. Nhưng cái đẹp, dù vô tình hay cố ý, lại luôn là lý do khiến người khác nhìn nhận bạn theo cách khác biệt. Tôi không muốn là trung tâm của sự chú ý, tôi chỉ muốn được yên bình, muốn được hòa nhập mà thôi.

Bên cạnh đó, ánh mắt của các bạn trai trong lớp lại khác. Có những ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ, những ánh mắt khiến tôi cảm thấy mình giống như một vật thể bị quan sát quá mức. Tôi chỉ muốn họ thôi nhìn tôi như thế, bởi tôi không biết làm thế nào để họ nhìn thấy tôi như một con người bình thường, chứ không phải một bức tranh đẹp chỉ để ngắm nhìn.

Tôi khẽ liếc nhìn về phía Hùng, người đã cười với tôi khi tôi mới bước vào lớp. Hùng là một trong những bạn trai có vẻ nổi bật trong lớp, dáng cao ráo và đôi mắt sáng. Anh ta đang nói chuyện với nhóm bạn của mình, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại quay về phía tôi. Tôi không biết phải làm gì, và tôi cũng không muốn tạo thêm sự chú ý. Tôi chỉ cúi đầu xuống, giả vờ tập trung vào bài học, mặc dù trong lòng tôi cảm thấy mọi thứ như một cuộc chiến mà tôi không thể chiến thắng.

Cô giáo Nga bắt đầu giảng bài về môn Văn, nhưng tôi chẳng nghe được gì nhiều. Mọi suy nghĩ trong đầu tôi đều quay quanh việc làm sao để đối phó với ánh mắt của mọi người. Những người bạn mới, những ánh mắt ngưỡng mộ và sự ghen tị của các cô gái, tất cả khiến tôi cảm thấy như mình đang phải sống dưới một áp lực khủng khiếp.

Giờ nghỉ giải lao đến, và lớp học bắt đầu xôn xao. Tôi đứng dậy, bước ra ngoài hành lang, cố gắng tìm một nơi yên tĩnh. Cảm giác bị bao quanh bởi những người lạ luôn khiến tôi khó chịu, dù tôi biết rằng tôi cần phải thích nghi, cần phải giao tiếp với họ. Nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu, và tôi không muốn gây thêm sự chú ý.

Vì vậy, tôi chọn cách đi vào khu vườn nhỏ phía sau trường. Nơi này yên tĩnh, với những cây cỏ xanh mướt và tiếng chim hót vang vọng trong không khí. Tôi đứng đó, nhắm mắt lại và hít thở sâu. Những lúc như thế này, tôi chỉ muốn được ở một mình, tránh xa mọi thứ xung quanh.

Nhưng rồi, tôi cảm thấy có ai đó đứng gần. Tôi mở mắt và thấy Hùng đang đứng đó, cách tôi không xa. Anh ta nhìn tôi, nở một nụ cười nhẹ.

"Bạn có vẻ thích yên tĩnh," Hùng nói, giọng anh ta nhẹ nhàng.

Tôi ngập ngừng không biết phải trả lời thế nào. "Ừ, mình chỉ cần chút không gian thôi," tôi nói, cố gắng không để vẻ mặt mình tỏ ra quá khó chịu.

Hùng gật đầu. "Nếu cần gì, cứ nói với mình nhé. Mình sẽ giúp."

Tôi chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Không phải vì tôi không muốn kết bạn với Hùng, mà vì tôi không muốn dính vào trò chơi mà mọi người trong lớp đang tạo ra xung quanh tôi. Tôi không muốn là người mà mọi người chú ý đến, và tôi không muốn Hùng cũng nhìn tôi theo cách đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #love#school