Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lỡ...

Người ta thường nói, tình đầu rất chóng tan. Tựa như cơn gió mùa hạ lướt qua, cho ta chút mát lành rồi bay xa mãi, chỉ còn vấn vương cảm giác nóng bức. Đó là không kể những mối tình cùng nhau đi hết con đường nhé. Nhưng bất luận là sao, tình đầu nào cũng luôn để lại trong ta một dư vị chờn vờn khó tả.

Tôi biết anh từ khi nào? Có lẽ là khi tôi lớp 7, lớp 8 gì đó, không rõ nữa. Anh là sư huynh trên tôi một lớp.

Những tháng ngày ở trường cấp hai của tôi có lẽ là khoảng thời gian...ưm...Không biết hình dung bằng từ gì! Lý do? Vì người nhà tôi, từ mẹ, cô, dượng đến chị họ, không là giáo viên cũng cán bộ, nhân viên của trường đó. Đã vậy thầy hiệu trưởng còn là bạn của ba tôi nữa. Thật sự với tôi lúc đó chỉ vỏn vẹn một câu thôi: Nhà trường là nhà tù, đi học rập đi tu!. Bởi khi ở trước mặt người thân, tôi như mặc định phải tự kìm nén bản thân mình, không thể thoải mái với mọi người khác. Haiz!

Dù rất muốn tham gia hoạt động đoàn, đội này nọ nhưng tôi lại lờ tất cả. Tôi chỉ như một con mọt sách, học, học, học và học. Và không phải uổng công vác lên mắt mình "hai mảnh ve chai", trong lớp học sinh mới toanh của ngôi trường mới toanh (mới thành lập hai năm), có lẽ tôi khá nổi bật, cả về mặt ưu tú hay số lần đứng cột cờ. (Đính chính là tôi chưa bao giờ bị phạt, nhưng không muốn làm trung tâm trái đất nên đứng luôn. Bởi lớp tôi "xúc xích" nhất khối, nếu không muốn nói là nhất trường!) Tôi buộc mình phải làm gương mặt lạnh lùng, hạn chế tối đa tiếp xúc với bạn bè. Có thể nói, với mọi người tôi đều "tương kính như tân" ấy.

Nhưng thật sự rất mệt mỏi! Một con sóc nhắng nhít phải gồng mình không chạy nhảy phải khó chịu đến mức nào chứ?

Tôi không biết mình làm vậy để làm gì. Dường như với người lạ tôi có thể dễ dàng làm chính mình, nhưng nếu có người thân thì lại không thể. Hôm trước có nghe bài hát "Tâm sự với người lạ", có lẽ đúng phần nào đó nhỉ?

Chính vì hâm dở như thế nên tôi không biết được anh chú ý tôi từ lúc nào. Cho đến một lần tôi phát hiện anh chạy phía sau xe tôi. Đúng hơn là không chỉ một lần. Tôi nghĩ là cố ý chứ chẳng phải vô tình do cùng đường, vì anh luôn giữ nhịp đạp để cách xe tôi chừng 2 mét dù tôi chạy nhanh hay chậm. Tôi chú ý đến anh từ lúc đó.

Và vào một ngày đẹp trời (tôi cho là vậy), sau khi nghiên cứu kĩ quy luật chạy xe của anh, nhắm chắc đường trống trải, lúc anh đang đạp như rùa sau lưng tôi, tôi đột ngột tăng tốc. Anh lia chân theo liền. Bingo! Được một quãng xa, chân cũng đã nhừ, tôi phanh sững xe lại. Sau lưng tôi vang tiếng bánh xe ma sát mặt đường nổi cả da gà da vịt, rồi anh chạy qua, đi thẳng. Tôi cá mặt mình chỉ còn độc hai màu trắng và xanh khi nhìn vệt đen dài bánh xe anh để lại xếp thẳng một hàng với vệt tôi gây ra và chỉ cách bánh sau chiếc xe yêu dấu của tôi đúng một tấc.

Nghĩ lại chuyện ngớ ngẩn hôm đó, tôi thấy mình đã nhớ bệnh viện tới điên rồi. Nếu anh không phản ứng nhanh chắc tôi đã sà vào đất mẹ, cái mũi ăn trầu cái đầu chảy máu mất. Nhưng kết quả thu được cũng không tệ. Hôm đó tôi đã thấy được anh đổi sắc mặt, mắt trợn to trông ngố cực, chỉ thiếu mỗi há mồm luôn thôi.

Cũng từ lần đó anh không thèm làm cái đuôi sau lưng tôi nữa, làm tôi cứ có cảm giác trống trống, hẫng hẫng. Và những lần chạm mặt nhau, tôi thấy anh luôn nhìn vào mắt tôi. Đúng hơn là bấy giờ tôi mới nhìn thẳng anh nên mới biết. Có lẽ lúc trước anh cũng vậy chăng? Không mọi người nhìn gương mặt anh ra sao, đánh giá như thế nào, riêng tôi sẽ quăng thẳng vào đó bốn từ: Đứt dây cảm xúc! Với tôi mặt anh đã đạt tiêu chuẩn lạnh lùng rồi. Nhưng tôi chẳng quan tâm lắm. Vòng xoáy của sự học cứ cuốn lấy tôi, và cả anh. Chỉ còn lại thi thoảng chạm mặt, đối mắt, lướt qua.

Rồi anh sang cấp 3, tôi là học sinh cuối cấp, hai ngôi trường khác nhau. Bấy giờ trong tôi cảm giác trống trãi lạ lùng. Không thấy bóng anh nữa, tôi mới nhận ra mình mất một thứ gì.

Tôi nhớ đến anh!

Tôi nghĩ về anh, về tôi. Có lẽ anh biết rất nhiều về tôi. Còn tôi? Không biết tí ti gì về anh cả! Tôi không nhớ nổi là mình đã chạm mặt anh bao nhiêu lần, nhưng tôi biết chắc lần nào mắt tôi cũng nhìn ngang qua phù hiệu trên áo anh (vì tôi chỉ cao chừng ấy!). Và tôi cũng chắc rằng, chẳng chữ nào lọt vào mắt tôi cả. Tôi không biết tên anh! (Cho đến lễ tổng kết năm tôi lớp 10, khi anh lên nhận thưởng). Tôi nên nói mình như thế nào đây?!

Tôi công nhận mình đặc biệt vô tâm. Tôi không nhớ và đôi lúc là cũng chẳng biết tên người ta cho dù người đó mới vừa nói chuyện với mình. Có lúc ra đường gặp ai đó chào hỏi, tôi cứ xã giao chào lại, nhìn quen quen chứ chẳng biết đó là ai, dù họ biết rõ tôi. Bộ não tôi cứ như ghi nhớ có chọn lọc ấy, chỉ ai nó thấy cần thiết mới cần biết đến, chứ dù giao tiếp bao nhiêu lần nó cũng tự động xóa thông tin. Mãi đến sau này, gặp biết bao nhiêu điều vớ vẩn vì não bộ hoạt động độc lập bất kiểm soát, tôi cũng chẳng lập trình nó lại được.

Tôi cũng tưởng mình đã chẳng còn nhớ gì về anh như bao người khác. Cho đến khi gặp lại, tôi chợt nhận ra mình đã sai. Có lẽ thời gian ấy thần kinh của tôi đi du lịch nghỉ dưỡng thôi.

Anh xuất hiện làm dấy lên nỗi rối loạn trong tôi. Hôm ấy trời mưa rất to, tôi từ tiệm sửa xe nhìn lơ đãng ra đường, vừa đợi sửa vừa trú mưa. Anh dầm mưa chạy về, cũng trên chiếc xe suýt bị tôi phá hoại ấy. Cả người anh sũng nước, vạt áo trắng đồng phục xõa ra ngoài. Anh chạy lướt ngang. Tôi thấy anh hơi chững lại, dường như nhìn về phía tôi. Chỉ có vậy, anh hất mái tóc rũ nước khỏi trán rồi chìm dần vào màn mưa trắng xóa. Hóa ra không phải anh thấy tôi. Tình tiết tiếp theo nam chính chạy đến bên nữ chính làm gì có thể xảy ra chứ?

Ừ thì có lẽ tôi hoa mắt mất rồi. Lúc ấy tôi nghĩ anh giống một thiên thần mưa. Hình bóng anh trong chiếc áo trắng tinh khôi dưới làn mưa cũng một màu trắng xoá làm tôi nhớ mãi. Chắc là do nghiện bản Kiss tha rain của Yiruma, đâm ra vừa kinh khủng ghét mưa (ai cận sẽ hiểu!) vừa yêu mưa tha thiết, nên khi mưa hòa cùng màu trắng tôi yêu nhất lại sinh ra "ảo tưởng cánh trắng" như thế.

Nhưng tại sao bao nhiêu người cũng diện áo trắng đội mưa như thế tôi lại dễ dàng nhận ra anh? Tại sao bao nhiêu người trong bức tranh ấy tôi lại chỉ nghĩ anh là thiên thần? Tại sao trò đấu mắt tôi luôn giành phần thắng dù là bạn nam nào đi chăng nữa, nhưng với anh tôi lại cụp mi trước lãng đi? Tại sao lại thấy trống vắng khi anh không còn trong tầm mắt? Tôi ngốc nghếch không chịu nhận ra sự khác biệt kia. Mãi đến khi cùng anh một lần nữa chung trường, tôi mới biết mình đã thích anh từ buổi chiều mưa hôm ấy.

Ngôi trường mới, tôi như trút được bao xiềng xích. Tôi trở về con chuột nhắng nhít đúng bản chất vốn có. Cố gắng thay đổi từng ngày, làm tất cả những gì mà tôi từng không thể. Nhìn về khoảng thời gian trước, tôi biết mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Tôi mãi chạy, không dám ngó nghiêng, mà quên rằng, hạnh phúc là quá trình chứ không phải kết quả. Tôi cứ mãi lo sợ ánh mắt của người nhà, cứ mãi sống trong cái lồng do chính mình tạo ra, bỏ mặc mọi thứ, bỏ mặc cả cảm xúc của bản thân.

Tôi nhận ra nhiều điều. Ở ánh mắt anh nhìn tôi có một điều gì đó tôi không rõ. Cả gương mặt đối diện tôi luôn lạnh lùng ấy, tôi nghĩ chỉ với tôi, bởi trước bao người khác dây thần kinh cảm xúc của anh vẫn hoạt động bình thường. Nghĩ mãi chẳng biết điều gì ở tôi làm anh chú ý. Là vầng sáng tôi đánh đổi bằng những giây phút thoải mái của mình? Là sự lạnh nhạt giả tạo mà người khác cho là cuống hút? Hay anh đã thấy tôi làm rơi mặt nạ? Không nghĩ nữa! Suy diễn linh tinh sẽ biến tôi từ hâm dở thành điên thật mất. Có lẽ anh đã rung động, và tôi cũng thế, thế là đủ.

Lúc chân lí đó được thông suốt là lúc tôi thấy mình và anh đã có một khoảng cách rất xa, rất xa rồi. Tôi hiểu, bỏ đi cả vỏ bọc không cần thiết kia cũng chẳng thể đổi lại cơ hội tôi đã đánh mất. Dù vẫn nhìn chằm chằm vài giây rồi lướt qua khi vô tình chạm mặt trên sân trường. Dù vẫn lén nhìn nhau rồi vội vàng quay đi khi bị đối phương bắt gặp. Không biết nên vui hay buồn khi anh và tôi có thể dễ dàng nhìn thấy nhau đến vậy? Dường như luôn biết vị trí của nhau nhưng chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại, cái cảm giác đó không dễ chịu tí ti nào hết.

Tôi và anh vẫn cứ như người xa lạ ấy. Mà buồn cười nhỉ. Đúng là người lạ mà, có gì phải "cứ như" chứ? Chẳng biết là do tôi hay do anh mà quan hệ giữa chúng tôi lại rắc rối thế này.

Cứ thế làm tròn vai "người câm" của mỗi người. Cho đến lúc anh tốt nghiệp, đó vẫn chỉ là những cảm xúc lặng im.

Có lẽ anh đã đến một ngôi trường đại học nào đó và bỏ lại những năm tháng ngốc nghếch nơi đây. Chỉ còn một cái gì đó rất trống trãi. Đưa mắt nhìn quanh sân trường, nhìn những nơi quen thuộc như một thói quen. Dường như trong tôi thứ gì đó vỡ tan thì phải. Mất mác.

Cuộc sống vẫn nhịp của nó. Không chậm, nhưng đủ để tôi không bỏ rơi một thoáng cảm xúc nào của mình. Tôi như vì sao nhỏ tỏa ánh bàng bạc trong đêm, nhưng cũng có khi hòa vào màn đen một cách lặng lẽ. Tôi có thêm sở thích là sẽ đột nhiên biến mất, kiểu dành thời gian cho riêng mình ấy. Cả ngày hay vài giờ gì đó, cho điện thoại vào một xó rồi lang thang một mình. Chỉ là thi thoảng thôi. Những lúc ấy tôi có thể là một mình ngồi quán khuất nhâm nhi ly đậu nành nóng không đường cùng những bản nhạc yêu thích, hay ngồi dưới bóng râm nào đó nghiền ngẫm cuốn sách hay ho, hay chỉ đơn giản là loanh quanh khắp các con phố ngắm dòng người qua lại. Tôi nghĩ về những người quanh mình để tự học lại cách quan tâm. Tôi cho đó là một ngày "lặng". Và xuất hiện lại sẽ là một tôi càng nhắng nhít hơn, quan tâm mọi người hơn dù bị rủa xả vì biến mà không báo. Tôi sợ lại bỏ lỡ điều gì nữa.

Đôi lúc tôi cũng nghĩ đến anh. Chắc anh đã có cho riêng mình một người yêu thương rồi nhỉ? Chút cảm xúc đồng điệu của tôi và anh chắc đã tan đi lâu rồi. Tôi không rõ khi nghĩ anh đã có người yêu và quên tôi trong tôi là cảm giác gì. Let it be! Tôi sẽ cười tươi nếu vô tình gặp lại, dù anh một mình hay cạnh người khác. Lúc đó liệu có "đau" không nhỉ?

Đến cuối cùng, tôi không chắc lắm khi xếp anh vào "mối tình đầu". Cũng có thể chỉ là những cảm xúc vởn quanh thôi. Nhưng sẽ chờn vờn tôi mãi. Có những nút thắt mà tôi không tài nào gỡ được. Bởi tôi không hiểu, khoảng cách giữa tôi và anh là do đâu. Nếu ngày đó tôi hoặc anh lên tiếng trước nói với nhau một câu thì sau nhỉ? Tôi không chắc lắm. Điều gì đã bỏ lỡ rồi thì khó, rất khó để lấy lại.

Đừng nghĩ luôn bên cạnh, luôn trong tầm mắt, đến một ngày sẽ bất ngờ nhận ra ta không thể với tới đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: