Chương 85
Chỗ ở của Hwan Eun.
Bàn tay của Taehyung đã được xử lý sạch sẽ. Hwan Eun đứng dậy: "Được rồi."
Taehyung nhìn cô: "Còn vết thương trên đầu gối của anh thì sao."
"Anh mặc quần, không tiện xử lý, tự mình dán băng keo cá nhân lên đi."
"Anh có thể cởi quần ra..."
Hwan Eun hung hăng trợn mắt nhìn anh. Trên ống quần của Taehyung còn dính bùn đất, anh không thoải mái đứng dậy: "Anh muốn đi tắm." Anh từ trước đến giờ đều luôn thích sạch sẽ, bộ dáng này thật đúng là hỏng bét.
"Cửa chính ở bên kia, bây giờ anh đi ra ngoài, về nhà mà tắm."
Taehyung đứng ở tại chỗ không động đậy. Hwan Eun bước tới trước bàn ăn, cô đã đói bụng lắm rồi. Trên bàn có hộp thức ăn cô mới vừa mua về, nhưng khi giơ tay sờ thử, đã sớm lạnh ngắt. Cô bất đắc dĩ cầm hộp thức ăn lên đi vào phòng bếp.
Taehyung thấy vậy, đi thẳng vào toilet. Đợi đến khi Hwan Eun hâm nóng bữa tối xong bước ra, anh đã vui vẻ ở trong phòng tắm rồi.
Hwan Eun bật TV lên. Xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, một nửa bầu trời đều được pháo bông rực rỡ chiếu sáng, đẹp không thể tả. Từ trong phòng tắm truyền tới tiếng cửa mở. Không khí trong nhà ấm áp mười phần, vì vậy mặc dù Taehyung không có quần áo để mặc, cũng sẽ không bị cảm lạnh mà chết.
Bên hông anh quấn khăn tắm của cô. Hwan Eun vừa nhìn một cái, hơi biến sắc mặt. Taehyung tập tễnh bước tới: "Áo choàng tắm của em anh mặc không vừa, chỉ có thể dùng khăn tắm của em mà thôi."
Hwan Eun muốn nổi đoá, nhưng sau đó ánh mắt cô lại chú ý tới đầu gối của Taehyung. Cú trượt ngã kia quả thật không nhẹ, lúc này vẫn còn đang chảy máu. Hwan Eun cảm thấy khẩu vị của mình bị ảnh hưởng rất rõ ràng: "Anh đi xử lý vết thương của mình đi, trong hộp cứu thương có băng gạc."
"Anh không biết làm."
"Vậy anh cứ để chảy máu đến chết đi."
Taehyung bước tới bên cạnh cô, kéo một cái ghế ra ngồi xuống. Hwan Eun cắn một miếng tiết vịt. Canh miến trong tô đã trương lên ăn không ngon nữa rồi. Taehyung nhìn vào trong chén của cô: "Em đang ăn cái gì vậy?"
"Anh có thể đừng hỏi những vấn đề nhàm chán như vậy nữa được không?"
Taehyung tiến đến gần cô một chút. Anh cũng đói bụng hoa mắt, chờ mãi không thấy Hwan Eun mời mọc gì cả, anh chỉ có thể tự mình ra tay.
Anh cầm một miếng bánh bột hấp nhét vào trong miệng, rồi lại mười phần chê bai nói: "Xì, lạnh ngắt, tôm thịt bên trong hình như cũng không được tươi ngon."
"Tôi cũng không bắt anh ăn."
Taehyung tiếp tục dụ dỗ: "Hôm nay dù sao cũng là giao thừa, một năm mới có một lần, chúng ta đi ra ngoài ăn đi?"
"Anh vẫn chưa trả lời tôi. Đêm giao thừa, anh không phải nên cùng người nhà của anh trải qua sao?"
Vẻ mặt Taehyung tối xuống, tầm mắt sau đó rơi vào trên mặt người phụ nữ. Đáy mắt của anh biểu lộ đầy đủ tâm tình trong giờ phút này, ngay cả giọng nói cũng hơi có chút nghẹn: "Anh không muốn cùng người khác trải qua, anh chỉ muốn ở cùng em."
Tay đang cầm muỗng của Hwan Eun đột nhiên căng thẳng. Trái tim lạnh lẽo tựa như bị thứ gì đó đụng trúng, sau đó bắt đầu phát hoảng. Cô đảo tầm mắt sang chỗ khác, mang theo sự né tránh, cuối cùng lại chú ý tới chân của anh. Cô giơ tay đẩy cái chén ở bên cạnh ra: "Được rồi, tôi giúp anh xử lý vết thương trước. Mới vừa đụng nước, nếu bị nhiễm trùng thì phiền lắm."
"Được." Taehyung lui về phía sau một chút, nhìn Hwan Eun đứng dậy lấy hộp cứu thương ra lần nữa.
Cô ngồi xổm ở trước mặt anh. Taehyung kéo khăn tắm lên, đầu gối đều bị ngã bầm dập. Hwan Eun lấy nước thuốc ra: "Anh cần gì phải chạy tới đây tìm tôi, phụ nữ muốn được cùng anh đón năm mới nhiều như vậy mà."
"Lại ghen có phải không?" Taehyung cười khẽ, dường như quay trở lại ngày xưa. Khi đó Hwan Eun đối với anh nói gì nghe nấy, anh cũng từ trước đến giờ đều luôn làm theo ý của mình. Mà tất cả, tất cả đều chỉ bởi vì cô yêu thương anh sâu đậm như vậy.
Hwan Eun nghe thấy câu này, không khỏi lạnh lùng liếc nhìn anh. Cô giúp anh cẩn thận xử lý vết thương. Chân của Taehyung dần dần cảm thấy tê mỏi, anh giật giật. Chiếc khăn tắm kia liền trượt ra hai bên, vốn dĩ ban đầu cũng chỉ nhét hờ ở thắt lưng mà thôi. Hwan Eun trông thấy một góc rơi xuống, mắt hạnh liền trợn tròn lên, hẳn là đặt mông ngã ngồi trên sàn nhà lạnh như băng.
"Anh ——" Cô thẹn quá giận: "Anh tại sao lại không mặc quần lót?"
Taehyung cư nhiên cũng cảm thấy có chút lúng túng, anh vội vàng kéo khăn tắm lại che kín người: "Anh lại không có quần lót ở đây."
"Chẳng lẽ mới vừa rồi anh cũng không mặc sao?"
Taehyung vặn mày nói: "Cởi ra rồi mặc vào lại à? Anh không làm được."
"Ha, số lần anh cởi ra rồi mặc lại còn ít sao?"
Taehyung giơ tay kéo cánh tay của cô. Hwan Eun cho là anh có lòng tốt, liền thuận theo sức lực của anh mà đứng dậy. Không nghĩ tới cô mới vừa rời khỏi mặt đất, sức lực trong tay anh liền tăng thêm. Cô lảo đảo ngã nhào vào trong ngực anh. Hwan Eun vội vàng muốn đẩy ra, Taehyung lại thuận thế ôm lấy bả vai của cô: "Hwan Eun, trước đây em không phải như thế. Chúng ta đã sống hạnh phúc với nhau mấy năm. Em đối với anh có bao nhiêu quan trọng, em có biết không?"
"Taehyung, anh khốn kiếp!" Hwan Eun dùng sức giãy giụa. Taehyung nói gì cũng không chịu buông ra. Anh đặt cô ở trước ngực mình. Hương sữa tắm mang theo chút mùi thơm của hoa hồng phảng phất. Hai tay Hwan Eun đè hông của anh dùng sức đẩy ra: "Anh đã già như vậy, còn không biết ngại sao? Tôi thật sự không nên vì nhìn thấy bộ dáng kia của anh mà mềm lòng. Buông ra!"
Taehyung quả thật đã buông lỏng ra một chút. Hwan Eun gấp gáp đứng dậy, mới vừa lui ra được nửa bước, lại bị hai tay của Taehyung bưng lấy khuôn mặt. Ngay sau đó anh liền đứng dậy, môi mỏng chính xác vồ lấy cánh môi của cô.
Hwan Eun nhanh chóng lui về phía sau, bàn tay chống lên bàn ăn, lật đổ cả hộp đựng thức ăn.
Taehyung thấy vậy, dứt khoát ôm lấy chân của cô, ẵm cô lên. Hwan Eun quay mặt sang một bên tránh khỏi nụ hôn của anh lần nữa rơi trên môi: "Nếu anh lại làm như vậy, tôi sẽ lấy ghế đánh anh đấy."
Anh hoàn toàn không bị uy hiếp. Taehyung một phát giữ sau gáy của Hwan Eun, đè cô lên mặt bàn. Hai tay cô chống ở hai bên, chống cự quyết liệt đến cùng. Taehyung liếc nhìn, một tay giữ chặt cánh tay của cô, nửa người trên dùng sức một phát, liền đem cô đè xuống mặt bàn.
Hwan Eun mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà, thở hồng hộc nói không nên lời.
Taehyung đem mặt chôn vào cần cổ của cô, từng cái hạ miệng xuống, nhỏ vụn mà thân mật vội vàng hôn lên. Anh hiểu rất rõ thân thể của cô, thậm chí so với cô còn rõ ràng hơn.
Hwan Eun bị tấn công vào những nơi mẫn cảm. Ngón tay thon dài của Taehyung vuốt ve khuôn mặt của cô, ánh mắt khóa chặt cô không thả: "Hwan Eun, anh muốn em, không chỉ là ham muốn của đàn ông đối với phụ nữ. Trải qua mấy ngày nay, anh không hề có tin tức gì về em, dù là có đi chăng nữa, cũng không thấy được bóng dáng của em. Anh nhớ em, em có nhớ anh không?"
Hwan Eun rất muốn nói: "Taehyung anh cái tên điên này". Cô quay mặt sang một bên, biểu lộ hờ hững: "Anh cần gì phải giả vờ làm ra dáng vẻ thật lòng thật dạ chứ. Nếu không phải trước đây chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ tin tưởng anh hết lòng. Taehyung, anh dùng một chiêu này, lừa gạt được không ít cô gái trẻ rồi nhỉ?"
Taehyung xoay mặt của cô về phía mình. Anh cúi người xuống, đầu tựa vào trước ngực Hwan Eun: "Anh biết, anh có nói cái gì em cũng sẽ không tin tưởng. Hôm nay là giao thừa, anh không muốn đi đâu hết, cũng không muốn về nhà, anh thật sự chỉ muốn ở đây cùng với em."
"Taehyung, anh nói xem chúng ta cứ hành hạ nhau như vậy, để làm gì chứ?"
Người đàn ông ngẩng đầu lên, con ngươi tối tăm ngắm thẳng vào đáy mắt của Hwan Eun: "Ôm anh một cái."
Hwan Eun nhìn anh chằm chằm, không nhúc nhích. Taehyung kéo tay của cô, để tay cô ôm lấy hông của mình. Tay của Hwan Eun khựng lại ở đó, trái lại không hề buông ra.
Taehyung tựa như vừa nhận được một sự khích lệ lớn lao, anh vội vàng hôn lên cánh môi của Hwan Eun. Bóng dáng của hai người từ cự tuyệt ban đầu trở thành ỡm ờ đưa đẩy, đến cuối cùng, liền quấn lấy nhau thật chặt.
Taehyung sớm đã đem vết thương trên đầu gối ném ra sau ót, anh một phát ôm lấy Hwan Eun, sải bước đi về phía phòng ngủ của cô.
Lúc Yeon Dam gọi điện thoại tới, Taehyung đang cởi quần áo của Hwan Eun, cô cố gắng hết sức để hít thở bình thường: "Alo, Damie à."
"Hwan Eunie, cậu ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi" Hwan Eun khẩn trương mở miệng: "Chưa, chưa, chưa ăn."
"Rốt cuộc là rồi hay chưa vậy?" Yeon Dam cảm thấy khó hiểu: "Nếu cậu chưa ăn, mình sẽ gọi người mang tới nhà."
"Không không không, không cần đâu." Đầu lưỡi của Hwan Eun bắt đầu co rút. Taehyung không kịp chờ đợi kéo áo len của cô lên. Cô thoát một bên tay áo trước rồi làm theo ý ra hiệu của Taehyung, đổi tay cầm điện thoại di động, sau đó cả chiếc áo len đều bị anh cởi xuống.
Yeon Dam nghe thấy giọng điệu của Hwan Eun, rất không yên tâm: "Cậu chưa tỉnh ngủ à? Hôm nay là giao thừa đó, cậu đừng để mình bị thiệt thòi nha."
"Được rồi, mình biết mà, yên tâm đi, mình cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi."
Taehyung tỏ vẻ gấp gáp thúc giục. Hwan Eun vò tóc. Yeon Dam đi tới bên cửa sổ: "Hwan Eunie, nếu không ngày mai cậu tới đây chơi đi? Mình có tin tốt muốn báo cho cậu biết."
"Tin tốt gì vậy?" Hwan Eun hỏi.
Taehyung cũng không chờ được nữa, anh vươn tay cướp lấy điện thoại di động của Hwan Eun, đem nó tắt máy: "Tại sao cứ đến giờ phút quan trọng thì Yeon Dam lại thích xông ra phá đám vậy?"
"Anh làm gì thế?" Hwan Eun đẩy anh: "Tôi muốn đi ăn cơm, tôi đói bụng."
"Em quay trở lại cho anh!" Taehyung ôm lấy cô ngã vào trong giường lớn: "Một lát, một lát là được rồi, anh bảo đảm sẽ để cho em ăn no nê luôn."
Ở đầu kia, Yeon Dam cảm thấy vô cùng khó hiểu. Cô nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình một hồi lâu: "Có lầm không vậy, tại sao lại đột nhiên cúp máy?"
"Tín hiệu không tốt chăng." Jungkook đứng ở mép giường thay quần áo.
"Chắc là không đâu. Hơn nữa Hwan Eunie tối nay thật kỳ quái, nói chuyện không phải cà lăm thì chính là mâu thuẫn không đầu không đuôi, tiếng hô hấp cũng không giống như bình thường, chắc không phải là bị cảm sốt đấy chứ?"
Jungkook mặc bộ đồ dệt kim, anh không nhịn được cười nói: "Nghe em diễn tả như vậy, anh lập tức có thể biết được câu trả lời. Bên cạnh Hwan Eun đang có người, hơn nữa lúc đang chuẩn bị làm việc, điện thoại của em liền gọi tới."
"Làm sao có thể chứ?" Yeon Dam xua tay: "Hwan Eunie có chuyện lại còn gạt em sao?"
"Vậy chẳng lẽ muốn cô ta nói rằng mình sẽ gọi lại cho cậu sau, trước hết để mình làm một lát cái đã?"
"Không đúng không đúng" Vẻ mặt Yeon Dam thành thật nói: "Hwan Eunie gần đây không hề nói có bạn trai, ngay cả một người thân thiết cũng không có. Lại nói em hiểu rõ con người của cô ấy nhất, cái loại tình một đêm lại càng không có khả năng đâu."
"Có đôi khi em rất thông minh, nhưng có lúc cái đầu này..." Jungkook giơ tay lên, nhẹ chỉ chỉ đầu cô mấy cái: "Anh vừa nghe em nói tiếng hít thở không giống như bình thường, anh liền nghĩ đến Taehyung."
Yeon Dam há hốc miệng: "Anh, anh đây là suy đoán bằng giác quan thứ sáu, mới có thể đem tiếng hít thở và ba chữ "Kim Taehyung" liên hệ với nhau?"
"Đây không phải là giác quan thứ sáu, là phân tích."
Yeon Dam không tin: "Chủ yếu từ đâu mà nhìn ra được."
"Chủ yếu là nhìn khí chất."
Yeon Dam "phụt" một tiếng bật cười: "Ông xã, anh đừng có trêu chọc em như vậy có được không?"
Hai tay Jungkook vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Yeon Dam: "Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng thích để ý những chuyện vớ vẩn của em, anh liền muốn trêu chọc em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro