Chương 37
Yeon Dam bị Han Sil chỉ vào mặt nói như vậy cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Jungkook liếc nhìn Han Sil: "Mẹ, mẹ đang nói bậy bạ gì vậy?"
"Vậy các con trái lại nói cho rõ ràng đi!" Han Sil không chịu nổi bầu không khí như vậy: "Rốt cuộc ai là con gái của ai? Ai là cháu gái của mẹ?"
"Chuyện này nhìn còn không hiểu sao?" Giọng nói của Jeon Seung bình tĩnh nhưng ngữ điệu không rõ ràng: "Đứa bé tên là Wolie kia đã làm xét nghiệm nhân thân với Jungkook, con bé mới là cháu gái của chúng ta."
"Vậy sao?" Han Sil trong ngày thường cũng coi là một người khá thông minh nhanh nhạy, nhưng đến lúc khẩn cấp trước mắt như thế này lại trở thành khôn ba năm dại một giờ. Bà hoàn toàn bị khiếp sợ: "Nói cách khác, Jeon bảo bảo là con gái của Ban Si Tiem ư?"
Hai tay Jungkook đan vào nhau: "Mẹ, Wolie là con gái của con và Yeon Dam, chỉ là khi mới vừa sinh ra lại bị người ta tráo đổi mất rồi."
"Đổi mất?" Han Sil hướng anh liếc nhìn: "Tại sao có thể có chuyện như vậy?"
"Tình huống cụ thể, sau này con sẽ giải thích cho mọi người rõ" Jungkook gọi người nhà hai bên tới đây, thật ra dù cho trước đó không đến bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm thì anh cũng đã đón nhận kết quả như thế rồi: "Bây giờ, mục đích quan trọng nhất của con chính là mang Wolie trở về."
"Nhất định phải thế rồi" Han Sil chen lời vào: "Cháu gái của nhà họ Jeon chúng ta sao có thể lưu lạc ở bên ngoài được?"
Wol Ahn cúi thấp đầu, nước mắt rơi đầy mặt. Cả hai đều là con gái của mình, Hyang nhìn vào trong mắt, so với ai khác cũng đều khó chịu hơn cả. Bà vuốt ve mu bàn tay của con gái lớn: "Wol Ahnie, có gì thì từ từ bàn bạc."
"Từ từ bàn bạc, bàn thế nào?" Wol Ahn ngẩng đầu lên, liếc nhìn Yeon Dam ở đối diện: " Damie, còn em, em nhất định sẽ đứng về phe của Jungkook đúng không?"
Yeon Dam hiểu rõ, có một số việc không có cách nào tránh được. Cô nhẹ siết chặt bàn tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Wol Ahn: "Chị, em không thể không đứng trên vị trí của một người mẹ để nói cho chị nghe. Wolie là con gái ruột thịt của em, em muốn mang con bé về, nhìn con lớn lên..."
Wol Ahn không nói lời nào. Han Sil càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì đó không bình thường. Bà vặn chặt chân mày hỏi: "Tại sao cháu gái của mẹ lại ở trong tay Wol Ahn?"
"Trong chuyện này, còn có bàn tay của Ban Si Tiem nhúng vào" Jungkook nói ít ý nhiều: "Anh ta đem Wolie đi tráo, lại trời xui đất khiến đem chính con gái ruột của mình tráo lại cho chúng ta. Đứa bé mà Wol Ahn nhận nuôi về, cũng là do Ban Si Tiem sắp đặt hết."
"Như vậy nói cách khác, vào hôm Yeon Dam sinh con, đứa bé liền bị tráo mất."
Jungkook nhẹ gật đầu.
Jung Won ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn sang Yeon Dam. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy xảy ra. Han Sil kích động đứng dậy: "Chuyện như vậy còn không đơn giản sao? Hôm Yeon Dam sinh con, một mình chạy ra ngoài, mẹ đã cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Tại sao lại đến chỗ đó để sinh con chứ? Các con ngược lại nói cho rõ ràng đi. Tại sao Yeon Dam lại ở ngoài đó?"
Sắc mặt Wol Ahn nhanh chóng trở nên trắng bệch. Vẻ mặt Hyang và Kung Bang cũng đầy nóng ruột bất an. Chuyện này trong lòng họ rõ ràng nhất. Lúc ấy nhà họ Jeon không truy cứu, nhưng bây giờ sự việc này lại bị bới móc lên, làm thế nào cũng không thể tránh khỏi được.
Hyang không chấp nhận nổi thực tế như vậy. Đứa cháu gái Jeon bảo bảo này, bà xưa nay luôn thương yêu có thừa, nâng niu trong lòng bàn tay. Có những khi tụ tập với một vài người bạn già, đều gọi vú nuôi ẵm Jeon bảo bảo qua đấy.
Mỗi lần như vậy bà đều khen ngợi thế này: "Xem thử cháu gái của tôi này. Đôi mắt to tròn, sống mũi thẳng, cái miệng nhỏ nhắn, vừa nhìn một cái là biết giống con trai tôi rồi, gien tốt mà."
Tốt đến như thế, đứa bé đó cư nhiên đã sớm bị đánh tráo.
Người nhà họ Hak, tất cả đều không nói lời nào. Cả người Jungkook lui về phía sau dựa vào lưng ghế: "Chuyện này truy cứu nguyên nhân cũng đều do cô hết. Wol Ahn, hôm đó nếu không phải là cô đi tìm cái chết mà mất tích, Yeon Dam cũng sẽ không chạy ra ngoài. Nếu cô ấy vẫn ở trong bệnh viện mà tôi đã đăng ký xong xuôi thì sẽ không có chuyện xảy ra sau này."
"Lại là cô?" Han Sil vừa nghe xong, đâu còn có thể bình tĩnh được nữa: "Wol Ahn, rốt cuộc cô muốn gây ra bao nhiêu chuyện nữa đây? Nhà họ Jeon chúng tôi thiếu cô một cái mạng, nhưng gom lại cũng đủ trả sạch hết rồi chứ?"
Jung Won ở bên cạnh, nhìn bộ dáng của Wol Ahn hết sức khổ sở. Cô kéo lại cánh tay của Han Sil: "Mẹ, đừng như vậy, nếu không nhờ chị Wol Ahn, con đã sớm mất mạng rồi."
Han Sil nghe vậy, một hơi cuối cùng cũng chậm lại một chút. Bắt bà phải nuốt xuống hoàn toàn, bà làm không được.
Bà liếc nhìn qua Yeon Dam đang ngồi ở cách đó không xa: "Yeon Dam, con cũng vậy. Nếu không phải do con chạy ngược chạy xuôi, bây giờ có thể xảy ra chuyện cho con ngồi khóc không?"
Yeon Dam khẽ ngẩng đầu lên. Đúng vậy, người khác nói ra vốn sẽ đơn giản như thế, chỉ biết trách móc lên án, đương nhiên sẽ không đứng ở vị trí của người trong cuộc mà suy nghĩ lại.
Dĩ nhiên, mặc dù bây giờ mình có giải thích cũng sẽ không có ai nghe lọt. Chuyện đã phát triển đến mức như vậy, luôn luôn phải có một kẻ đứng mũi chịu sào.
Người khác thông thường sẽ không suy tính đến, ban đầu tại sao mình lại muốn đi ra ngoài? Nếu không ra ngoài, hậu quả sẽ như thế nào?
Cái mà họ thấy chính là khi mình đi ra ngoài, bị sinh non, sau đó đứa bé bị tráo đổi. Nếu như đứa bé không bị đổi đi, như vậy những chuyện kia có thể được tha thứ. Bây giờ, cô nên gánh chịu sự trách móc nặng nề này, cô cũng không có cách nào để cãi lại.
Han Sil ngồi lại xuống ghế sa lon, bàn tay khẽ xoa bóp trán, vẻ mặt tràn đầy đau đớn cùng cực: "Yeon Dam, con thật sự làm cho mẹ quá thất vọng."
Khoé miệng Kung Bang căng thẳng, bàn tay bấu chặt vào mép ghế salon. Ông nén nhịn một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn giải pháp im lặng.
Ánh mắt Yeon Dam nhìn chằm chằm về nơi nào đó, chợt cảm thấy bả vai mình bị đè nặng xuống. Cô chậm rãi nâng tầm mắt lên, thấy một bàn tay đang đặt trên đầu vai của mình.
Sau khi ngẩng đầu lên, trái tim cô chợt rung động. Cánh tay Jungkook dùng sức, áp sát cô vào bên người mình, sau đó mở miệng nói: "Mẹ, chuyện này không thể đổ hết lên đầu Yeon Dam."
"Con còn nói giúp cho nó. Con gái của mình phải ở bên cạnh người khác suốt cả một năm trời, con không khó chịu à?"
"Con đương nhiên là khó chịu. Nhưng Wolie là do Yeon Dam mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, cô ấy so với con càng khó chịu hơn nữa."
Han Sil liếc mắt sang Yeon Dam: "Mẹ không trách nó, còn có thể trách ai đây?"
Giọng điệu của Jungkook cũng trở nên cứng rắn: "Nếu mẹ phải trách, vậy thì cứ trách con đi."
"Liên quan gì tới con!" Han Sil nổi giận, lớn giọng nói.
"Không liên quan gì tới con, vậy thì càng không liên quan gì tới Yeon Dam cả!" Jungkook một câu ngăn chặn ngay lời nói kế tiếp của Han Sil: "Trong lòng cô ấy so với ai khác cũng đều khó mà vượt qua. Ai cũng không được phép đem trách nhiệm đổ lên đầu cô ấy."
"Con..." Không còn cách nào khác, con trai đã che chở như vậy, Han Sil còn có thể nói thêm câu gì nữa?
Jungkook cũng không còn cách nào nữa. Nhìn người khác trách móc cô, anh luôn không chịu nổi. Bả vai Yeon Dam càng tựa sát vào Jungkook hơn một chút, theo bản năng, hình như muốn tìm một chỗ để dựa dẫm. Ánh mắt Jungkook nhìn chăm chú về phía Wol Ahn ở đối diện: "Tôi gọi mọi người tới đây, chính là muốn đem chuyện này giải quyết triệt để. Wol Ahn, từ nay về sau, tôi nhất định sẽ không trả Wolie lại cho cô. Cô hãy hoàn toàn chết tâm đi. Nếu cô thật sự thích con bé như vậy, sau này có thể đến đây. Wolie đã gọi cô một tiếng bác, cô có thể theo đó mà thương yêu con bé."
Hyang nhẹ nắm lấy tay Wol Ahn: "Wol Ahnie à, con có nghe không? Chỉ cần con muốn gặp Wolie, chúng ta vẫn có thể tới đây gặp được mà."
Wol Ahn gạt tay của Hyang ra. Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn hai người ở đối diện: "Vì vậy, vị trí của tôi liền trực tiếp từ mẹ hạ xuống bác đúng không?" Cô giương mắt lên, liếc nhìn về phía cầu thang: "Nếu đã vậy, bây giờ tôi có thể được gặp Wolie không?"
"Bây giờ không được" Jungkook từ chối rất dứt khoát: "Wolie ở đây cần được thích ứng. Chờ thích ứng xong, tôi sẽ để cho cô gặp con bé."
"Được." Wol Ahn cái gì cũng không nói nhiều, sau khi đứng dậy sải bước đi ra khỏi phòng.
Hyang lên tiếng gọi cô, cô cũng không hề đáp lại. Bà liền vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Hyang thấy vậy, giọng nói khó nén kích động: "Mẹ muốn đi ẵm cháu gái ruột của mẹ một chút. Jung Won, con có muốn đi không?"
"Vâng, con cũng đi."
Việc đã đến nước này, chuyện nên nói cũng đã nói hết, Jeon Seung cũng đứng dậy đi theo lên lầu. Kung Bang ngồi một lát rồi chậm chạp đứng lên: "Ba không yên tâm về chị của con, ba đi về nhé."
"Ba" Yeon Dam gọi ông lại: "Ba có trách con không?"
Kung Bang lắc lắc đầu: "Jungkook nói đúng. Chuyện này, người không đáng trách nhất chính là con."
Kung Bang cũng rời đi. Trong phòng khách to lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai vợ chồng.
Cánh tay Jungkook vẫn còn đang ôm lấy bả vai Yeon Dam. Cô khẽ cắn cánh môi, sau đó nâng mắt lên nhìn sang anh: "Ông xã."
Vành mắt cô ửng đỏ, đáy mắt còn đọng nước. Vẻ mặt Jungkook vẫn không chút cảm xúc. Yeon Dam vươn tay kéo cổ áo của anh. Thấy anh vẫn không nóng không lạnh, cô giật giật hai cái: "Em muốn khóc."
Khoé miệng anh mím lại, thở dài: "Có cái gì hay mà khóc."
"Trong lòng khó chịu."
"Không phải con gái đã trở về rồi sao?"
"Nhưng vẫn khó chịu" Ánh mắt Yeon Dam nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai mà lạnh lùng nghiêm nghị của anh: "Tất cả mọi người đều trách móc em. Jungkook, em muốn khóc."
Cô mới vừa nói xong như thế, vành mắt lại ửng đỏ lên, tựa như lúc nào nước mắt cũng có thể tuôn rơi xuống. Nhất là đôi mắt to tròn long lanh đọng nước kia còn nhìn chằm chằm vào anh nữa. Jungkook trong nháy mắt liền mềm lòng. Bàn tay anh áp sát vào khuôn mặt của cô, ngón tay nhẹ lau bên khóe mắt, ngược lại khiến cho cô càng thêm ấm ức mà oà khóc lên. Jungkook nhíu lại mày kiếm: "Được rồi, được rồi, chuyện lớn như vậy không phải đã có anh rồi sao? Anh cũng đã giải quyết xong hết rồi, chỗ nào còn đến lượt em tới khóc."
Trong lòng Yeon Dam bỗng nhiên cảm thấy chua xót, nhào tới phía trước dùng sức ôm lấy cổ Jungkook: "Cuối cùng anh cũng không dùng chiến tranh lạnh để bạo hành em nữa rồi."
"Anh đâu có dùng chiến tranh lạnh để bạo hành em."
"Jungkook" Yeon Dam vùi mặt vào cần cổ Jungkook. Nước mắt nóng hổi tiếp xúc với da thịt của người đàn ông: "Nếu sau này anh còn như vậy, em đã nghĩ ra cách trị rồi."
"Cách gì?" Giọng nói Jungkook dịu dàng, hai tay vuốt ve sau lưng cô.
"Em sẽ cố ý phạm sai lầm, sau đó để cho mẹ mắng mỏ em một trận. Anh nhất định sẽ đau lòng, nhìn không được, đến lúc đó anh sẽ nói đỡ cho em."
Jungkook không khỏi nhẹ cong khóe miệng lên. Anh tựa cằm lên đỉnh đầu Yeon Dam. Cô cũng không thể thấy được vẻ mặt của Jungkook lúc này: "Ai nói anh đau lòng em. Anh là thấy em người đã lớn như thế rồi, còn bị coi như một đứa bé mà dạy dỗ la mắng. Lúc ấy mới nói giúp cho em một câu mà thôi."
"Anh chính là đau lòng, đừng mạnh miệng." Yeon Dam ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thật sâu vào trong đáy mắt Jungkook: "Nếu không phải là anh đau lòng em, mới vừa rồi nên nhìn em bị chửi như chó mới đúng."
"Chưa từng thấy ai đi so sánh bản thân mình như vậy."
Jungkook nói xong, đem cô áp vào trong ngực, dùng sức ôm chặt: "Hai đứa bé kia, nếu không thì một đứa cũng đừng nghĩ nữa, nhức đầu."
"Được đó, một đứa trả lại cho Ban Si Tiem, một đứa trả lại cho chị của em, chúng ta sinh lại đứa khác đi?" Yeon Dam hùa theo lời của anh mà nói.
Hai tay Jungkook bấm vào hông của cô, đem cô đẩy ra một chút: "Em nói thật à?"
"Giả đấy" Yeon Dam lại ôm lấy cổ người đàn ông: "Ông xã, sau này em sẽ sinh cho anh một đứa nữa có được không?"
Cô đã sớm hiểu được, làm thế nào để chọn lựa những lời nói mà anh thích nghe.
_____
không biết Wol Ahn vô tình hay cố ý nhưng mà thấy ghét quá :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro