Chương 9
Jungkook nhìn đồng hồ: "Quá giờ rồi."
"Không quá không quá, chỉ hai ba phút mà thôi."
"Anh ta có làm gì em không?"
Yeon Dam lắc đầu: "Không, còn rất lịch sự là khác, nhất định là nể mặt anh rồi."
"Anh thấy em thật sự thích hợp ngày ngày ngồi ở nhà."
Yeon Dam đứng ở cửa khách sạn, bàn tay khẽ vuốt ve bụng hai cái: "Là người yêu bé nhỏ của anh nói, muốn mỗi ngày đều được đi ra ngoài một chút, ở nhà buồn bực nó rất không thoải mái, sẽ quậy em. Jungkook, em bây giờ là phụ nữ có thai đấy, em là to nhất."
Người đàn ông trầm giọng: "Về sớm một chút."
"Em biết, em có chừng mực nhất mà." Yeon Dam cúp điện thoại xong, ánh mắt Hwan Eun rơi vào trên bụng cô: "Cậu thật là biết tìm bia đỡ đạn mà."
"Đúng vậy" Yeon Dam hướng trên bụng vỗ nhẹ: "Sau này, nó chính là bia đỡ đạn của mình, mặc cho gió thổi mưa xối cũng không sợ."
"Cậu xong chưa, muốn lên phòng mình ngồi một lát không?"
"Không được" Yeon Dam đem điện thoại di động thả lại vào trong túi xách: "Xem bộ dáng cậu như thế, tựa như mấy trăm năm chưa được ngủ vậy, mau chóng ngủ một giấc đi. Mình về đây."
"Được, mình vào đây." Hwan Eun xoay người định quay vào. Yeon Dam gọi lại: "Hwan Eunie, chờ một chút."
"Còn việc gì nữa?"
"Sau này, nếu lại có chuyện như vậy, cậu hoàn toàn có thể đem mình đẩy ra ngoài. Cậu đắc tội người ta thật sự sẽ rước hoạ vào thân, không thể so với mình được. Mình còn có Jungkook che chở, sẽ đỡ hơn rất nhiều. Nếu người của Ban Si Tiem lại tìm đến cậu lần nữa, hỏi cậu cái gì, cậu cứ đàng hoàng đáp lại, không cần giấu giếm. Vừa nhìn cũng biết anh ta là một người đàn ông coi mình là to nhất. Người khác chỉ cần giấu giếm một chút thôi cũng tựa như phạm vào tội lớn gì đấy thập ác không tha vậy." Yeon Dam nghĩ đến lúc bước vào trông thấy dáng vẻ của Hwan Eun, trong lòng không khỏi nổi lên khó chịu.
Hwan Eun nhẹ gật đầu: "Mình cũng không nghĩ tới chuyện này lại nghiêm trọng như vậy. Mình biết rồi."
"Nhanh đi nghỉ ngơi đi." hai người vẫy tay chào tạm biệt. Hwan Eun quả thật cả người không còn tí sức lực gì nữa, chỉ muốn đi vào ngủ một giấc đến quên trời quên đất. Trợ lý đưa cô về phòng. Hwan Eun nằm trên giường lớn, ngay cả quần áo cũng không thèm cởi, lập tức chìm vào trong mộng đẹp.
Ding dong, ding dong...
Một loạt tiếng chuông đáng ghét mãi không chịu tắt truyền vào trong tai. Hwan Eun mệt mỏi đến mức mắt cũng không mở ra được, loáng thoáng còn có thể nghe được bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện. Cô vung tay xuống: "Đừng gọi tôi nữa! Coi như hỏa hoạn tới tôi cũng không rời giường đâu."
Ding dong...
Tiếng chuông vẫn tiếp tục. Hwan Eun bực bội cố nén nhịn trong chốc lát, nhưng đối phương hình như rất giỏi dùng chiêu này. Cô không thể không chống người dậy, bước chân lảo đảo đi tới cửa, đem cửa phòng kéo ra: "Ai vậy!"
"Hwan Eun." giọng nói của trợ lý yếu ớt từ bên ngoài truyền tới. Hwan Eun mở mắt ra nhìn, trông thấy người đứng ở trước mặt rõ ràng là Taehyung. Cô xoay người, đột nhiên đem cửa sập lại thật mạnh. Taehyung lấy tay giữ lại. Trợ lý ở bên cạnh thận trọng nói: "Kim thiếu, Hwan Eun đóng phim rất mệt mỏi, cô ấy cần nghỉ ngơi."
"Cút!" Taehyung nắm lấy bả vai của trợ lý, sau khi đem cô đẩy ra ngoài cửa, nặng nề sập cửa lại.
Hwan Eun đi thẳng tới mép giường ngồi xuống, ánh mắt rũ xuống mặt đất, ngay cả sức lực để giằng co cũng không còn: "Taehyung, anh lại muốn làm gì nữa đây?"
"Có phải Ban Si Tiem để ý em không?" Taehyung thật đúng là đi thẳng vào vấn đề, một chút quanh co cũng không có.
Hwan Eun ngẩng đầu lên, tầm mắt chống lại anh. Khoé miệng cô cong lên lộ ra vẻ giễu cợt rõ ràng: "Kim thiếu, có phải anh quản quá rộng rồi không? Còn nữa, làm sao anh biết? Anh phái người theo dõi tôi à?"
"Em đừng có xía vào việc anh làm sao biết. Tại sao anh ta tới tìm em?"
Hai tay Hwan Eun chống ở bên người, rõ ràng là không chịu đối mặt trả lời: "Anh ta tìm tôi, đương nhiên là có chuyện, à, mời tôi ăn bữa cơm."
"Hwan Eun, em đừng nghịch lửa."
Cô đánh giá sắc mặt người đàn ông, bày ra một bộ dáng thản nhiên: "Nghịch lửa? Anh sợ tôi thu dọn tàn cuộc không tốt sao? Thật đúng là cám ơn Kim thiếu nha, quan tâm đến tôi như vậy."
"Người như Ban Si Tiem, em không chọc nổi đâu, tốt nhất là nên tránh xa."
Hwan Eun vắt một chân lên: "Anh gõ cửa phòng tôi cả nửa ngày, chỉ vì có lòng tốt tới nhắc nhở tôi thôi sao?"
Taehyung đi tới trước mặt cô, cúi người xuống, hai tay chia ra đè lại mu bàn tay Hwan Eun: "Hwan Eun, em tốt nhất nhìn anh kỹ một chút, nếu em nói đối với anh không có tình cảm, anh tuyệt đối không tin."
"Taehyung, anh nắm tin tức mau như vậy, cũng nên biết có người đang theo đuổi tôi. Đối phương điều kiện tốt vô cùng, là ông chủ lớn của một công ty, lại là người ngoài giới trải trí. Quan trọng là đối với tôi ân cần săn sóc. Tôi cảm thấy tôi đã càng ngày càng bị làm cho cảm động rồi."
Con ngươi đen tối sâu thẳm của Taehyung chợt nheo lại: "Em muốn nói gì?"
"Nếu một ngày nào đó tôi kết hôn, tôi sẽ gửi thiệp mời cho anh."
"Em dám!" Taehyung giận dữ, trong giọng nói khó nén được kích động.
"À, anh không muốn nhận thiệp mời đúng không, thật nhỏ mọn, còn sợ bắt anh phải gửi một bao tiền lớn sao?" Hai tay Hwan Eun giãy giụa, trái lại bị người đàn ông nắm chặt hơn trong lòng bàn tay. Hai người cách nhau rất gần. Cô còn có thể nghe được nơi cổ họng Taehyung tràn ra âm thanh tức giận: "Hwan Eun, em lặp lại lần nữa?"
"Taehyung, tôi mệt rồi. Anh nghĩ tuổi thanh xuân của tôi có thể còn bao nhiêu năm nữa? Trong giới giải trí, thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ có điều kiện tốt. Tôi cuối cùng cũng sẽ có ngày bị thay thế, đến lúc đó...... Tôi muốn gả phải gả đi thật xa, từ đó về sau cũng không bao giờ quay trở lại nữa. Gả cho một người có thể thật lòng yêu tôi, nửa đời sau của tôi còn có thể trôi qua thật vui vẻ."
Lúc Hwan Eun nói ra những lời này, giọng điệu vững vàng, tựa như đang rơi vào trong một ảo tưởng nào đó. Cô cư nhiên nghĩ đến cảnh tượng cô và một người đàn ông khác vui vẻ sống cùng nhau qua ngày sao?
Taehyung lạnh lùng cắt đứt "mơ tưởng hão huyền" của cô: "Em yêu người đàn ông kia sao?"
"Nhất định phải yêu nhau mới có thể kết hôn sao?" Hwan Eun hỏi ngược lại: "Taehyung, tôi đi theo anh mấy năm, anh cũng đâu có yêu tôi. Tôi ở bên cạnh anh cũng không giống như vậy sao? Anh ta yêu tôi, anh ta so với tôi còn vất vả hơn. Anh ta lại còn nghĩ cách đối tốt với tôi. Cảm giác như thế, tôi còn là lần đầu tiên được nếm thử đấy."
"Kang Hwan Eun!" Taehyung cắn răng nghiến lợi: "Em điên rồi sao?"
"Tôi mệt rồi, tôi có thể nói cho anh biết, tôi và Ban Si Tiem một chút ý đồ cũng không có, hài lòng chưa? Đi đi."
Lòng của Taehyung lúc này tựa như bị một đôi móng vuốt mèo hung hăng cào tới, đau đớn cả trái tim nhưng lại có một loại cảm giác ngứa ngáy không giải thích được: "Người đàn ông kia là ai?"
"Làm gì? Anh còn muốn phá đám cho bằng được sao?" mu bàn tay Hwan Eun bị anh đè lại, người cũng không nhấc lên nổi. Taehyung đang ở ngay trước mặt cô. Cô dứt khoát không thèm giãy giụa nữa, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên sống mũi cao của người đàn ông: "Hết lần này đến lần khác, cần gì chứ? Chẳng lẽ ngay cả quyền lợi tìm một người đàn ông khác tôi cũng không có sao?"
"Đúng là không có." Taehyung không ngừng bá đạo, hơn nữa còn tranh cãi vô lý.
"Tôi cũng không có bán cho anh." Hwan Eun không nhịn được có chút phiền muộn: "Anh dựa vào cái gì cứ bám lấy tôi?"
"Hôm đó tại sao thà để anh ở lại nghĩa trang bị chết rét, em cũng không tới gặp anh?"
"Anh không phải cũng không bị chết rét sao?" Ánh mắt Hwan Eun lạnh lùng: "Anh cũng không cần phải ra vẻ trước mặt tôi, để cho tôi thấy anh đau lòng như thế nào. Taehyung, vị tiểu thư nhà họ Doo kia mới là vợ chưa cưới của anh. Anh thích có con, cô ta có thể sinh cho anh."
Taehyung đột nhiên nhớ tới chuyện cô vợ chưa cưới đang mang thai, đáy mắt anh lạnh dần: "Làm thế nào mà em biết? Ai nói cho em biết?"
Hwan Eun ngẩn mặt ra. Một đôi mắt đẹp chợt trợn tròn lên, khoé miệng cô rất nhanh cười ra tiếng: "Ha ha ha -- Taehyung, vợ chưa cưới của anh mang thai?! Thật là quá châm chọc. Anh cũng sắp được làm ba, còn bám víu lấy tôi không nghỉ làm gì? Anh lại còn để ý không cho phép tôi gả cho người khác?"
Taehyung vạn vạn lần không nghĩ tới mình sẽ nói lỡ miệng. Mới vừa rồi nhất thời trong lúc bối bối, hiểu lầm ý tứ của Hwan Eun. Bắp chân anh chợt bị cô hung hăng đá vào. Taehyung đau đến mức đứng thẳng người dậy. Hwan Eun lại hướng lồng ngực anh hung hăng đẩy ra: "Kim thiếu, chúc mừng anh, sắp được thăng chức lên làm ba. Có cần thay anh đốt pháo bông ăn mừng không đây?"
"Hwan Eun, em hãy nghe anh nói, đứa bé kia không phải của anh. Anh dám cam đoan, anh sẽ bảo cô ta đi làm giám định ADN..."
Trong lòng Hwan Eun vốn đã tuyệt vọng lại chịu đựng thêm từng trận đau nhói. Cô cầm cái gối đầu trên giường ném về phía Taehyung: "Vậy thì tôi cũng muốn chúc mừng anh, chúc mừng cái nón xanh này anh đội được rất cao rồi. Cũng hy vọng anh có thể tiếp tục đội mãi, vĩnh viễn không bao giờ cởi xuống được."
"Hwan Eun, đừng như vậy!" Taehyung bị cái gối bông mềm đập cho mấy cái: "Anh và cô ta căn bản không có tình cảm. Chuyện cô ta ở bên ngoài có người đàn ông khác anh căn bản không muốn quản."
"Đi ra ngoài" Hwan Eun dùng sức xô anh. Taehyung bị cưỡng ép đẩy ra mấy bước xa. Hwan Eun mở cửa ra: "Taehyung, trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Anh cũng không phải là không hiểu. Anh đi đi, để cho tôi yên tĩnh một chút. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa."
Bước chân Taehyung khựng lại. Sau đó bị cô mạnh mẽ đẩy ra ngoài cửa, nhìn tấm bảng viết số phòng trên cánh cửa nặng nề sập lại trước mặt anh.
"Kang Hwan Eun!"
Hwan Eun xoay người trở lại trước giường lớn, vén chăn lên nằm xuống. Sau đó cả người đều co rúc ở bên trong. Cô chẳng qua là cảm thấy buồn cười mà thôi. Anh ta chuyện tốt đi đôi, có con rồi nhất định lập tức sẽ kết hôn. Ann còn không ngừng đến tìm cô làm gì?
Yeon Dam và Jungkook đến tham gia hôn lễ của một nghệ sĩ trong công ty. Nơi tổ chức hôn lễ được bố trí ở Seoul, bao trọn gói cả một toà nhà trung tâm triển lãm hội nghị tiệc cưới. Kể từ sau khi họ kết hôn, Yeon Dam mới được chứng kiến một hôn lễ long trọng, xa hoa đến như thế. Chỉ là rốt cuộc, đó cũng là của người khác mà thôi.
Vị chú rể này là một ngôi sao nổi tiếng của giới giải trí, bình thường qua lại với Jungkook cũng không tệ lắm. Cùng sánh vai cũng là một nữ ngôi sao, lễ cưới đương nhiên là khỏi cần phải bàn nữa. Toàn bộ nơi diễn ra hôn lễ giống như một sân khấu biểu diễn thu nhỏ, các ngôi sao nổi tiếng tranh nhau khoe sắc. Yeon Dam thấy cũng rất ngạc nhiên, cô tiến sát tới bên tai Jungkook nhẹ giọng nói: "Em đi toilet một chút."
"Có cần anh đi cùng em không?"
"Yên tâm đi, sẽ không bị lạc đâu." Yeon Dam đem túi xách thả vào trên đùi người đàn ông, sau đó đứng dậy rời đi.
Yeon Dam đi ra khỏi tiệc cưới. Hai bên cửa sổ to lớn đều bị rèm che phủ kín mít, ánh nến chập chờn vì đón gió. Yeon Dam theo bảng hướng dẫn đi về phía trước. Tại một khúc quanh mờ tối, thiếu chút nữa bị người ta đụng vào. Cô bị dọa sợ nói tiếng "Thật xin lỗi". Người kia ngẩng đầu lên, trong lòng Yeon Dam lại hốt hoảng. Gương mặt này rõ ràng là di chứng để lại do bị huỷ dung nhan. Yeon Dam vỗ nhẹ lồng ngực. Gomin trông thấy động tác này của cô, khoé miệng cô ta mím lại cứng đờ. Yeon Dam tránh đường nhưng cô ta vẫn không lập tức bước qua, mà lại đưa mắt rơi vào trên người Yeon Dam không chớp một cái.
Nếu đã như vậy, Yeon Dam liền thẳng tắp nhấc chân lên rời đi.
Gomin đang ở đây, vậy Dae Hee đương nhiên cũng tới. Yeon Dam bước vào trong toilet, thấy một cô gái đang đứng trước gương trang điểm. Dưới chân mang một đôi giày gót cao lêu khêu, váy ngắn chỉ đủ che mông. Nếu thân thể nghiêng về phía trước một chút cũng sắp có thể thấy được cảnh xuân bên trong.
Yeon Dam mở ra một cánh cửa bước vào. Cô gái tô đôi môi đỏ chót tươi tắn, cho đến khi cảm thấy hài lòng, lúc này mới xách túi lên rời đi. Lúc mở cửa toilet ra, nhìn thấy Gomin đang đợi cô ta: "Không phải đã bảo cậu vào nhập tiệc trước rồi sao? Mình chỉ đi trang điểm lại thôi mà."
"Mình không yên tâm cậu, đi thôi."
Toàn cảnh hôn lễ lung linh mờ ảo, chỉ có trên đầu thỉnh thoảng lóe lên mấy ánh đèn huỳnh quang. Vì muốn tạo ra không khí huyền ảo, trên mỗi bàn tiệc bày một cành hoa hồng phát sáng. Chỉ là ánh sáng mờ tối không đủ tiêu chuẩn, ngay cả mặt mũi của người ngồi đối diện cũng đừng mong thấy được rõ ràng.
Jungkook nghe thấy âm thanh có người đang kéo ghế ra, sau đó ngồi xuống. Ánh mắt của anh vẫn tiếp tục hướng về sân khấu ở cách đó không xa: "Quay lại rồi à."
Yeon Dam cũng không lên tiếng. Jungkook cảm giác được một bàn tay chợt rơi vào trên đùi anh, anh cũng không để trong lòng.
Hô hấp của Jungkook hơi căng thẳng. Biết bà xã của anh rất ít khi quan tâm đến hoàn cảnh, anh hạ thấp giọng: "Đừng quậy!"
Sắc mặt người đàn ông trở nên căng thẳng. Phải biết rằng Yeon Dam mang thai mấy tháng nay, anh hầu như chưa từng được tận hứng. Lúc nào cũng phải cẩn thận, sợ cái này sợ cái kia. Trong cơ thể giống như đang giam giữ một con thú hung dữ, bất kỳ lúc nào cũng có thể phá cũi xổ lồng xông ra, không chịu đựng nổi bất kỳ sự trêu chọc nào. Bàn tay đặt trên đùi anh hơi siết chặt lại. Đôi con ngươi sâu thẳm của anh nhẹ nhàng trở nên mê hoặc, hô hấp cũng theo đó mà càng thêm dồn dập.
Yeon Dam từ trong toilet bước ra, bất thình lình đụng phải Gomin ở ngoài cửa. Gomin thấy mặt mũi cô đầy vẻ phòng, không khỏi cười khẽ: "Có phải bị bộ dáng của tôi hù dọa không?"
"Cũng không đến nỗi, tại sao cô lại ở đây?"
"Tôi bây giờ đi theo Dae Hee, kiếm miếng cơm ăn."
Yeon Dam không dám cách Gomin quá gần: "Cô ở đây không phải là đặc biệt chờ tôi chứ? Có việc gì sao?"
Thấy Yeon Dam nhấc chân lên định rời đi, Gomin vừa khéo ngăn lại ở trước mặt cô: "Tôi biết, bài báo lần đó không nên trách cô, thật xin lỗi."
Thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ như vậy, Yeon Dam thật sự có chút không quen: "Cô có thể nghĩ thông suốt như vậy thì tốt rồi."
"Jeon phu nhân, Dae Hee thật vất vả mới có được chút thành quả, kính xin ngài giơ cao đánh khẽ."
"Cô yên tâm đi, chuyện của cô ấy đã qua rồi. Tôi và cô ấy nước sông không phạm nước giếng nữa." Yeon Dam sượt qua vai Gomin bước qua. Cô nhất định phải lập tức quay trở lại. Jungkook nếu không thấy cô lại phải đi tìm nữa.
Trong tiệc cưới, Jungkook sợ bị người ta nhìn thấy. Anh nắm lấy cổ tay của cô ta: "Yeon Dam!" Anh nghiêng đầu nhìn qua. Mặc dù ánh đèn rất tối, nhưng gần trong gang tấc. Jungkook lần nữa kéo cô ta lại gần hơn một chút. Đối phương dường như trang điểm rất đậm, hầu như không thấy rõ được mặt mũi thật sự. Anh chợt hất tay của người đó ra: "Cô là ai?"
Yeon Dam đi tới phía sau hai người. Không nghĩ tới chỗ của mình đã bị người khác ngồi mất. Cô cảm thấy kỳ quái, đang muốn đặt câu hỏi thì thấy cô gái kia đứng dậy.
Yeon Dam không thấy được vẻ mặt của Jungkook, càng không biết sắc mặt anh đã trở nên xanh mét: "Ngồi nhầm chỗ à?"
Cô gái kia tránh người qua một bên, để cho Yeon Dam bước qua. Cô liếc nhìn cô gái kia. Trong bóng tối cũng không thể phân biệt được rõ ràng, chỉ thấy đối phương tiến sát lại gần cô, sau đó nói một câu như vầy: "Cô nói không sai, Tứ ca quả nhiên không có bệnh, anh ta Y rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro