Chương 88
Lễ trao giải thưởng điện ảnh năm nay được quảng cáo rầm rộ trên mạng internet. Hwan Eun nhất định sẽ xuất hiện. Taehyung không tìm được cô, cũng chỉ có thể chạy tới chỗ tổ chức buổi lễ.
Trước khi Hwan Eun chuẩn bị đi thì bị người ta ngăn chặn lại. Đối phương chỉ đích danh muốn gặp mặt cô. Hwan Eun kéo vạt lễ phục đi theo người trước mặt bước vào một phòng bao. Trong phòng chỉ có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, thấy Hwan Eun bước vào, bà chỉ khẽ ngẩng đầu lên, khóe miệng nhẹ cong.
Bước chân của Hwan Eun đột ngột khựng lại, bởi vì người này, cô cũng chẳng xa lạ gì. Trước đây cô đã từng nhìn thấy trong kho ảnh trên điện thoại di động của Taehyung. Sắc mặt của Hwan Eun hơi căng thẳng, vội vàng chào hỏi: "Bác, bác gái."
Người phụ nữ gật đầu, ý bảo cô ngồi xuống. Hwan Eun có cảm giác tay chân của mình trở nên lạnh lẽo. Cô ngồi ở đối diện người phụ nữ kia. Người phụ nữ kia quan sát cô từ trên xuống dưới một phen. Cô gái này, ngoại trừ có dáng vẻ xinh đẹp ra, hình như cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt. Bà nhìn đồng hồ, sau đó trực tiếp đi vào thẳng vấn đề chính: "Bác biết lát nữa cháu còn phải tham gia buổi lễ trao giải. Bác mạo muội mời cháu tới đây, thật là ngại quá, nhưng gần đây tin tức về cháu và Taehyung hơi nhiều, bác thật không yên tâm."
"Bác gái, chúng cháu cũng không có scandan gì cả..."
"Truyền thông chưa mổ xẻ ra không có nghĩa là không có" Mẹ Taehyung cắt đứt lời của Hwan Eun: "Hai người các cháu, mập mờ với nhau cũng đã mấy năm rồi. Hôm nay bác tới đây cũng không có ý tứ gì khác, chỉ muốn nhắc nhở Kang tiểu thư một câu. Một người đàn ông nếu thật lòng yêu cháu, cũng sẽ không nỡ dây dưa làm trễ nải tuổi xuân của cháu. Taehyung từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với cháu. Điểm này, bác nghĩ trong lòng cháu hẳn phải rõ ràng nhất đúng không?"
Hwan Eun dường như bị đâm trúng chỗ đau, sau đó lại nhẫn tâm ác độc mà rút ra. Cô không lên tiếng, mẹ Taehyung tiếp tục nói: "Bác nói thẳng với cháu luôn nhé. Ba của Taehyung tuyệt đối sẽ không cho phép nó cưới một người phụ nữ trong giới giải trí đâu. Điểm này, cháu nhất định phải chuẩn bị sẵn tâm lý mới phải."
"Dạ" Sắc mặt Hwan Eun trắng bệch: "Cháu biết."
Mẹ Taehyung bưng chén cà phê ở bên cạnh lên: "Lúc bác sai người đi theo Taehyung, thấy nó đi tới nghĩa trang... Đứa bé kia..."
Hốc mắt của Hwan Eun bất chợt ửng hồng, đôi môi khô khốc, không nói ra được một câu nào. Mẹ Taehyung thở dài: "Vì thế, các cháu vẫn không có duyên phận, ngay cả đứa bé cũng không giữ được, cháu thì lại càng không hề mong muốn. Bác tin rằng thông tin mấy ngày gần đây, cháu nhất định cũng nhìn thấy. Taehyung phải kết hôn, nó cần có một cuộc sống ổn định."
"Cháu biết" Hwan Eun không thể tiếp tục im lặng được nữa: "Ý của bác, cháu đều hiểu hết."
"Hiểu được là tốt rồi, bác hy vọng Kang tiểu thư có thể giữ vững được thái độ của mình. Ở trong giới giải trí, làm một người trong sạch rất quan trọng! Vướng mắc giữa cháu và Taehyung, cũng chỉ có thể do tự tay cháu tháo gỡ thôi. Cứ tiếp tục như vậy đối với người nào cũng không tốt." Mẹ Taehyung nói xong, cũng không cho Hwan Eun thời gian để phản ứng. Bà nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa: "Hôm nay là lễ trao giải, Kang tiểu thư nhất định sẽ toả sáng rực rỡ. Cháu qua đó đi, đừng để tới trễ."
Hwan Eun ngây ngẩn đứng dậy, khóe miệng cứng đờ nói: "Gặp lại sau, bác gái."
Cô bước ra khỏi quán cà phê, gió lạnh lập tức ùa vào mặt. Trợ lý cầm áo khoác phủ lên người cô: "Còn chưa tới buổi lễ trao giải, bảo cô khoác lên, cô lại không chịu, không sợ bị cảm lạnh sao?"
"Bởi vì tôi muốn mang một hình tượng đẹp mắt nhất để đi gặp người khác."
"Cô đó, chính là ngang bướng như vậy."
Nơi tổ chức buổi lễ trao giải.
Hwan Eun cầm chiếc cúp ảnh hậu bước xuống sân khấu. Bộ lễ phục trễ ngực làm nổi bật lên đường cong hoàn mỹ nhất trên vóc dáng của cô. Thời gian cũng không hề lưu lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt cô, cả người ngược lại càng thêm tinh xảo ung dung. Min Woo ngồi bên cạnh cô kéo khoé miệng cứng đờ: "Chúc mừng cô nha."
"Cám ơn." Hwan Eun kéo vạt váy lên ngồi vào chỗ của mình. Cô biết cảnh tượng này được truyền hình trực tiếp, vì vậy cô nhất định phải bày ra một tư thái ưu nhã nhất. Min Woo cũng vậy, có bao nhiêu bất bình và oán hận đều phải che giấu sạch sẽ. Hai năm liền cô ta đều thua trong tay Hwan Eun, dù cho trong lòng không vui nổi, cũng phải giả vờ tươi cười.
Buổi lễ trao giải vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, Hwan Eun liền rời đi. Trợ lý lấy áo khoác ra phủ thêm cho cô: "Xe đang chờ ở ngoài cửa."
Mới vừa đi khỏi được mấy bước, một loạt tiếng bước chân vội vàng truyền tới. Đối phương cẩn thận đi theo bên cạnh Hwan Eun: "Kang tiểu thư, Kim thiếu muốn gặp ngài, nói là đã đặt bàn sẵn ở nhà hàng HT, đặc biệt mở tiệc ăn mừng vì ngài."
"Ăn mừng cái gì?" Bước chân của Hwan Eun không hề chậm lại chút nào. Cô đi tới trước xe, tài xế đã mở cửa ra cho cô: "Năm nay trong bốn người được đề cử, cũng có nghệ sĩ của anh ta. Đây là muốn ăn mừng vì tôi đã chiến thắng người của anh ta sao?"
"Kang tiểu thư, Kim thiếu cho tới bây giờ chưa từng quan tâm đến chuyện đó. Ngài nhận được giải thưởng này, Kim thiếu cũng vui mừng thay cho ngài."
Một chân của Hwan Eun đã bước vào trong xe: "Có cái gì mà vui mừng? Tôi vẫn được nhận giải suốt ấy mà, thêm một cái hay bớt một cái cũng không có vấn đề gì cả. Anh cứ đem những lời này của tôi nói lại nguyên văn cho anh ta nghe đi."
Hwan Eun ngồi vào trong xe, trợ lý hướng người nọ liếc nhìn: "Phiền anh nhường đường một chút, chúng tôi phải đi." Đóng cửa xe lại, trợ lý quay sang liếc nhìn Hwan Eun, thấy cô một tay chống trán, dáng vẻ mệt mỏi rũ rượi: "Về nhà nhé?"
"Không, đến Itaewon."
Tài xế nghe xong, phát động cơ. Chiếc xe chạy thẳng qua quảng trường sầm uất náo nhiệt nhất Seoul. Ánh mắt Hwan Eun ngây ngẩn xuất thần, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo cũng khó nén được sự cô đơn. Trợ lý nhìn cũng không đành lòng: "Hwan Eun, mới vừa rồi sao không dứt khoát đồng ý đi, ăn bữa cơm thôi mà."
"Tôi không muốn gặp anh ta."
Trợ lý dịu giọng xuống: "Taehyung cũng sớm đã huỷ hôn với tiểu thư nhà họ Doo rồi. Tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao các người lại không thể ở bên nhau được chứ?"
Hwan Eun im lặng, hình như hoàn toàn không hề nghe lọt những lời của trợ lý: "Tuyết rơi rồi, lát nữa sau khi đến Itaewon, bảo Leeie đưa cô về nhà trước đi. Cô mới vừa hết ở cữ xong liền theo tôi chạy tới chạy lui, coi chừng thân thể đấy."
Trợ lý mím môi cười khẽ: "Không sao đâu, em bé đã có mẹ chồng giúp tôi trôm nom rồi."
"Nhưng cô cũng không thể trở về quá muộn. Cô xem, tuyết rơi dày như vậy."
Leeie cũng không dám lái xe quá nhanh. Xe chạy tới Itaewon, trợ lý cầm ô định đẩy cửa ra, Hwan Eun liền cướp lấy chiếc ô từ trong tay cô: "Được rồi, mau trở về nhà đi, đừng để bị cảm lạnh."
Trong nhà của mỗi người, đều có người yêu đang chờ đợi bọn họ trở về. Mà hình như, cũng chỉ có cô là không có.
Sau khi Hwan Eun từ Itaewon rời đi, cũng không trở về chỗ ở của mình, mà lại đến nhà của ba mẹ, bởi vì cô biết rằng, nói không chừng Taehyung sẽ canh chừng ở đó.
Hôm sau, Hwan Eun ra ngoài một chuyến. Mùa đông ở Seoul, lạnh lẽo thấu xương, bởi vì trời đã đổ tuyết suốt mấy ngày nay. Hwan Eun nhìn ra ngoài cửa kính. Bánh xe chậm chạp lăn trên mặt đường, bên đường còn có đám trẻ con đang xúm nhau nặn người tuyết. Hwan Eun nhẹ cong cánh môi lên, đến trước cửa nhà, tài xế dừng xe lại: "Kang tiểu thư, đến rồi."
Cô cầm ô lên, đẩy cửa xe ra bước xuống: "Anh đi về trước đi."
"Dạ."
Hwan Eun mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản nhất, một đôi ủng đi tuyết dài tới đầu gối, trên đầu đội một chiếc mũ len màu đỏ. Cô bước tới cửa, bỗng nhiên thấy lại có người đang đứng ở cạnh bồn hoa, hẳn là đã đứng một lúc lâu rồi, trên vai và trên đầu đều là bông tuyết. Hwan Eun che ô, bình tĩnh nhìn chăm chú về phía người đàn ông trước mặt. Taehyung bị cóng đến mức đôi môi cũng tím lại: "Em, em đi đâu vậy?"
"Đi uống trà với người ta." Hwan Eun nhét một tay vào trong túi: "Anh không lái xe sao? Để Kim đại thiếu phải đứng chờ mãi ở đây."
Taehyung phủi tuyết rơi đầu vai xuống, nói đùa: "Nếu không phải do sợ con chó kia ở trong nhà em, anh đã sớm trèo tường nhảy vào rồi, anh sợ nó cắn anh."
Hwan Eun nghe vậy, ánh mắt liếc nhìn anh một cách quái dị, sau đó khóe miệng hơi cong lên đầy vẻ giễu cợt: "Anh đã lâu không tới đây, con chó nhà tôi sớm đã chết rồi."
Taehyung ngẩn ra, ánh sáng vừa loé lên trong mắt liền tắt ngúm.
Hwan Eun cũng không có ý cho anh vào nhà: "Anh tìm tôi, có chuyện gì sao?"
Taehyung dồn ép bước lên bước, muốn hôn cô. Giang Ý Duy nghiêng mặt sang một bên, tránh né: "Taehyung, tôi phải đi."
"Đi? Có ý gì?"
"Phải đi Đài Loan quay phim."
Taehyung nghe vậy, sắc mặt rõ ràng thả lỏng: "Bao giờ trở lại?"
"Có thể sẽ không trở lại" Hwan Eun cười một cách ôn hoà, nghiêng người, tránh khỏi tầm mắt của người đàn ông: "Bộ phim này là do một vị phó đạo diễn cố gắng hết sức đề cử tôi đi. Tôi đã đồng ý cho anh ta thời gian nửa năm, nếu chúng tôi ở chung với nhau hoà thuận êm ấm, sẽ trực tiếp đăng ký kết hôn ở đó luôn, tôi sẽ không trở về nữa. Taehyung..." Hwan Eun nhẹ giọng thở dài, không nói ra được phiền muộn và bi thương: "Chúng ta cứ dây dưa nhiều năm như vậy, nên có một kết quả rồi."
"Nửa năm? Cái gì gọi là ở chung với nhau hoà thuận êm ấm, liền trực tiếp đi đăng ký kết hôn? Đây coi là cái gì? Sống thử à?" Anh liên tiếp hỏi ngược lại mấy câu, giọng điệu khẩn trương nóng nảy. Hwan Eun nhìn chằm chằm mũi chân của mình: "Cứ xem như là vậy đi."
Taehyung vừa nghe xong, sắc mặt tái mét, khuôn mặt anh hiện đầy vẻ khó tin, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hwan Eun: "Mấy ngày trước chúng ta còn hạnh phúc vui vẻ mà. Anh biết, bởi vì em nhìn thấy những bài báo nói anh sắp kết hôn kia, nhưng không phải anh đã giải thích với em rồi sao?" Tâm tình của Taehyung vô cùng kích động, dứt khoát níu lại cánh tay của cô: " E lại sống vô trách nhiệm đối với bản thân mình như vậy sao?"
Hwan Eun bị anh siết phát đau, giãy dụa mấy cái cũng không hất ra được: "Tôi còn hao tổn tinh thần tiếp tục chờ đợi như vậy nữa, mới đúng là vô trách nhiệm với bản thân mình. Taehyung, anh không cho tôi được một tương lai thì anh hãy hoàn toàn buông tay ra đi. Anh không chịu cho, nhưng còn có rất nhiều người khác muốn cho đấy." Hwan Eun vứt bỏ chiếc ô trong tay, móng tay bấm vào mu tay của anh, gạt tay của Taehyung ra: "Nửa năm sau, nếu tôi quay trở lại, đến lúc đó gặp mặt sau đi. Nếu tôi không trở về, chúng ta liền vĩnh viễn không gặp lại."
"Anh không cho phép em đi, một ngày cũng không được."
Hwan Eun lôi chìa khoá nhà ra, cô liếc nhìn Taehyung: "Vậy bây giờ anh lập tức cưới tôi, anh có làm được không?"
Đúng như dự đoán, cô nhìn thấy Taehyung sững sờ đứng ở đó. Trái tim cô chìm xuống đáy cốc, đã sớm đông cứng thành băng, ngay cả cảm giác đau đớn cũng bị mất. Nếu anh có đủ kiên quyết, người lớn trong nhà họ Kim coi là cái gì chứ?
Hwan Eun cuối cùng cũng không che giấu được cảm xúc thật của mình, đôi mắt tràn ngập nước, trong lòng đầy oán hận, tầm mắt khóa lại Taehyung thật chặt: "Anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn với tôi, có phải không?"
"Không phải vậy..." Taehyung biết rõ nếu anh không trả lời, Hwan Eun nhất định sẽ không chịu nổi: "Chỉ là anh, chỉ là anh còn chưa nghĩ đến vấn đề này."
"Vậy mấy hôm trước anh còn tới tìm tôi để làm gì? Taehyung, tôi đã đặt quá nhiều quá nhiều hy vọng lên người anh, nhưng mỗi lần đều bị hụt hẫng, hơn nữa, tôi đều luôn thất bại thảm hại! Anh cứ hành hạ tôi như thế, anh không cảm thấy đau lòng sao? Đúng vậy, anh căn bản không hề yêu tôi, vì vậy bất kể tôi có như thế nào, anh cũng không hề cảm thấy đau lòng phải không?"
Taehyung thấy nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, anh vội vàng bước tới ôm lấy cô: "Hwan Eun, anh thật lòng yêu em, nếu anh không yêu em, anh sẽ không tới tìm em."
Hwan Eun đột ngột đẩy ngực anh ra, cô gần như là cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi đi theo anh như vậy, anh đã bao giờ quan tâm xem người khác nói về tôi như thế nào chưa? Bao nhiêu năm trôi qua, tôi đều luôn nhẫn nhịn, tôi chỉ muốn có một gia đình mà thôi, chỉ như vậy khó khăn lắm sao?"
Taehyung môi mỏng mấp máy, một câu cũng không nói ra được. Hwan Eun thấy anh cứ im lặng như thế, trong lòng lại trở nên lạnh lẽo.
"Xem ra, tôi thật sự đánh giá cao bản thân mình quá rồi. Tôi cứ cho rằng dựa vào bản thân mình là có thể nắm bắt được lòng của anh. Taehyung, xem ra người phụ nữ anh yêu thương nhất, người mà ông trời đã định sẵn cho anh vẫn còn chưa xuất hiện..."
"Không" Taehyung có chút nóng nảy: "Đã xuất hiện rồi, anh đối với em như thế nào, em không phải là không biết."
"Nếu anh thật sự yêu thương một người nào đó, anh sẽ tính toán cho cô ấy một gia đình, chứ không phải đắn đo chần chừ như thế. Trước đây là Doo tiểu thư, anh nói anh đối với cô ta một chút tình cảm cũng không có. Thế nhưng, nếu không phải cô ta mang thai con của người khác, chẳng phải hai người sẽ kết hôn sao? Anh cứ luôn miệng bảo tôi khác biệt, nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể sánh bằng cô ta. Không, là không sánh bằng bọn họ. Tôi chẳng qua chỉ là một diễn viên mà thôi, không xứng với anh, cũng không bước vào nhà họ Kim được." Nước mắt của Hwan Eun vẫn không ngừng tuôn rơi. Cô thật sự hận chết người đàn ông này rồi. Cô bước lên trước, dùng hết sức lực toàn thân xô đẩy anh mấy cái. Taehyung từng bước lui về phía sau, lồng ngực tựa như bị hung hăng nện vào một phát.
Hwan Eun gào khóc, giận dữ la hét: "Anh không thể cho tôi một tương lai, anh để tôi đi đi, đừng nữa níu kéo tôi mãi không thả nữa!"
Taehyung trông thấy bộ dáng này của cô, có chút mông lung. Việc duy nhất anh có thể làm bây giờ chính là dùng sức ôm chặt cô: "Hwan Eun, chúng ta vào nhà từ từ nói chuyện, có được không?"
Anh lại xài chiêu này phải không?
Hwan Eun cảm thấy tuyệt vọng, cô giãy dụa mấy cái cũng không thoát ra được. Taehyung càng ôm càng chặt: "Hwan Eun, em cho anh chút thời gian, anh sẽ đối xử với em thật tốt."
"Tôi không chờ được nữa. Taehyung, tôi chờ anh không phải mới một hai năm. Anh biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi rồi không?" Nói xong lời cuối cùng này, Hwan Eun nhẹ "xuy" một tiếng rồi tiếp tục: "Anh là muốn tôi tàn phai nhan sắc phải không? Đến lúc đó, tôi sẽ không còn tư cách để chọn lựa nữa. Taehyung anh chỉ việc nói không cần là có thể không cần tôi. Nếu tôi bị anh một cước đá văng đi, chẳng phải là tôi quá đáng thương rồi sao?"
"Không, sẽ không đâu."
"Được, nếu anh nói "không", vậy anh có thể cưới tôi không?" Hwan Eun bắt lấy tia hy vọng cuối cùng: "Anh nói anh đối với tôi có tình cảm nhất, tại sao chỉ duy nhất có mình tôi là không thể cưới?"
"Hwan Eun, em cho anh chút thời gian..." Khuôn mặt Taehyung tỏ vẻ khó xử.
Hwan Eun lắc đầu: "Thời gian của anh là bao lâu? Một tháng? Một năm? Hay là mười năm?"
"Em đừng như vậy."
"Taehyung, hoặc là ngày mai anh đi với tôi đến Cục dân chính, hoặc là, anh đừng bao giờ tới tìm tôi nữa."
Sắc mặt Taehyung vô cùng căng thẳng. Hai người giằng co một hồi lâu. Trái tim của Hwan Eun càng lúc càng lạnh, cuối cùng, dường như ngay cả sức lực để đập cũng không còn. Cô giơ tay lên, lau khô nước mắt trên khuôn mặt: "Tốt lắm, thật đấy, tốt vô cùng, không lập gia đình cũng tốt, tôi đỡ phải mang tiếng xấu ép người ta cưới mình. Taehyung, nếu vậy từ nay về sau, chúng ta liền đường anh anh đi, đường tôi tôi đi."
Hwan Eun ném xuống những lời này xong, xoay người rời đi. Taehyung trơ mắt nhìn cô bước vào nhà. Anh biết rõ bước đi này đại biểu cho điều gì, nhưng ngay cả dũng khí để giữ cô lại anh cũng không có. Anh bây giờ còn quá ham thích cuộc sống chơi bời, thói hư tật xấu nào trên người mình anh cũng rõ ràng nhất. Bây giờ anh còn chưa có cách nào để hứa hẹn cả đời với Hwan Eun. Chỉ là trong tất cả những người phụ nữ anh từng tiếp xúc, anh thích nhất là Hwan Eun, điểm này là không thể nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro