Chương 92
“Nếu không thể chịu trách nhiệm với Song Syeol thì ban đầu anh đừng nói với bác sĩ Bang cho chị ấy xuất viện” Nam Joon vô cùng kích động, chính cô cũng không phát hiện mình nói rất to, vẻ mặt vì tức giận mà trở nên dữ tợn.
Park Seol chưa từng nhìn thấy Nam Joon như vậy, có phần sợ hãi, mở to mắt, lặng lẽ trốn sau sô pha.
Bị kéo trở về từ trong hồi ức, Jimin nắm chặt hai tay, nét mặt đau khổ, những lời của Nam Joon rất đúng, Jimin cảm thấy áy náy và mắc nợ Song Syeol, nếu trước đây suy nghĩ lý trí hơn thì anh đã có thể nhận ra kỳ thực Song Syeol thành như thế này cũng không thể trách anh, chỉ là tình trạng của Song Syeol khiến anh nhìn mà đau lòng, tuy rằng không còn tình yêu nhưng vẫn có chút thương hại, bởi vì thương hại nên cảm thấy áy náy, và vì áy náy nên tự trách mình.
“Bây giờ anh định thế nào? Đón chị ấy ra nhưng lại không muốn chăm sóc phải không? Tôi nói cho anh biết, không có chuyện đấy đâu, chị ấy như vậy đều do một tay anh gây ra, anh phải chịu trách nhiệm với chị ấy” Nam Joon quát lên.
Jimin nhắm chặt hai mắt, những lời chỉ trích của Nam Joon làm anh càng thấy đau khổ, hiện giờ anh thật sự không biết nên làm thế nào, lần đầu tiên anh nếm mùi bất lực, anh từng nghĩ sẽ giúp đỡ Song Syeol bằng mọi khả năng, nhưng bây giờ Eun Sol muốn ly hôn dường như đã dồn anh vào bước đường cùng, thậm chí anh bắt đầu hoài nghi việc đưa Song Syeol ra viện có phải là quyết định đúng đắn hay không, nếu như không có cô ấy thì anh và Eun Sol sẽ rất hạnh phúc, nhưng anh có thể bỏ mặc Song Syeol lạnh lẽo trong bệnh viện cả đời sao? Anh biết, là không thể, lương tâm anh sẽ áy náy không yên.
Nam Joon quát tháo bên ngoài đã đánh thức Song Syeol vốn ngủ không an giấc, mơ hồ mở mắt ra chỉ nghe thấy tiếng giận dữ của Nam Joon, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí cô cũng không thể nhớ nổi tối qua đã xảy ra chuyện gì, mình lại gây sự gì, hoài nghi xuống giường, mở cửa liền thấy Jimin và Nam Joon đang đứng trong phòng khách, vẻ mặt Nam Joon dữ tợn như muốn ăn thịt người, Jimin nắm chặt tay, giống như đang chịu đựng đau khổ cực độ.
Nhìn Jimin như vậy, Song Syeol cảm thấy đau lòng, dù là trong lúc thần trí mơ hồ, tình yêu cô dành cho Jimin đến bây giờ chưa từng thay đổi. Đang định đi ra hỏi rõ mọi chuyện thì lời nói kế tiếp lại khiến cô dừng bước.
“Anh vốn là của chị tôi, nếu lúc trước anh không đi du học thì bây giờ hai người có lẽ đã kết hôn rồi, từ trước đến nay chị ấy chỉ yêu mình anh, vốn dĩ bệnh tình của chị ấy đã thuyên giảm nhưng vì chuyện kết hôn của anh với Eun Sol mà lại tái phát, so với trước đó còn nghiêm trọng hơn nhiều, vậy nên anh phải chịu trách nhiệm, anh… Anh ly hôn Eun Sol đi”. Nam Joon nói như vậy là vì lúc trước bác sĩ Bang có nói trong lòng chị cô không thể quên được những chuyện cũ, chính khoảng thời gian phải chịu nhiều áp lực và bị lăng nhục đó đã khiến tinh thần chị trở nên bất thường, dễ bị tổn thương, sau này thân phận thật của Jimin và quan hệ của anh ta với Park Seol lại tác động mạnh đến thần kinh yếu ớt của chị, nhất thời không thể nào chấp nhận được, chị đã phát bệnh lần đầu. Và cũng vì trong lòng luôn tồn tại tình yêu dành cho Jimin, bỗng nghe tin anh ta kết hôn với người phụ nữ khác, chuyện này đã vô tình trở thành một đòn đả kích nghiêm trọng khiến bệnh của chị tái phát. Đối với Nam Joon, bệnh tình của chị cô thành như bây giờ đều là trách nhiệm của Jimin.
Jimin đột nhiên mở mắt ra, hiện tại hai chữ “ly hôn” này dường như đã thành một nỗi đau trong lòng anh, hung hăng trừng mắt nhìn Nam Joon, nghiến răng nói: “Tôi sẽ không ly hôn với Eun Sol, không bao giờ”
“Dựa vào đâu, so với Eun Sol thì chị tôi quen anh sớm hơn, yêu anh đến mức thành như bây giờ, anh dựa vào đâu mà không chấp nhận chị ấy” Nam Joon nói cùn.
“Tôi yêu Eun Sol, tôi sẽ không ly hôn với cô ấy, cả đời này cũng không”. Eun Sol nói muốn ly hôn, giờ lại đến Nam Joon ép anh ly hôn, hiện tại Eun Sol giống như điểm tối kị của anh, một khi chạm vào anh sẽ bùng nổ. Trong lòng đau đớn cực độ khiến Jimin không khống chế được, nắm lấy bả vai Nam Joon dùng sức lắc lắc, trên trán nổi đầy gân xanh, ánh mắt phẫn nộ, giận dữ quát Nam Joon.
Nam Joon bị bộ dáng của Jimin dọa sợ nhưng vẫn giả bộ điềm tĩnh nói, “Anh… Anh trước đây cũng yêu chị tôi, hai người còn là mối tình đầu của nhau, không phải người ta đều nói mối tình đầu là sâu sắc nhất, khó quên nhất sao, tôi nghĩ anh vẫn còn yêu chị ấy”
“Vậy cô có biết thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ hay không, đúng là tôi yêu Song Syeol, nhưng đấy là chuyện của 10 năm trước, năm đó tôi chia tay Song Syeol trong căm hận, và 10 năm nay những hận thù ấy đã tan biến từng chút từng chút một, tình yêu đối với cô ấy cũng biến mất hầu như không còn, hiện tại người tôi yêu là Eun Sol, chỉ có Eun Sol”. Từ từ ổn định lại cảm xúc, Jimin xoay người không nhìn cô ta.
“Anh… Anh không thể làm thế, chị tôi yêu anh như vậy, sao anh có thể….”
“Đủ rồi” Jimin ngắt lời cô ta, hai tay nắm chặt bắt đầu trở nên trắng bệch, không quay đầu lại, lạnh lùng mở miệng: “Tôi sẽ dùng hết khả năng có thể để giúp đỡ Song Syeol, nhưng nếu thật sự không còn cách nào… Tôi sẽ đưa cô ấy trở lại bệnh viện để tiếp tục điều trị”
“Anh….” Nam Joon tức giận, vọt tới trước mặt chỉ vào anh, nhưng cả nửa ngày cũng không nói được một câu.
Jimin lướt qua cô ta trực tiếp đi ra cửa.
Nam Joon trừng mắt nhìn bóng lưng của anh, chửi rủa: “Jimin, con mẹ nó, anh đúng là thằng khốn kiếp…” Mắng xong không nhịn được khóc nức nở thành tiếng.
Park Seol sợ hãi đi đến, kéo góc áo Nam Joon, tuy rất sợ nhưng thằng bé không muốn người dì thương yêu nó nhất phải khóc: “Dì à…”
Nam Joon rưng rưng nhìn Park Seol, nó còn nhỏ như vậy mà đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện, đau lòng vì thằng bé cũng hiểu hết, càng đau lòng hơn là vận mệnh đối với đứa trẻ này thật không công bằng, vội ôm chặt nó, khóc nghẹn ngào.
“Dì…”. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, nhìn Nam Joon như vậy, Park Seol liền khóc theo.
Trong phòng Song Syeol đưa tay ôm chặt lấy mình, ngồi ở sau cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, ánh mắt thất thần nhìn phía trước, miệng không ngừng nói thầm: “Anh ấy không thích mình… Anh ấy nói không cần mình, nhưng mình rất yêu anh ấy mà, vì sao anh ấy lại không cần mình… Anh ấy nói anh ấy không yêu mình, anh ấy nói anh ấy yêu Eun Sol… Vì sao không yêu mình? Vì sao…”
Eun Sol nghiêng đầu, biểu cảm bắt đầu rối loạn, giống như lúc trước bác sĩ Bang đã nói, thần kinh của cô rất yếu ớt, chỉ một chút thôi cũng có thể lập tức kích động cô, nhất là những chuyện có liên quan đến Jimin.
“Jimin là của mình, anh ấy là của mình… Đừng ai nghĩ sẽ cướp được anh ấy, anh ấy là của mình… Anh ấy là của mình…” Song Syeol thì thào tự nói.
Ánh mắt đờ đẫn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đôi mắt híp lại khiến người khác nhìn sẽ cảm thấy có phần nguy hiểm, vẻ mặt cũng bắt đầu dữ tợn hơn, hai tay đang ôm lấy người siết chặt lại, móng tay cắm cả vào da thịt, nhưng dường như cô không hề cảm thấy đau đớn: “Đều là cô ta, đều là do Eun Sol, là cô ta cướp Jimin đi, con đàn bà hư hỏng đáng chết”. Khi cô nói có cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi: “Giết cô ta, con đàn bà hưng hỏng, phải giết cô ta… Giết cô ta rồi Jimin sẽ trở lại bên mình, đúng, đúng, mình sẽ giết con đàn bà kia… Giết cô ta, giết cô ta, làm cho cô ta không thể giành Jimin với mình, Jimin là của mình, là của mình… Đừng ai nghĩ sẽ tranh giành được với mình… Là của mình…”
Bên ngoài Nam Joon ôm Park Seol khóc nức nở, trong phòng ánh mắt Song Syeol lộ ra sát khí, vẻ mặt dữ tợn thì thào nói nhỏ.
Eun Sol mệt mỏi xoa xoa bả vai, vừa rồi Ho Seok gọi điện nói buổi tối có việc nên không thể đón cô tan làm, vì thế Eun Sol bất giác cảm thấy nhẹ nhõm, âm thầm thở phào, kỳ thực cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Thở dài một hơi, bước ra chuẩn bị rời đi, lại giống như hôm qua, còn chưa đi được mấy bước, nhìn phía trước Eun Sol sững sờ dừng lại.
Jimin băng qua đường đi về phía cô, ánh mắt anh khóa chặt lấy cô, vẻ mặt nghiêm túc, so với hôm qua trông anh hốc hác đi nhiều.
Eun Sol cứng rắn tự nhủ không được để bản thân mình đau lòng vì anh, xoay người bước nhanh muốn rời khỏi. Jimin từ xa bước nhanh tới, ôm chặt Eun Sol từ phía sau, thở hổn hển bên tai cô.
“Buông tôi ra…” Eun Sol giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng ôm của anh, cái ôm này rất dễ khiến cô lung lạc, cô không muốn mình lại lưu luyến anh, cô không muốn.
“Anh sẽ không buông tay, anh muốn ôm em, cả đời này cũng sẽ không buông tay” Jimin ôm cô càng chặt hơn.
“Đừng như vậy Jimin, xin anh, buông tôi ra…”. Đừng để cô cảm thấy anh vẫn còn yêu mình, tình yêu của anh rất dễ dàng khiến cô trầm luân, cô sợ bản thân vì yêu anh mà sẽ quên rằng anh đã từng làm mình đau khổ đến thế nào, điều cô mong đợi rất đơn giản, đó là một người toàn tâm toàn ý yêu mình, nhưng anh lại không thể cho cô điều đó.
“Anh yêu em Eun Sol, anh yêu em….” Jimin thổ lộ lời yêu bên tai cô, quay người cô lại, thấy nước mắt trên mặt cô, không khỏi đau lòng, cúi xuống hôn những giọt nước mắt ấy, động tác nhẹ nhàng cẩn trọng giống như hôn lên một thứ trân bảo.
Nụ hôn của anh, lời yêu của anh khiến Eun Sol càng khóc dữ dội, nếu lúc trước anh nói ra những lời này sớm hơn cô sẽ rất cảm động, nhưng vì sao phải đợi đến lúc cô thấy anh ôm người phụ nữ khác, bị tổn thương sâu đậm anh mới nói, anh không nghĩ là đã quá muộn rồi sao? Eun Sol quay mặt đi, khiến nụ hôn của anh rơi xuống bên tai, cố nén nước mắt và đau đớn trong lòng, mở miệng nói: “Đã quá muộn rồi, tất cả đều đã quá muộn, tôi… Tôi đã không còn yêu anh nữa”. Dường như cô muốn dùng hết sức lực của mình, đẩy mạnh anh ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro