Chương 91
“Được rồi, được rồi, không sao đâu, chỉ là mơ thôi, đừng sợ, anh ở đây” Jimin vỗ nhẹ lưng Song Syeol, anh có thể cảm nhận được cơ thể nhỏ bé trong lòng mình đang run rẩy, không khỏi thương tiếc, rốt cục năm đó đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến một người con gái hay cười thành ra thế này.
“Không phải… Không phải, không phải là mơ, bọn họ đều rất đáng sợ, em đã nói không muốn, bọn họ còn ép em, rất đáng sợ, rất đáng sợ…” Song Syeol vừa khóc vừa nói, cơ thể càng run hơn, “Em gọi anh rất lâu nhưng anh không xuất hiện…” Ôm lấy Jimin, nước mắt chan chứa.
“Là anh không tốt, là anh không tốt, được rồi, không có gì đâu, tất cả đều đã qua rồi, chúng ta không nghĩ đến nữa, không nghĩ nữa…” Jimin không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể an ủi cô như vậy.
Song Syeol rời khỏi vòng ôm của Jimin, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, đôi mắt vô tội mở to, nức nở hỏi: “Anh… Anh chê em bẩn có phải không?”
Lúc trước anh chỉ biết Song Syeol là một cô gái dễ dàng khiến người ta yêu thương, bây giờ cô đang nhìn anh với vẻ mặt vô tội đến vậy, Jimin không khỏi tự hỏi mình, hiện giờ cô như thế này, liệu có phải chuyện năm ấy anh cũng có một phần trách nhiệm? Đưa tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng an ủi: “Không đâu, sao có thể chứ, em đừng suy nghĩ lung tung”
Song Syeol nhìn Jimin, qua hồi lâu bỗng khóc lớn, miệng không ngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi Jimin, em không cố ý, em yêu anh, rất rất yêu anh, nhưng em không còn cách nào khác, lúc trước cha đột nhiên… Em thật sự không còn cách nào khác, em không thể trơ mắt nhìn cha cứ thế ra đi như vậy… Em…” Song Syeol nghẹn ngào, lời nói đứt quãng không rõ ràng, đây là nỗi đau tận đáy lòng cô, cho dù đã qua rất nhiều năm, cho dù tinh thần cô không còn minh mẫn như bình thường, nhưng những đả kích và sỉ nhục lúc đó đều đã khắc sâu trong lòng, hiện tại đối mặt với người đàn ông mà cô yêu nhất, cô muốn nói rõ tất cả chuyện quá khứ, chỉ là có phần khó mở miệng.
“Syeolie…” Jimin nhìn cô, Song Syeol hôm nay khác với hai ngày trước, nghe những lời của cô anh đoán là cô muốn nói gì đó, nhưng nhìn cô khóc lóc thê thảm như vậy, anh có thể tưởng tượng được chuyện cũ đã đả kích cô mạnh tới mức nào, nếu đến bây giờ cô ấy vẫn chưa thể buông được thì muốn cô ấy nhớ lại chẳng phải sẽ càng khiến cô đau khổ hơn sao? Việc này liệu có làm bệnh tình cô ấy nặng hơn không? Nghĩ thế, Jimin tiến lên ôm lấy cô, cách lớp áo choàng và mái tóc dài vỗ nhẹ lưng cô, khẽ dỗ dành an ủi: “Thôi nào, em đừng nghĩ nữa, mọi chuyện đã qua rồi, hiện giờ chúng ta đều rất tốt, không có gì đâu, ngoan, chúng ta không nghĩ đến nữa, không nghĩ nữa…”
“Hu hu hu…” Tựa vào vai anh, Song Syeol khóc không ngừng, nói năng lộn xộn: “Tiền thuốc của cha rất nhiều, nhà em không còn người thân nào khác, cho tới giờ mẹ chưa từng liên lạc với cha con em, em thật sự không biết mình phải làm gì, em nhìn cha nằm trong bệnh viện rất đau đớn, mấy lần ông còn đòi tháo bình ô-xy ra…” Song Syeol dừng lại, nói ngập ngừng, nhớ tới cha cô năm đó, trong lòng không nhịn được mà co rút đau đớn, ngừng hồi lâu lại nói tiếp: “Ông không muốn liên lụy đến em, nhưng ông là người thân duy nhất của em, sao em có thể nhẫn tâm bỏ mặc ông… Tiền thuốc rất nhiều, em không thể nào gánh vác, khi đó anh lại không ở bên em, ngay cả một người để giúp em nghĩ cách cũng không có, em rất bất lực, em không biết phải làm thế nào… Nhưng bệnh viện liên tục giục trả viện phí, em không còn cách nào khác, thật sự không còn cách nào khác, em… Em mới đi khách sạn”
Khách sạn… Hai chữ này giống như một trái bom bỗng chốc nổ tung khiến Jimin choáng váng, đẩy cô ra, hai tay nắm lấy vai cô, ánh mắt nhìn chằm chằm Song Syeol, một câu cũng không nói nên lời, anh không biết mình nên nói gì, thậm chí hiện tại Jimin vẫn còn chưa kịp phản ứng lại lời kể của Song Syeol.
“Chị…” Nam Joon không biết từ lúc nào đã đi đến ngoài phòng bệnh, không biết đã nghe bao lâu, nghe được bao nhiêu, đỏ mắt nhìn Song Syeol, nước mắt trong suốt ngấn trên vành mắt, đi tới đẩy Jimin ra, ôm lấy Song Syeol: “Không nói nữa, chị, chúng ta không nói nữa…” Nước mắt ồ ạt rơi xuống, hoàn cảnh của Song Syeol khiến cô rất đau lòng, tự trách mình vì lúc trước không đi tìm cha và chị sớm hơn.
Song Syeol cúi đầu, dựa vào lòng Nam Joon, nghẹn ngào nói tiếp: “Lúc đó chị thật không có cách nào khác, tiền viện phí, tiền thuốc của cha còn đang chờ, người ta nói như vậy có thể kiếm tiền nhanh, cũng kiếm được nhiều, lúc đó chị cũng không nghĩ mấy, thế nên chị ….”
“Syeolie…” Jimin nhìn cô, đôi mắt đỏ au, từ đáy lòng mình anh tự hỏi, vì sao lại thành như vậy? Nếu lúc trước anh không đi du học, nếu lúc trước anh nói với cô thân phận của mình, nếu…. Nhưng vốn không có nếu, mọi chuyện đều đã xảy ra. Jimin nắm chặt tay, tự trách và áy náy khiến anh rơi vào trạng thái đau khổ cực độ, theo một ý nghĩa nào đó, Song Syeol lâm vào tình cảnh này anh cũng có một phần trách nhiệm, vốn dĩ có thể tránh được, chỉ vì anh đột ngột rời đi mà tất cả đều phát sinh, đối với chuyện này Jimin thừa nhận mình có một phần trách nhiệm không thể chối bỏ.
“Sau khi vào đó chị bắt đầu thấy hối hận, nhưng đã không còn đường lui nữa rồi, một chút cũng không có… Trong lòng chị yêu Jimin như vậy, sao có thể để người đàn ông khác chiếm lấy thân thể của chị được, chị trốn ra, chị nói với họ là chị từ bỏ, nhưng không được, bọn họ căn bản không thèm để ý, chị liều mạng kêu to lên nhưng không có ai tới cứu, không có ai hết, bọn họ không tới cứu chị, không tới…” Tự ôm lấy mình, Song Syeol si ngốc lắc lắc đầu.
“Chị…” Nam Joon ôm Song Syeol, nước mắt che mờ tầm nhìn của cô, không ngừng lắc đầu.
Nước mắt như đã cạn khô, ánh mắt Song Syeol dại ra nhìn về phía trước, cúi đầu lẩm bẩm: “Em cảm thấy em rất bẩn, rất bẩn…” Nói xong không ngừng dùng tay chà xát toàn thân, dùng sức chà, ánh mắt bất chợt hiện lên vẻ khinh bỉ, cô tự khinh bỉ chính mình.
“Chị, đừng như vậy, em xin chị đừng như vậy…” Nam Joon cầm lấy hai tay đang vung loạn xạ của Song Syeol, khóc lóc năn nỉ.
“Em rất bẩn, rất bẩn, rất bẩn…” Song Syeol gạt ra, tiếp tục dùng sức chà xát toàn thân, dường như muốn lột da xuống.
Jimin cầm lấy tay cô, lắc đầu: “Đều đã qua rồi, Syeolie, em đừng vậy nữa”
Song Syeol nhìn Jimin, nhìn chăm chú, hồi lâu bỗng cười thành tiếng “Ha ha, ha ha ha ha…..”Chỉ là trong nụ cười ấy tràn đầy thê lương.
Cười dứt, Song Syeol bắt lấy Jimin, nhìn anh, biểu cảm đau khổ nói: “Anh biết không? Em có con trai, thằng bé lớn lên rất giống anh, nhưng nó lại không phải con anh, mà là em trai anh, anh nói xem nực cười cỡ nào, ha ha”
“Đừng nói nữa, Song Syeol, đừng nói nữa” Jimin đanh mặt, quay đi không nhìn cô. Đương nhiên anh biết Park Seol là em trai mình, chỉ là đến giờ anh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật ấy.
“Ngày đó mama bảo bọn em đi tiếp vài ông chủ lớn, bà ta nói đây đều là những nhân vật có uy tín ở Seoul, tiền boa sẽ rất nhiều, thời điểm ấy vì tiền việc gì em cũng làm, thế nên em đi, bước vào cửa nhìn những người đó em liền thấy ghê tởm, nhưng không còn cách nào khác, em muốn lấy lòng bọn họ, em muốn kiếm tiền boa từ bọn họ, em đến ngồi cạnh một người đàn ông hơn 40 tuổi, lúc bọn em tới ông ta đã uống khá say, sáng hôm sau dậy ông ta thấy em thì rất ngạc nhiên, ông ta không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì, thậm chí ông ta còn xin lỗi em, sau đó cho em một khoản tiền lớn rồi vội vàng rời đi, cũng nhờ số tiền đó mà một thời gian dài em không cần đi khách sạn, và cũng vì bận chăm sóc cha nên em không phát hiện cơ thể mình có chút khác thường, đến khi cái thai được năm tháng em mới phát hiện cơ thể mình đã thay đổi, nhưng mà lúc đó đi phẫu thuật không còn kịp nữa”
Jimin hoàn toàn không ngờ Park Seol lại xuất hiện như vậy, nghe Song Syeol nói thế thì ngay cả cha anh cũng không biết đến sự tồn tại của thằng bé.
Song Syeol đột nhiên kích động nắm lấy tay Jimin: “Nhưng vì sao anh lại là con trai của Park Woo Yang? Anh chưa từng nói với em”. Nhìn Jimin, trong mắt Song Syeol có oán hận, nhưng nhiều hơn vẫn là tuyệt vọng, buông anh ra, biểu cảm đau khổ vừa cười vừa lẩm bẩm: “Ha ha, con tôi lại là em trai của người tôi yêu nhất…”. Ngẩng mạnh đầu nhìn về phía Nam Joon, nắm lấy bờ vai cô, si ngốc hỏi: “Chị yêu Jimin, rất yêu anh ấy, nhưng vì sao con của chị lại là em trai anh ấy? Vì sao… vì sao…”
Nam Joon che miệng khóc nói không ra lời, nhìn cô lắc đầu, không biết phải trả lời thế nào.
Đợi mãi không nghe được đáp án, Song Syeol giận dữ, nắm lấy vai cô không ngừng lay, lớn tiếng gào lên: “Nói đi, chị đang hỏi em đấy, vì sao lại như vậy, vì sao? Nói đi”
Jimin cố nén nước mắt, ôm Song Syeol vào trong ngực, hi vọng cô có thể bình tĩnh lại, nhưng cảm xúc của Song Syeol lúc này đã không còn khống chế được, hai tay vung vảy, hai chân cũng không ngừng đá loạn, la hét, tình hình hiện tại bắt đầu không khống chế được, Nam Joon và Jimin không biết làm sao để ngăn cản Song Syeol đang phát điên, cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của nhân viên bệnh viện, chích cho cô một mũi thuốc an thần mới làm cô bình ổn trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro