Chương 8
Trợ lý sợ run đứng tại chỗ. Trông thấy hai người sắp đi ra ngoài, cô đuổi theo mấy bước: "Xin hỏi, thời gian bao lâu thì trở lại?"
Seung dừng lại bước chân, hướng cô liếc nhìn: "Ngay ở nhà hàng Nhật phía đối diện thôi, hai mươi phút là được rồi."
Hwan Eun đứng ở cửa, miễn cưỡng mỉm cười, an ủi trợ lý đôi câu: "Không cần lo lắng, rất nhanh sẽ trở lại."
Trợ lý vẫn đi cùng bước theo ra ngoài. Trông thấy hai người băng qua đường lớn, bước vào trong một nhà hàng Nhật ở đối diện khách sạn. Ánh mắt của cô còn không dám chớp một cái, chứ đừng nói chi là dời đi. Cô liền ngồi xuống một chiếc ghế dài ở bên lề đường, chờ thẳng tới nửa giờ vẫn chưa thấy có người đi ra. Cô không khỏi sốt ruột. Cho đến một canh giờ sau, trợ lý không kịp chờ đợi bấm gọi số điện thoại của Hwan Eun, nhưng trước sau vẫn không có ai nghe máy.
Cô gấp đến độ xoay vòng vòng tại chỗ. Trước đây Hwan Eun đã từng đắc tội với Ban Si Tiem, cô cũng biết. Chẳng lẽ bây giờ là tới tính sổ sao?
Trong nhà hàng.
Hwan Eun quỳ gối ờ trước mặt người đàn ông. Trái lại không phải là thật sự bắt cô quỳ xuống, mà là tư thế ngồi nhất định phải như vậy. Cô xoa bóp đầu gối tê dại, chủ yếu vẫn là không dám lộn xộn: "Tam ca, chuyện của Yeon Dam, tôi không phải là cố ý giấu giếm. Chủ yếu là quan hệ giữa cô ấy và Tứ ca, tôi không dám nói lung tung."
Ban Si Tiem ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Trên hành lang người qua kẻ lại muôn hình muôn vẻ: "Vậy cô cho là tôi sẽ đối với cô ấy như thế nào?"
"Ngài đột nhiên sai người tới đây dò hỏi. Tôi lúc ấy thật sự sợ hãi. Tôi chẳng qua chỉ là một diễn viên nhỏ bé. Trước giờ vẫn chỉ hoạt động dưới trướng của Tứ ca để kiếm phần cơm ăn. Tứ ca đối với cô vợ này xem như bảo bối, tin chắc ngài cũng đã nghe qua. Vốn là dù tôi có đem thông tin của Tứ tẩu tiết lộ ra, vậy cũng không có gì cả. Nhưng lúc ấy trong tình cảnh đó, tôi cho là Tam ca ngài đối với Yeon Dam..."
"Đối với cô ấy như thế nào?" Ban Si Tiem không lạnh không nhạt hỏi ngược lại.
Hwan Eun nghĩ thầm: "Anh đối với cô ấy có tâm tư gì, anh rõ ràng nhất." Nhưng ngoài miệng cô không thể nói ra thẳng thừng như vậy: "Ngài và Yeon Dam trước kia chưa từng gặp gỡ quen biết nhưng bỗng nhiên lại muốn tìm cô ấy. Cho đến bây giờ tôi cũng không nghĩ ra được lý do gì khác."
Sau khi Ban Si Tiem đảo tầm mắt trở lại, ánh mắt rơi vào trên mặt Hwan Eun: "Vậy cô ngược lại đoán một chút, sẽ là lý do gì?"
Hwan Eun cầm ly rượu trên bàn lên: "Tam ca, chuyện này là lỗi của tôi, tôi tự phạt ba ly có được không?"
Ban Si Tiem quay đầu đi không nói lời nào. Hwan Eun gặp phải tình cảnh như vậy, thật đúng là đoán không ra được tâm tư của đối phương, chỉ có thể uống trước ba ly rượu rồi lại nói.
Trợ lý ở bên ngoài đi tới đi lui đợi mãi không thấy Hwan Eun bước ra. Đã nói hai mươi phút là xong, nhưng lúc này cũng đã hơn một canh giờ, còn không biết cô ấy ở bên trong như thế nào. Cô chợt nhớ tới lời mà Seung trước khi đi đã nói, rằng Tam ca quen biết Jeon phu nhân, hơn nữa trợ lý trong ngày thường quan hệ với Yeon Dam cũng tốt. Cô không chút nghĩ ngợi liền gọi điện thoại qua cho Yeon Dam.
Yeon Dam đang làm việc trong công ty. Lúc nhận được điện thoại cô còn đang ăn bữa nhẹ. Cô đưa điện thoại di động áp vào bên tai: "Alo."
"Alo, Hwan Eun xảy ra chuyện rồi."
"Cái gì?" Cô chợt cả kinh: "Không phải là đóng phim lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa chứ?"
"Không phải, nhưng cô ấy bị người của Ban Si Tiem dẫn đi rồi. Đến bây giờ còn chưa quay lại nữa, có thể gặp phải chuyện không may hay không?"
Yeon Dam cảm thấy một trận nhức đầu. Lúc rời khỏi DS, điện thoại của Jungkook liền gọi tới. Yeon Dam ngồi lên xe taxi: "Alo, ông xã."
"Đi đâu vậy?"
Yeon Dam im lặng một chút, sau đó mới lên tiếng: "Đi tìm Hwan Eun."
"Tìm cô ta làm gì?"
"Bỏ đi, em cũng không dối gạt anh. Bất quá anh đừng tức giận."
Jungkook nghe thấy giọng điệu này, vốn ánh mắt đang rũ xuống lại bất chợt nâng lên: "Em nói đi."
"Hình như là Hwan Eun bị người của Ban Si Tiem dẫn đi rồi. Bất quá chắc không có việc gì lớn đâu. Em đi tìm cô ấy xem một chút."
"Đó là chuyện của Hwan Eun, em đi làm gì? Cách Ban Si Tiem xa một chút."
Yeon Dam hạ cửa sổ xe xuống, liếc nhìn ra bên ngoài: "Anh và Ban Si Tiem dù không phải là bạn bè, cũng coi là có chút xã giao chứ? Anh ta không chịu buông tha Hwan Eun, không phải là vì chuyện nhỏ kia sao? Em là Jeon phu nhân, tin chắc điểm này anh ta cũng phải nể mặt một chút. Hwan Eunie là bạn của em, em không thể trơ mắt nhìn cô ấy cứ tự dưng bị người ta khi dễ. Có mấy lời nên nói ra mới ổn thoả được."
"Em còn muốn đi giảng đạo lý với Ban Si Tiem?"
"Chẳng lẽ người như anh ta, thật sự một chút đạo lý cũng nói không được?"
Jungkook nén nhịn tức giận: "Quay lại!"
Yeon Dam biết Jungkook nhỏ mọn hẹp hòi, cô vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Haizz, anh nói xem em có phải là đang xen vào việc của người khác không đây? Có lẽ Ban Si Tiem không phải là tìm Hwan Eun để gây phiền toái, mà là anh ta để ý đến cô ấy chăng? Đây chẳng lẽ là một loại cách thức theo đuổi đặc biệt?"
"Ai mà biết được chính xác, dù sao nước đục này em cũng đừng có thò tay vào." Jungkook nghĩ đến một người phụ nữ có thai cứ chạy tới chạy lui, không khỏi sợ hết hồn hết vía: "Hôm nào anh lên trường đăng ký cho em học một khoá tại chức, em đến đây đi."
"Jungkook, còn không bằng anh cầm dao chém em đi, em không thích đi học."
"Bà xã của giáo sư làm sao có thể không thích học tập?" Đây thật sự là điều mà Jungkook không thể nào nghĩ ra được: "Anh đã giúp em đăng ký, vừa khéo em đang mang thai, không có vấn đề gì cả, tất cả mọi chuyện ở trong tầm mắt của anh mới có thể yên tâm được."
"Đăng ký? Khoá học gì?"
"Nâng cao tự tu dưỡng bản thân như thế nào."
Giọng Yeon Dam khẽ giương lên: "Jungkook, chẳng lẽ em tu dưỡng không tốt sao? Anh mắng chửi người ta cũng không mang theo ý thô tục ha."
"Mấy khoá khác em lại càng không có hứng thú. Nhìn em gấp gáp đến mức như vậy, đó chính là tu dưỡng vẫn chưa đủ."
Yeon Dam rất nhanh đi tới địa điểm. Tài xế đem xe dừng ở bên lề đường. Yeon Dam trả tiền cho anh ta xong, cô đẩy cửa xe ra bước xuống: "Em bây giờ đi đón Hwan Eun, lập tức sẽ ra ngay."
"Hai mươi phút, nếu như còn chưa đi ra, em liệu mà làm."
"Được, em bảo đảm."
Jungkook cúp điện thoại vẫn không yên tâm cô, lại sai người tới đó để ý kỹ càng một chút. Yeon Dam đi tới cửa nhà hàng Nhật. Trợ lý vừa khéo từ bên trong bước ra. Yeon Dam tiến bước lên: "Người đâu?"
"Tôi vừa hỏi qua lễ tân. Cô ta nói cho tôi biết số phòng bao rồi."
"Được, tôi vào trong xem một chút. Cô cứ chờ ở đây đi." Yeon Dam hướng bả vai cô vỗ nhẹ: "Đừng quá lo lắng."
Trong phòng bao, hai tiếng đã trôi qua. Hwan Eun quỳ gối ở đó, hơn nữa hầu như là một ngày một đêm không ngủ, cô mệt mỏi hết sức. Ban Si Tiem đứng dậy ngồi vào đối diện cô. Hwan Eun xốc lên tinh thần. Người đàn ông cầm đũa lên, gắp cho cô một miếng sushi, miệng nói lời ít ý nhiều, chỉ có một chữ: "Ăn."
Hwan Eun không dám không ăn. Nhưng trước đó cô hầu như đã lấp đầy bụng, lúc này nhiều lắm cũng chỉ ăn được hai miếng sushi là hết sức. Ban Si Tiem lại không ngừng gắp thêm vào trong chén của cô, còn thêm ba miếng cá hồi và que xiên. Cô như nghẹn ở cổ họng, thật sự là khó có thể nuốt trôi xuống được: "Cám ơn, Tam ca. Tôi thật sự là ăn không vô."
"Thừa dịp miệng còn có thể ăn, ăn nhiều một chút."
Hwan Eun nghe nói như thế, lông tơ chợt dựng hết cả lên. Ban Si Tiem có ý gì? Vừa khéo bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa. Ban Si Tiem ngẩng đầu lên: "Vào đi."
Hai bên cánh cửa bị kéo ra. Hwan Eun quay đầu nhìn lại, là Yeon Dam. Trong lòng cô không nói ra được tư vị, vừa lo lắng, hoặc như vừa trải qua biết bao gian khổ mới xuất hiện vị cứu tinh. Yeon Dam thẳng tắp bước vào trong, đi tới cạnh bàn của hai người: "Hwan Eunie, cậu ăn uống cũng thật quá thoải mái quá đi, xem ra Ban tiên sinh khoản đãi thật không tệ."
Đôi đũa trong tay Hwan Eun hạ xuống. Ban Si Tiem liếc nhìn cô: "Cô cũng chưa ăn được bao nhiêu, tại sao không ăn nữa?"
Khoé miệng Hwan Eun cứng đờ, lại nhấc đũa lên. Yeon Dam nhìn mặt cô, thấy chân mày cô cau lại, một bộ dáng chịu đựng tới mức sắp chết. Yeon Dam cẩn thận ngồi xuống: "Ban tiên sinh, có thể cả gan hỏi một câu được không? Hwan Eun có phải đắc tội ngài ở chỗ nào chăng? Nếu như là tiệc mừng thọ lần trước, dễ giải quyết mà. Tôi bảo cô ấy lễ phép nhận lỗi với ngài. Tôi vừa nhìn ngài cũng biết. Ban tiên sinh là con người rộng rãi. Chúng ta cứ bỏ qua chuyện này một lần duy nhất có được không?"
"Tôi không rộng rãi, tôi thích có thù phải trả." Ban Si Tiem nói xong, tựa như mỉm cười nhìn về phía cô.
Cổ họng Yeon Dam dường như bị mắc nghẹn: "Ban tiên sinh thật là thích nói đùa."
"Chuyện tiệc mừng thọ đã qua rồi. Lần này tôi bảo Hwan Eun tới đây là bởi vì một chuyện khác."
Yeon Dam nghĩ thầm sự tình chắc cũng không có gì nghiêm trọng. Hwan Eun trong ngày thường đối với Ban Si Tiem e sợ tránh còn không kịp, có thể chọc ra bao nhiêu phiền toái tới được: "Xin hỏi Ban tiên sinh, là chuyện gì?"
"Trước đây Seung tới tìm Kang tiểu thư, hỏi cô ta hôm đó ở trong quán cà phê tình cờ nhìn thấy một người đi cùng cô ta, có thể giúp một tay liên lạc được không. Chuyện này cũng không có gì phải không? Nhưng Kang tiểu thư rất không thành thực, rõ ràng chính là cố tình trả lời như vậy để đùa giỡn tôi."
"Quán cà phê?" mặt Yeon Dam đầy vẻ nghi ngờ nhìn về phía Hwan Eun: "Chuyện lúc nào?"
Hwan Eun hạ thấp giọng nói: "Chính là hôm mình hẹn cậu. Mình không biết Tam ca tại sao muốn tìm cậu, lại sợ chọc phải phiền toái, nên mới nói là một người bạn học nhiều năm không gặp, trong lúc nhất thời liên lạc không được."
Yeon Dam nghe được chuyện này, càng tỏ ra cảm thấy không được bình thường: "Chẳng lẽ người mà Phó tiên sinh vẫn đang tìm là tôi?"
"Seung ở quán cà phê nhìn thấy cô, nói rằng cô rất giống một người quen cũ của tôi. Tôi có lòng muốn gặp mặt, chẳng qua là Hwan Eun đề phòng tôi tới mức như vậy. Trong mắt của tôi thật đúng là một chuyện buồn cười." Giọng điệu của Ban Si Tiem nghe vào thật không dễ trêu chọc.
"Thật là khiến tôi nhức cả đầu" Tầm mắt Yeon Dam chống lại người đàn ông bên cạnh: "Ban tiên sinh muốn gặp tôi, là cảm thấy trông tôi giống một người mà ngài quen biết sao?"
Con ngươi sâu thẳm của Ban Si Tiem chống lại Yeon Dam. Hai người nhìn chằm chặp vào đối phương. Người đàn ông cẩn thận ngắm nghía mặt mũi Yeon Dam. Trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn kích động xông ngang đánh thẳng vào toàn thân anh. Gần trong gang tấc, vậy mà cái loại nhung nhớ giày xéo đó không cách nào xoa dịu được. Bởi vì anh không thể thực sự đem cô gái này ôm vào trong ngực, hoà tan vào trong người, lấy đó để an ủi sự trống rỗng không thể phát tiết của anh. Nhưng đối với Yeon Dam mà nói, Ban Si Tiem người này giống như một sự bí hiểm to lớn đặt ở trước mặt cô, xem không thấu, lại bị nhìn chòng chọc tới mức nghẹt thở như vậy. Cô giãy giụa mãi không thoát khỏi sự chèn ép khó chịu đó. Khó khăn lắm mới đảo tầm mắt sang chỗ khác, có chút chật vật.
Ban Si Tiem chợt tiến sát lại gần cô một chút: "Cô cảm thấy tôi muốn làm gì cô sao? Có mưu đồ gì khác sao?"
Yeon Dam bị dọa sợ đến mức cả người cứng đờ, nhưng vẫn rất nhanh bình tĩnh lại: "Dĩ nhiên không phải, Hwan Eun là bạn thân của tôi, cô ấy chỉ nghĩ quá nhiều. Tôi cũng là người đã kết hôn, lại nói, tôi còn đang mang thai. Ban tiên sinh điều kiện tốt như vậy. Nếu nói là có mưu đồ với tôi, vậy không phải là muốn khiến cho mọi người cười rớt hết cả răng sao?"
Ánh mắt Ban Si Tiem lơ đãng nhẹ lướt qua trên bụng cô: "Vì thế tôi mới tức giận. Chuyện như vậy không thể nào xảy ra được. Cô ta lại hết lần này tới lần khác nghi ngờ tôi, tại sao? Ban Si Tiem tôi nhân phẩm rất kém cỏi sao?"
"Dĩ nhiên không phải" Yeon Dam chỉ có thể xoa dịu anh: "Ban tiên sinh người lớn không chấp kẻ nhỏ. Hwan Eun cũng là do quá lo lắng cho tôi mà thôi."
Sắc mặt Ban Si Tiem căng thẳng. Ánh mắt nhìn chòng chọc không chớp một cái rơi vào trên mặt Hwan Eun: "Tôi còn chưa từng bị người ta đùa giỡn như vậy."
Yeon Dam lại hỏi tiếp: "Vậy thì như thế nào Ban tiên sinh mới bằng lòng hết giận?"
Ban Si Tiem bắt bẻ cũng có mức độ. Biết rõ nếu còn tiếp tục nữa, Yeon Dam nhất định sẽ cho là anh hẹp hòi, mất phong độ đàn ông. Con ngươi sâu thẳm của anh nhìn về cô: "Ăn xong bữa cơm này coi như bỏ qua. Tôi cũng không rảnh đi so đo với người khác nhiều như vậy."
Trong lòng Yeon Dam rõ ràng buông lỏng: "Cám ơn Ban tiên sinh."
"Tôi là nể mặt cô."
Hwan Eun lén lút nhìn hai người, Ban Si Tiem cầm bao thuốc lá trên bàn lên: "Nể mặt cô cũng chỉ bởi vì đôi mắt của cô."
Trong lòng Yeon Dam cũng bình tĩnh không có chút áp lực nào. Ban Si Tiem nhìn cô: "Muốn ăn không?"
"Không, tôi không đói bụng."
Ban Si Tiem lại nhìn về phía Hwan Eun: "Còn cô?"
Hwan Eun vội vàng xua tay: "Tôi ăn no rồi."
"Tốt lắm, hai người đi được rồi."
Hwan Eun thật sự cho là mình nghe lầm. Bên cạnh Yeon Dam kéo tay của cô: "Tốt, Ban tiên sinh gặp lại sau."
Trông thấy hai cô xoay người chuẩn bị rời đi, Ban Si Tiem lên tiếng: "Chờ một chút."
Yeon Dam không thể không dừng lại bước chân, quay đầu lại. Ban Si Tiem cũng không có ý định làm khó: "Sau này nếu tình cờ gặp tôi, không cần phải tránh né chứ?"
Yeon Dam cười khẽ: "Đương nhiên không cần."
"Tốt, gặp lại sau."
Hwan Eun và Yeon Dam cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng Nhật. Trợ lý bước nhanh tới đón: "Làm tôi sợ muốn chết, không sao chứ."
"Không sao, chỉ bị hoảng sợ một trận."
Yeon Dam kéo Hwan Eun: "Người của Ban Si Tiem sau đó còn tới tìm cậu? Mình thế nào không biết nhỉ."
"Mình nói hai ba câu đuổi đi ngay, cứ cho là không sao, không nghĩ tới nhanh như vậy lại bị hỏi tội."
Hai người đi về phía khách sạn đối diện. Yeon Dam không khỏi bật cười: "Có phải cậu thật sự cảm thấy anh ta có ý với mình không, cho nên ngay cả mình là ai cũng không dám nói cho bọn họ biết?"
"Tên đó đột nhiên hấp tấp vội vàng tới tìm mình, tỏ rõ ý định tìm cậu. Một người đàn ông tìm phụ nữ, cậu nói còn có thể là lý do gì?"
Yeon Dam cười tới mức hầu như không thể đứng thẳng người dậy được: "Cho xin đi, cậu thật sự là đóng phim thần tượng nhiều quá rồi. Cậu nhìn một chút, nhìn mình một chút đi. Mình là một người vợ đấy, còn là phụ nữ có thai nữa. Tự cậu suy nghĩ một chút giọng điệu nói chuyện và dáng vẻ của Ban Si Tiem mới vừa rồi như thế nào, trông giống như đang để ý mình sao?"
Hwan Eun cẩn thận nhớ lại: "Nhìn thế nào cũng không giống như vậy ha."
"Vậy là đương nhiên rồi, mình cũng không dám đề cao bản thân mình như vậy đâu."
Hwan Eun vung tay xuống: "Không phải thì tốt, đỡ phải lo lắng đề phòng."
Yeon Dam hoàn toàn không đem chuyện này để trong lòng. Ban Si Tiem nhiều lắm chỉ là cảm thấy cô trông giống như người kia mà thôi. Lại nói trên đời này, người giống người thật sự là không ít. Dù sao, cô và Ban Si Tiem sau này hẳn cũng sẽ không còn qua lại gì cả.
Chỉ là, có thật là như vậy thôi không?
Ít nhất bây giờ Ban Si Tiem cho Yeon Dam một ấn tượng như thế này. Người như vậy đối với cô sẽ không có ý đồ gì xấu cả. Như vậy là đủ rồi.
Đi tới cửa khách sạn, Yeon Dam chợt khựng lại bước chân: "Chết rồi!"
"Sao vậy?" Hwan Eun cũng bị giật cả mình.
Yeon Dam vội vội vàng vàng lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra: "Jungkook chỉ cho mình thời gian hai mươi phút. Nếu mình còn không gọi điện thoại cho anh ấy, đoán chừng anh ấy cũng có thể tới đây giết hết từng người một."
"Không đến mức đó chứ? Anh ta thật đúng là quản quá nghiêm."
Hwan Eun đứng ở bên cạnh Yeon Dam, thấy cô cẩn thận gọi điện thoại. Bên kia vừa bắt máy, bên này tiếng nói chuyện lập tức tràn đầy nịnh bợ: "Alo, ông xã yêu dấu..."
Hwan Eun chợt rùng mình một cái, buồn nôn tới mức lạnh cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro