Chuyện Những Đường Thẳng, (VII)
- Chị thật sự rất quen!
- Vậy ư?
- Vâng, rất quen là đằng khác.
Di nhíu mày nhìn cô dâu trẻ, người vừa bỏ đám cưới của mình để chạy ra đây nhận mặt cô - một người qua đường xa lạ. "Cái thế giới này, chuyện gì cũng xảy ra được nhỉ!" - Di tự nhủ.
- Chị có quen ai tên Đăng không ạ?
Phải đến lúc này, Di mới dồn sự tập trung vào cô gái. Đăng là tên mối tình đầu của Di. Cô quen anh khi đang đi du học ở Mỹ. Gia đình Đăng định cư ở bên đó. Anh thông minh, bản lĩnh, là chỗ dựa vững chắc cho cô những tháng ngày đầu tiên mới đặt chân lên xứ người. Cô đến với anh bằng trọn vẹn con tim mình, ngỡ đâu sẽ được nói tiếng yêu mãi mãi. Nhưng rồi một căn bệnh quái ác đã đưa anh rời xa cô. Hoàn cảnh khóa học, cô về nước, mang theo một nỗi đau khó có thể xoá nhòa.
- Cô biết Đăng ư?
- Vâng, tôi gặp anh ấy trên một chuyến tàu. Và chị biết không? Tôi chưa bao giờ hết ghen tị với tình yêu của hai người. Đăng yêu chị nhiều lắm. Rất nhiều.
Nói xong, nhìn thấy nét mặt ngạc nhiên của Di, rồi sau đó là nụ cười xúc động của chị ấy, Phương Thảo cảm thấy vui sướng vô cùng. Cô luôn tin vào giấc mơ năm nào, nơi có người bạn đồng hành đặc biệt đã giúp cô thoát khỏi cơn hôn mê vì dùng thuốc ngủ quá liều để trở về với thế giới hiện tại.
Và có vẻ như cuối cùng, cô cũng đã làm được điều gì đó cho Đăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro