1shot
Seungcheol và Jeonghan yêu nhau từ khi còn là những đứa trẻ, những đứa trẻ mơ mộng và khờ dại trong một ngôi làng nhỏ, nơi những cánh đồng lúa bát ngát, nơi mà làng xóm đoàn kết và những ngôi nhà nhỏ bé xếp thành hàng dọc bên bờ sông. họ lớn lên cùng nhau, chạy nhảy trên những con đường làng đầy cỏ dại, đùa nghịch dưới tán cây cổ thụ, nơi từng là chỗ hẹn hò ngọt ngào trong những buổi chiều hoàng hôn.
tình yêu giữa họ giống như một giấc mơ, giản dị và chân thật. dù gia đình Seungcheol là những người giàu có, còn Jeonghan lại xuất thân từ một gia đình nghèo khó, nhưng họ không quan tâm đến sự khác biệt ấy. chỉ có nhau, và đó là tất cả những gì họ cần.
ngày qua ngày, họ cùng nhau nhìn những cánh đồng lúa xanh mướt đổi màu theo mùa, cùng đi dọc con sông mà hai người đã từng thề sẽ sống trọn đời bên nhau. nhưng tình yêu của họ không dễ dàng như những câu chuyện trong sách vở. luôn có những lời bàn tán, những ánh nhìn xét nét từ những người xung quanh khiến cả hai không thể sống yên ổn. mọi người đều biết rằng tình yêu của họ là một thứ gì đó không thể chấp nhận được, một tình yêu không phù hợp với xã hội nơi họ sống.
một đêm, khi bóng tối đã phủ đầy ngôi làng, Seungcheol và Jeonghan hẹn nhau gặp nhau bên bờ sông, nơi chiếc cầu cũ mà họ thường ngồi trò chuyện.
lần này họ không nói gì nhiều, nhưng ánh mắt lại chứa đựng vô vàn điều, bao gồm tất cả tình yêu và hy vọng của hai trái tim trẻ. "nếu chúng ta có thể, tớ muốn rời khỏi đây." Seungcheol nói, tay nắm chặt lấy tay Jeonghan. "đến một nơi mà chúng ta có thể yêu nhau thật sự."
•
đêm ấy, bầu trời tĩnh mịch phủ một màn sương bạc kì lạ, ánh trăng mờ nhạt như bị che khuất bởi điều gì đó vô hình. gió rít lên từng cơn, làm cánh đồng cỏ lau lay động như một biển sóng trắng trong bóng tối. không gian bao trùm bởi sự im lặng, chỉ có tiếng bước chân khe khẽ của Jeonghan và Seungcheol trên con đường đất gồ ghề.
trong màn sương dày đặc, một ánh sáng yếu ớt loé lên. ban đầu chỉ là một điểm nhỏ, như một ngọn đèn xa xôi, nhưng dần dần càng lúc càng sáng hơn, rõ ràng hơn, như thể đang tiến lại gần họ.
họ bước thêm vài bước, và ánh sáng dần hé lộ hình dáng của một chiếc tàu lơ lửng giữa không trung. không có tiếng động cơ, không đường ray, chiếc tàu cứ đứng đó, im lìm và bí ẩn, như thể nó đã chờ đợi ở đây từ rất lâu, chỉ đợi hai người họ xuất hiện.
tàu không giống bất kì con tàu nào họ từng thấy. không phải là tàu chở hàng hay tàu qua lại giữa các thành phố. con tàu này có vẻ ngoài cổ kính, với các cửa sổ mờ đục ánh lên một thứ ánh sáng vàng kỳ lạ, như thể được thắp lên bởi những ngọn đèn không bao giờ tắt. nó lướt qua một cách lặng lẽ, không có tiếng động, tựa như một bóng ma.
"cậu nghĩ sao về nó?" Jeonghan hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng vẫn nghe rõ trong không gian tĩnh mịch.
Seungcheol không trả lời ngay, anh nhìn con tàu một lúc lâu, đôi mắt trầm tư. "tớ không biết." anh đáp, vô thức siết lấy bàn tay nhỏ của Jeonghan, "nhưng tớ có cảm giác, như nó đang đợi chúng ta."
"tớ cũng nghĩ thế." Jeonghan nói, đôi mắt cậu sáng lên trong ánh đèn mờ ảo của con tàu. "có lẽ có điều gì đó trên chuyến tàu này, tớ cảm giác như nó sẽ giúp chúng ta thoát khỏi những rối ren của cuộc sống."
Seungcheol nhíu mày, đôi mắt đầy lo lắng: "cậu chắc chứ? một khi đã bước lên, có thể sẽ không quay lại được nữa."
mỉm cười dịu dàng, Jeonghan nói: "Cheol à, chúng ta đã đi qua quá nhiều nỗi đau rồi. có lẽ đây chính là cơ hội để mọi thứ kết thúc, để chúng ta tìm được sự bình yên."
Seungcheol im lặng một lát, rồi khẽ gật đầu: "ừm, tớ sẽ đi cùng cậu."
Seungcheol và Jeonghan không chút ngần ngại, không chút nghi ngờ, bước lên tàu, tay trong tay. cả hai đã nghĩ rằng đây là con tàu sẽ đưa họ đến một nơi mà tình yêu của họ sẽ không bị ngăn cản. ấy thế mà không biết rằng bản thân đã bước vào một chuyến đi không có lối về.
khi cánh cửa tàu đóng lại, một cảm giác kì lạ bao trùm lấy họ. Jeonghan và Seungcheol không khỏi ngỡ ngàng. bên trong, không gian sáng nhưng dịu dàng, như thể ánh sáng không đến từ bất kì nguồn nào cụ thể mà lan tỏa từ chính bầu không khí. những hàng ghế dài được bọc một màu trắng toát, sạch sẽ đến mức phản chiếu ánh sáng, trải dọc theo hai bên lối đi.
chiếc tàu không rung lắc, không có tiếng động cơ, nhưng vẫn di chuyển một cách êm ái. mỗi lần nhìn ra ngoài cửa sổ, những cánh đồng, ngọn núi và bầu trời không còn giống như trước nữa. thay vào đó, cảnh vật xung quanh họ trở nên mờ ảo, không rõ ràng. tựa như con tàu đang trôi lơ lửng giữa một chiều không gian không thuộc về thế giới.
"cậu có cảm thấy gì không Jeonghan?" Seungcheol hỏi, giọng lo lắng, "tớ không biết chúng ta đang đi đâu cả. tàu rõ ràng là đang di chuyển, nhưng dường như lại đang đứng yên."
Jeonghan đảo mắt nhìn quanh, đôi mắt mang đầy sự nghi ngờ: "tớ cũng không chắc nữa... cảm giác như, chúng ta đang ở đâu đó giữa thực tại và giấc mơ."
chiếc tàu tiếp tục trôi qua những cảnh sắc ấy, đưa họ đi sâu hơn vào một vùng đất kì lạ mà mỗi góc nhìn đều gợi nhớ đến những giấc mơ vụn vỡ của cả hai. lướt đi qua những cánh đồng hoang vu, những khu rừng mờ ảo và những bức tường vô hình, như một cõi lòng vô định không có lối ra.
Seungcheol và Jeonghan ngồi cạnh nhau, tay trong tay, nhưng mỗi giây trôi qua, họ càng cảm nhận rõ hơn rằng khoảng cách giữa họ đang lớn dần. dù tình yêu vẫn còn đó, nhưng nó không thể nào trụ vững trong thế giới mà họ đang sống. những giấc mơ của họ cũng dần tan biến trong không gian tĩnh lặng ấy.
đúng lúc đó, người lái tàu xuất hiện. là một người đàn ông già, với đôi mắt sâu thẳm và một nụ cười nhạt, không có sự vui vẻ, chỉ có sự lạnh lùng. ông ta nhìn Seungcheol và Jeonghan, ánh mắt như thể nhìn xuyên thấu được tâm hồn của mỗi người.
"chào các ngươi. các ngươi đã bước vào con tàu không thể quay lại. đây là chuyến tàu của những giấc mơ đứt gãy, nơi mà những linh hồn không thể tìm thấy đường trở về. các ngươi muốn đi đâu?" người lái tàu hỏi, giọng ông vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Jeonghan và Seungcheol nhìn nhau, cả hai không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. "chúng tôi chỉ muốn đi đến nơi mà chúng tôi có thể yêu nhau tự do, không phải là nơi này. đây là chỗ quái quỷ nào vậy chứ?" Seungcheol hét lên.
người lái tàu im lặng một lúc rồi đáp, "cậu nhóc à, chúng ta không thể thay đổi định mệnh. các ngươi đã lên tàu của những linh hồn, nơi mà các giấc mơ mãi mãi không thể hoàn thành. tình yêu của các ngươi vẫn tồn tại, nhưng tiếc rằng sẽ không bao giờ có thể quay lại như xưa."
dừng một lát, lại tiếp: "đây là nơi cả hai ngươi phải dừng lại." ông nói, giọng vang lên giữa không gian tĩnh mịch, lại như thể đang xé nát lòng họ. "chuyến tàu này không thể đưa các ngươi đến một nơi hạnh phúc. tình yêu của các ngươi cũng không thể thay đổi thế giới này."
Seungcheol nhìn Jeonghan, đôi mắt anh long lanh, nhưng sâu bên trong là nỗi buồn khó tả. "Jeonghan, tớ... tớ xin lỗi." anh thì thầm, giọng nghẹn lại. "tớ không thể cho cậu cuộc sống mà chúng ta từng mơ. dù tình yêu của tớ đối với cậu sẽ không phai nhạt, nhưng nó vẫn không thể sống trong thế giới này."
Jeonghan cúi đầu, từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má. "không, không phải lỗi của cậu, Seungcheol. chúng ta đã làm tất cả những gì có thể. nhưng đôi khi, thế giới không cho phép chúng ta có được những gì mình muốn."
bấy giờ, chiếc tàu lướt qua một khoảng không gian trắng xoá, không có bóng dáng con người, không có sự sống, chỉ có duy nhất những ngôi sao mờ nhạt trên bầu trời vô tận. đó là lúc cả hai nhận ra rằng, họ không thể bước tiếp cùng nhau. không phải vì tình yêu đã hết, mà vì họ thuộc về hai thế giới khác biệt, không thể giao hoà, cũng như không thể sống trong cùng một không gian.
chiếc tàu bắt đầu chậm lại, một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể hai người. đây là khoảnh khắc cuối cùng, nơi tình yêu của họ phải kết thúc. dù tình yêu ấy vẫn còn, vẫn cháy bỏng trong trái tim họ, nhưng không gian này, chuyến tàu này, không cho phép họ có một kết thúc hạnh phúc.
"tớ sẽ luôn yêu cậu," Seungcheol nói, giọng khàn đi. "dù không ở bên nhau, tớ vẫn sẽ yêu cậu, nhớ nhé."
Jeonghan ngẩng đầu lên nhìn Seungcheol lần cuối, nỗi buồn trong mắt cậu giờ đây đã không thể giấu được nữa. "tớ cũng vậy, tớ cũng yêu cậu, Seungcheol, nhưng chúng ta không thể quay lại được nữa."
chiếc tàu chậm dần rồi dừng hẳn. một tiếng ding vang lên, và cánh cửa tàu mở ra. phía trước họ là một không gian mờ ảo, nửa thực nửa hư. người lái tàu đứng im lặng, không nói gì thêm, chỉ nhìn họ một lần nữa trước khi quay đi.
cả hai bước xuống, không gian xung quanh như một bức tranh bị nứt vỡ. mọi thứ đều quen thuộc nhưng không hoàn chỉnh: một cây cầu gỗ gãy đôi giữa dòng sông, một ngôi nhà nhỏ nhưng không có cửa, một bầu trời đầy sao nhưng các ngôi sao bị xé vụn thành những mảnh sáng chập chờn.
Jeonghan dừng lại, đôi mắt cậu rưng rưng. "Cheol... nơi này... là nơi những giấc mơ bị bỏ lại. nơi mà mọi thứ chúng ta từng mong muốn, từng hy vọng, đã không bao giờ thành hiện thực."
Seungcheol nhìn quanh, tim anh quặn thắt. anh thấy một sân trường cũ kỹ, nơi họ từng ngồi bên nhau mơ về tương lai. anh thấy chiếc đàn piano mà Jeonghan từng muốn học nhưng chưa bao giờ có cơ hội. anh thấy cả hình ảnh của chính mình, đứng lặng lẽ trong bóng tối gọi tên Jeonghan.
"đây là nơi mọi giấc mơ của chúng ta tan vỡ..." Seungcheol nói, giọng anh nghẹn lại.
con tàu đứng lặng phía sau, ánh sáng từ bên trong mờ dần như một lời tiễn biệt. khi cánh cửa khép lại, nó bắt đầu tan biến vào hư không, để lại Jeonghan và Seungcheol đứng đối diện với hai con đường hoàn toàn khác biệt.
con đường phía trước Jeonghan trải dài qua một cánh đồng ngập tràn sương mù. những bông hoa mờ nhạt hiện lên trong ánh sáng yếu ớt, đẹp nhưng mơ hồ.
con đường phía sau Seungcheol tối tăm hơn. những bóng cây khẳng khiu in trên nền trời, con đường đầy đất đá gồ ghề và tĩnh lặng như chính những gánh nặng trong lòng anh.
Jeonghan đứng lặng người một lúc lâu, mắt nhìn chăm chăm vào con đường phía trước. rồi cậu khẽ quay đầu sang nhìn Seungcheol, giọng nghẹn lại. "chúng ta... không thể đi cùng nhau nữa, phải không?"
Seungcheol siết chặt bàn tay thành nắm đấm, ánh mắt anh đau đớn nhưng kiên định. "có lẽ vậy, Jeonghan. con tàu đã đưa chúng ta đến đây, và giờ nó buộc chúng ta phải lựa chọn."
"nhưng tại sao?" Jeonghan gần như bật khóc, đôi mắt cậu rực lên nỗi đau lẫn sự bất lực. "tại sao chúng ta phải rời xa nhau? tớ đã nghĩ... chỉ cần chúng ta ở bên nhau, thì mọi chuyện sẽ ổn."
Seungcheol chạm nhẹ vào vai Jeonghan, ánh mắt anh dịu dàng nhưng đượm buồn. "tớ cũng đã nghĩ vậy. nhưng Jeonghan à, con đường phía trước của cậu không dành cho tớ. và con đường tớ chọn cũng không có chỗ cho cậu. nếu chúng ta cố chấp đi cùng nhau, cả hai sẽ mãi mắc kẹt ở đây, giữa những giấc mơ vụn vỡ này."
Jeonghan lắc đầu, nước mắt trào ra. cậu nhìn sâu vào mắt Seungcheol, tìm kiếm một tia hy vọng nào đó. nhưng thứ cậu thấy chỉ là sự thật đau lòng mà cả hai không thể phủ nhận.
"Cheol..." Jeonghan nói, giọng cậu vỡ òa. "nếu đây là kết thúc, thì hãy để tớ nhớ cậu như điều đẹp đẽ nhất mà tớ từng có."
cuối cùng, Jeonghan buông tay, mắt cậu đỏ hoe, "tớ phải đi rồi, Cheol. con đường này... là dành cho tớ."
Seungcheol không kìm được nước mắt đang trực trào, nhìn Jeonghan lần cuối, không có lời nào có thể diễn tả hết được những cảm xúc lúc này. anh kéo Jeonghan vào một cái ôm thật chặt, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào tâm trí mãi mãi. cả hai đứng đó, ôm lấy nhau, trong không gian mà thời gian dường như ngừng lại.
buông Jeonghan ra, Seungcheol gật đầu, ánh mắt anh dõi theo cậu với tất cả yêu thương. "tớ biết. và tớ sẽ luôn dõi theo cậu từ xa."
Jeonghan quay lưng lại, bước đi trên con đường ngập sương. mỗi bước chân của cậu nặng trĩu, nhưng tuyệt nhiên không hề dừng lại.
Seungcheol nhìn theo bóng lưng Jeonghan cho đến khi cậu biến mất hoàn toàn trong làn sương trắng. khi đó, anh mới quay người lại, nhìn về con đường tối tăm phía sau mình.
"đã hứa sẽ đi cùng nhau," Seungcheol thì thầm với chính mình, giọng anh như vỡ ra trong không gian lặng lẽ. "nhưng có lẽ, cuối con đường của chúng ta chưa bao giờ là một."
và trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, khi họ buông tay nhau, không còn một lời tạm biệt, chỉ còn lại một nỗi đau âm ỉ, một câu hỏi không thể trả lời: "liệu chúng ta có còn cơ hội yêu nhau, khi mọi thứ xung quanh chỉ còn là những giấc mơ đã vỡ vụn?" nhưng câu trả lời đã bị gió cuốn đi, để lại hai trái tim lặng lẽ, mãi mãi lạc lõng trong những giấc mơ không thể thành hiện thực.
———
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro