Chương 34
Wol Ahn bị Hyang lôi kéo cánh tay, cô dùng sức giãy dụa. Trông thấy Yeon Dam cũng rời đi, cô sức tàn lực kiệt ngã vào ghế sa lon.
Hyang nhìn nhìn, ngồi xuống liếc qua cổ tay của cô. Vẻ mặt bà tràn đầy đau xót, kéo bàn tay của Wol Ahn qua: "Wol Ahnie, thật xin lỗi."
Trên cổ tay của Wol Ahn vẫn còn vết sẹo bị cắt trước đây, còn có dấu ngón tay màu hồng mà mới vừa rồi bị Hyang nắm chặt, "Còn đau không?"
Wol Ahn ngơ ngẩn thu tay về, ngây ngốc nhìn chằm chằm vết sẹo của mình: "Mẹ, đây chính là thái độ của mẹ phải không?"
"Wol Ahn à"
Lúc Yeon Dam bước ra thang máy, nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Jungkook đâu cả, cô lê bước chân cứng đờ đi về phía trước. Mới vừa đi ra cửa chung cư, liền vừa khéo đụng phải Kung Bang đang sốt ruột gấp gáp chạy về.
Kung Bang vừa nhìn thấy sắc mặt của con gái út, lại nhìn lên đôi mắt đã khóc đến ửng hồng của cô, ông giật mình: " Damie, con bị sao vậy?"
Yeon Dam nhẹ lau khóe mắt: "Ba, con về nhà trước đây, có chuyện gì hôm khác lại nói."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Jungkook lại ẵm Wolie đi vậy?"
Yeon Dam lắc lắc đầu, bước nhanh rời đi. Kung Bang coi như có vắt hết óc cũng không nghĩ ra được mới vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì ở nhà. Nhìn bóng dángbước nhanh rời đi của con gái, ông xoay người rảo bước trở về nhà.
Về đến nhà, cửa còn mở toang hoác. Kung Bang vừa bước vào liền thấy hai mẹ con đang giằng co với nhau thành một khối. Wol Ahn hình như muốn đứng dậy, lại bị Hyang lôi kéo không thể nhúc nhích.
"Ba" Thấy ông trở lại, Wol Ahn khóc lóc cầu cứu.
Kung Bang vội vàng đóng cửa lại: "Hai người đang làm gì vậy!"
Hyang đầu tóc rối bù, sức lực đã cạn kiệt. Wol Ahn đẩy bà ra rồi đứng dậy. Hyang vội vàng ôm lấy chân của cô: "Wol Ahnie à, các con làm vậy khác nào muốn lấy mạng của mẹ và ba con chứ!"
Wol Ahn khựng lại ở tại chỗ, nước mắt rơi đầy mặt. Kung Bang tiến lên đỡ vợ mình dậy. Wol Ahn gào khóc hỏi ngược lại: "Rốt cuộc là con muốn lấy mạng của các người, hay là các người muốn lấy mạng của con? Mẹ, tình cảm của con đối với Wolie như thế nào, mẹ hẳn đã nhìn thấy rõ ràng nhất. Cho tới bây giờ nó luôn là con gái của con, nhưng còn mẹ? Trơ mắt nhìn nó bị người khác ẵm đi, mẹ cũng không chịu giúp con một chút."
"Ahnie, nếu như Wolie thật sự là con gái của Damie thì sao?"
Kung Bang nghe xong vô cùng bối rối, cuối cùng thì đây là chuyện gì?
Khoé miệng Wol Ahn căng cứng, khóc thút thít nhìn về phía Hyang: "Vậy nếu như đã xác định, mẹ cũng cho rằng bọn họ nên mang Wolie đi phải không?"
Hyang há hốc mồm, một chữ cũng không nói ra được, lại nhìn xuống tay của con gái, ánh mắt tiếp tục rơi vào bên hông của cô, chỗ đó còn để lại một vết sẹo thật dài. Hyang không dám nghĩ tiếp, nếu thật sự phải đem Wolie rời đi, Wol Ahn sẽ tiếp tục sống thế nào?
Yeon Dam đi về phía chiếc xe đang đậu. Cô mở cửa ra, thấy Jungkook đang ẵm con gái ngồi ở chỗ điều khiển không hề nhúc nhích. Cô đóng cửa lại. Jungkook nhìn sang cô, sau đó đem Wolie giao vào trong tay cô.
Sau khi xe phát động, chạy thẳng tới bệnh viện. Mặc dù trong lòng Jungkook đã tiếp nhận kết quả, nhưng đến nước này, nên dứt khoát làm xét nghiệm trước rồi hãy nói.
Jungkook ẵm Wolie đến bệnh viện lần trước. Yeon Dam ngồi trong xe chờ anh. Khuôn mặt cô ngơ ngẩn dựa vào lưng ghế, ánh mắt xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở giữa một ngày bình thường như vậy, cô lại cảm thấy thế giới này tựa như đang chao đảo nghiêng ngả. Đã từng là người gần gũi nhất, bây giờ lại không dám đi đối mặt. Một lòng một dạ muốn bù đắp cho Wol Ahn, bây giờ cô lại trở thành một kẻ ích kỷ đi tranh giành cướp đoạt.
Yeon Dam cũng không biết phải làm thế nào mới có thể nghĩ ra được từ ngữ để miêu tả bản thân mình lúc này.
Nhưng trên thực tế, sự việc hôm nay xảy ra ở nhà họ Hak, không phải đã phát sinh rồi sao?
Jungkook lái xe trở lại Itaewon. Hai người còn chưa bước vào đã nghe thấy từ trong nhà truyền tới tiếng khóc của bé con. Yeon Dam bước nhanh vào phòng. Vú nuôi đang ẵm Jeon bảo bảo đi tới đi lui trong phòng khách. Thấy hai vợ chồng trở về, bà vui vẻ tiến lên đón: "Tiểu thư hôm nay không biết làm sao mà cứ khóc mãi, nhìn dáng vẻ này chắc là đang tìm hai người đấy."
Yeon Dam nhìn về phía Jeon bảo bảo trong lòng vú nuôi. Cả người bé con nghiêng tới nhào vào trong lòng Yeon Dam đòi cô ẵm. Yeon Dam nâng lên đôi tay cứng đờ nhận lấy bé. Vú nuôi liếc nhìn Jungkook: "Ô, Wolie cũng tới à."
Wolie tò mò nhìn xung quanh. Mặc dù bình thường cũng thích Jungkook và Yeon Dam, nhưng khi không thấy mẹ, trong sắc mặt cũng không giống như trước. Bé ngơ ngác lấm lét nhìn trái nhìn phải, mở to một đôi mắt tròn xoe đen bóng, mặc cho người đàn ông đem bé ôm vào trong lòng.
Jungkook nhìn con gái, trong lòng cảm thấy căng thẳng. Anh cầm bàn tay của Wolie đặt lên môi khẽ hôn.
Mà Jeon bảo bảo ở bên kia nhìn thấy Jungkook ẵm Wolie, rõ ràng cảm thấy ghen tức, hai chân giãy nảy lên, đem nửa người trên nghiêng về phía Jungkook. Yeon Dam phải cố hết sức mới có thể giữ chặt được bé. Wolie vừa trông thấy, quay mặt qua chỗ khác, không nói tiếng nào tựa đầu vào cổ Jungkook.
Thật ra thì đây cũng chỉ là một động tác theo bản năng của trẻ con, nhưng nhìn ở trong mắt Jungkook, trong lòng anh không khỏi chua xót khó nhịn. Anh sẽ cho là trong suy nghĩ của Wolie biết rõ Jeon bảo bảo mới là con gái của anh. Bé không dám tranh giành với Jeon bảo bảo, chỉ có thể tạm thời dựa vào khuỷu tay này để chiếm lấy một chút thoả mãn.
Bàn tay Jungkook khẽ vuốt ve trên lưng Wolie. Jeon bảo bảo không đòi ba được, lại nhìn thấy ba ẵm người khác, mặt mũi bé nhăn nhó, oa lên khóc ra thành tiếng.
Yeon Dam vô cùng khó xử. Không nhẫn tâm thấy con gái khóc, cô vội vàng dỗ dành: "Cục cưng ngoan, ba đang ẵm chị mà. Con xem, không phải mẹ đang ẵm con đây sao?"
Jungkook nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Wolie, ngón tay nhẹ ấn vào lòng bàn tay bé. Wolie ngoan ngoãn nằm bò ra, không nhúc nhích. Người đàn ông lại kéo tay của bé lên, hôn một cái vào mu bàn tay tròn trịa mũm mĩm của bé con.
Vậy mà trước đây, chính cái tay này của Wolie đã cào xước mặt của Jeon bảo bảo. Anh vì thế mà tức giận, thậm chí nghĩ tới mỗi khi nhìn thấy đứa bé này, anh đều không muốn ôm nó nhiều hơn một chút nào. Anh dung túng con gái như vậy, hoàn toàn không hề suy nghĩ rằng bé chẳng qua chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, hơn nữa chưa từng nghĩ tới bé lại là con gái của anh.
Nếu Jungkook biết con gái của mình cào người khác, người anh che chở nhất định sẽ là con gái của anh. Chuyện này không cần lý do, chỉ hai chữ "ruột thịt" thôi đã đủ rồi.
Jeon bảo bảo khóc lóc vô cùng đáng thương. Mặc dù bé còn nhỏ, nhưng bé đã nhận ra rằng ba bé hôm nay có cái gì đó không được bình thường. Bé gào khóc đến mức muốn nhảy vọt xuống. Jungkook cũng không buông Wolie ra. Càng như vậy, Jeon bảo bảo lại càng khóc lóc ầm ĩ hơn.
Người đàn ông ôm chặt bé con vào lòng bước lên lầu. Vú nuôi kỳ quái liếc nhìn, đi tới bên cạnh Yeon Dam: "Có phải tiểu thư đói bụng không?"
Yeon Dam thở dài: "Cục cưng, có phải con đói bụng không?"
Jeon bảo vảo chỉ chỉ về phía cầu thang.
Vú nuôi liếc nhìn về phía bóng dáng Jungkook biến mất ở ngã rẽ: "Jeon tiên sinh hôm nay sao vậy? Nếu là trước đây, ngài ấy sẽ là người đầu tiên không nhịn nổi khi thấy tiểu thư khóc."
"Không có gì, hai đứa bé đều ở đây, mỗi đứa đều phải có một người chăm sóc mới được."
"Nếu không, tôi lên ẵm Wolie nhé? Ngài xem tiểu thư khóc đến mức như vậy, thật đáng thương."
"Không cần" Yeon Dam ngăn bà lại, "Cứ để cho anh ấy ẵm đi."
Con gái của bọn bọ đã để cho người ta nuôi nấng suốt cả một năm qua. Nếu bây giờ còn mang bé rời đi từ bên cạnh Jungkook, anh làm sao có thể buông tay ra được?
Yeon Dam ở dưới lầu, thật vất vả mới dỗ dành được Jeon bảo bảo. Cô sợ ẵm bé đi lên lại làm ầm ĩ, bảo vú nuôi đưa Jeon bảo bảo đi chơi một lát. Lúc này Jeon bảo bảo cũng không gây sự nữa, có lẽ đã khóc quá mệt mỏi. Khi vú nuôi cầm bình sữa mới pha đi tới ôm bé, bé còn ngoan ngoãn giơ tay ra.
Yeon Dam bước vào phòng, thấy Jungkook đang ngồi ở mép giường, còn trên giường lớn của họ bày đủ các loại đồ chơi. Những thứ đó đều là đồ chơi của Jeon Bảo Bảo. Bây giờ, tất cả đều bị Jungkook đổ hết lên giường. Wolie ngồi chơi ở giữa giường lớn, toàn bộ sự chú ý đều bị thu hút, thỉnh thoảng còn ô ô a a, tựa như đang nói chuyện với Jungkook.
Yeon Dam bước đến gần thành giường, thấy người đàn ông vắt chân lên, một tay chống ở sau lưng, nửa người trên hơi nghiêng, ánh mắt tràn đầy cưng chiều nhìn chằm chằm Wolie ở trên giường.
Yeon Dam cảm thấy trong lòng chua xót không dứt. Cô cẩn thận ngồi xuống mép giường. Wolie đang cầm một con búp bê phiên bản có hạn, yêu thích không buông tay.
Con búp bê này là Jungkook đặc biệt nhờ người ta mua về từ nước ngoài, giá cả không rẻ, bình thường chỉ dám dùng để trưng bày. Thế nhưng Jeon bảo bảo lại đặc biệt thích nó, thường nắm tóc con búp bê ném tới ném lui, Jungkook cũng không hề xót ruột. Vốn là mua đồ chơi cho con gái, vì vậy nhìn thấy bé thích, anh cũng vui vẻ. Lúc ấy Yeon Dam còn nói, nếu anh không thiếu tiền, đối với con gái tiêu xài hoang phí như vậy thì nên mua luôn hai con búp bê, cho Wolie một con.
Nhưng khi đặt mua chỉ được một con duy nhất, Jungkook nghĩ tới đầu tiên đương nhiên là con gái của mình.
Mà bây giờ, nhớ lại chuyện này chẳng khác nào dùng kim đâm vào tim của anh.
Yeon Dam ngồi bên cạnh Jungkook. Cô vươn tay ra, muốn đặt lên bả vai người đàn ông như bình thường vẫm hay làm. Người đàn ông không nói lời nào, chỉ là chưa tới mấy giây, cả người anh lại nghiêng về phía Wolie ở trên giường. Hai tay của Yeon Dam bắt hụt, trong nháy mắt chợt cảm thấy cả trái tim cũng rơi vào hư không, không biết nên làm gì bây giờ mới phải.
Cô nghĩ, chẳng lẽ bây giờ giữa bọn họ lại xảy ra hiềm khích sao?
Ánh mắt Yeon Dam rơi vào Wolie. Cô vươn tới kéo tay Jungkook: "Nếu đến khi có kết quả xét nghiệm, Wolie thật sự là con gái của chúng ta, anh sẽ làm sao?"
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím lại thành một đường thẳng tắp, sắc mặt căng ra thật chặt. Vấn đề này tựa như một điều cấm kỵ, bắt đầu từ hôm nay không thể đụng chạm. Jungkook rũ mắt xuống, hàng mi dài rậm phủ kín đôi mắt. Wolie bất chợt kéo kéo tay của anh, vẻ thâm trầm tăm tối trong đáy mắt người đàn ông cũng tản đi một chút. Anh nghiêng đầu qua nhìn về phía Yeon Dam: "Vấn đề này, em còn cần phải hỏi anh sao?"
"Jungkook, có phải anh cho là em không muốn con gái trở về phải không? Nếu em có suy nghĩ như vậy thì hôm nay đã không đi cùng với anh rồi. Chỉ là chị của em, chị ấy khó có thể chấp nhận..."
"Nếu em không ôm mong ước mang con gái trở về, mà lại muốn làm theo ý nguyện của chị em, Yeon Dam, sau này em cũng không có tư cách gặp lại con của chúng ta."
Yeon Dam nghe anh nói nặng như vậy, cô nhẹ vặn chân mày lại: "Jungkook, lời này của anh là có ý gì?"
"Em còn muốn giả vờ ngây ngốc tới khi nào?" Người đàn ông nghe cô hỏi, hung hăng liếc cô một cái: "Thời điểm em gần đến ngày dự sinh, chị của em bất chợt mất tích. Em đi ra ngoài tìm cô ta, sau đó liền đau bụng sinh. Thật là vừa khéo trùng hợp, cảm giác đau đẻ tới nhanh như vậy, vì thế nên em mới không kịp chạy tới bệnh viện mà anh đã sắp xếp trước đó. Mà trước khi anh chạy tới kịp, em lại chấp nhận sinh mổ. Chẳng lẽ em cho rằng những chuyện này đều là trùng hợp hết sao?"
Yeon Dam đứng dậy: "Anh nghi ngờ có phải không?"
"Bây giờ chúng ta đã biết tất cả đều là âm mưu của Ban Si Tiem, mà chị của em lại đi làm ở VH, bao gồm cả chuyện đứa bé mà cô ta nhận nuôi lại vừa vặn là con gái của chúng ta. Nếu như toàn bộ những chuyện này đều có thể gọi là trùng hợp, như vậy, anh thà tin vào câu chuyện một người vừa bước ra khỏi cửa liền bị một cái bánh nướng từ trên trời rớt xuống đè chết còn hơn."
Yeon Dam không nói lời nào, đứng ở đó, tâm trí rối như tơ vò.
Jungkook nhìn chằm chằm vào cô, cơn giận trong lòng không có chỗ để trút: "Chuyện này, anh thậm chí không cần phải sai người đi điều tra, anh cũng đã có thể suy luận rõ ràng toàn bộ đầu đuôi sự việc. Wol Ahn muốn phủi tay tỏ ra vô tội, cô ta làm nổi sao?"
"Anh nói chị của em cũng tham dự vào chuyện này?"
"Không chỉ là chị của em, còn cả em nữa." Jungkook không chút nể tình nói thẳng thừng.
Yeon Dam há hốc mồm, khuôn mặt tỏ ra khó tin: "Jungkook, em là muốn cùng anh làm rõ mọi chuyện, từ từ bàn bạc. Trong lòng anh cảm thấy oán giận, em cũng thế mà. Nhưng anh cũng không thể không phân biệt tốt xấu như vậy."
Sau khi người đàn ông đứng dậy, tiến tới gần cô một bước: "Nếu như không phải là em đi ra ngoài, sẽ xảy ra chuyện hôm nay sao?"
Yeon Dam ngây người nhìn chằm chằm anh, vành mắt chợt ửng hồng, cô khẽ nghiến răng lại: "Chị của em bị mất tích, ba mẹ em sẽ lo lắng. Chẳng lẽ anh bảo em trơ mắt ra nhìn chị ấy đi tìm cái chết sao?"
"Tại sao em không trơ mắt ra nhìn được?" Jungkook lớn tiếng: "Em cứ trơ mắt ra nhìn thử xem cô ta có đi tìm cái chết không!"
"Anh"
Wolie ngồi trên giường nghe hai người cãi vã bị dọa sợ nhảy dựng lên. Bé đang cầm chặt món đồ chơi trong tay, chợt buông ra khóc lớn: "Mẹ, mẹ."
Yeon Dam theo bản năng quay đầu lại. Cô bò lên giường, định ôm lấy Wolie: "Cục cưng, ngoan, mẹ ở đây."
Nhưng Wolie lại né tránh tay của cô, trong miệng vẫn liên tục gọi mẹ. Yeon Dam chợt hiểu ra, Wolie đang tìm Wol Ahn.
Jungkook nhìn vào trong mắt, không khỏi nổi cơn oán hận: "Bị con gái ruột thịt của mình tránh né như vậy, Yeon Dam, em xem thử đi, chính bản thân em có chấp nhận nổi không?"
Nơi cổ họng cô nhẹ lăn, nhìn Jungkook ôm lấy Wolie. Cho tới bây giờ Yeon Dam chưa từng nghi ngờ Wol Ahn. Bởi vì các cô là chị em ruột thịt, từ nhỏ tình cảm luôn rất khăng khít. Cô lắc đầu, giọng nói như đinh đóng cột: "Em tin tưởng Wolie là con gái của em, tin tưởng con bé là bị Ban Si Tiem tráo mất, cũng tin tưởng việc ngày đó chị em bị mất tích không hề đơn giản như vậy, nhưng em không tin chị em lại đi hãm hại em."
"Vậy em cứ tiếp tục tin tưởng đi."
Yeon Dam nhìn Jungkook ẵm Wolie đi tới đi lui trong phòng. Bọn họ đã từng thân mật gần gũi đến thế, nhưng đến khi sinh lòng hiềm khích lại dễ dàng xảy ra như vậy.
Thì ra lúc Ban Si Tiem nói theo đuổi, cũng không phải chỉ nói lung tung ngoài miệng. Kẻ này tâm tư thật là ác độc, biết cô có chồng có con, anh ta coi như có miễn cưỡng cũng vô ích. Anh ta tỉ mỉ lập mưu, không phải là vì hôm nay sao?
Hay là vì cô, một người phụ nữ đã có chồng.
Ban gia.
Trong sân vườn hỗn loạn bừa bãi, hoa cỏ cây cối bị nhổ lên tận gốc đã chết khô. Trên bãi cỏ xanh mướt còn để lại mấy dấu bánh xe nghiến qua, nhìn lướt một vòng, trông có vẻ hiu quạnh và hoang tàn.
Ji Ae đứng gần gốc cây. Một người giúp việc ở bên cạnh nhìn cô. Người giúp việc không trói cô lại, cũng không rõ mối quan hệ giữa cô và Ban Si Tiem, chỉ ở bên cạnh cô không ngừng nhắc nhở: "Sau này cô ngàn vạn lần đừng đắc tội Ban tiên sinh nữa."
"Tại sao? Anh là cọp à?"
"Ban tiên sinh tính tình không tốt, nhưng cũng may là không thường xuyên nổi giận, đối với chúng tôi cũng ra tay rất rộng rãi. Tóm lại, cô đừng đi nhổ râu cọp là được."
"Vậy chị thả tôi ra đi." Ji Ae nhìn cô ta.
"Được, nếu cô có khả năng trốn khỏi ngài ấy, tôi có thể giúp cô."
Ji Ae cười cười: "Ừ, Ban tiên sinh nhà chị có bản lĩnh đào ba thước đất, tôi cũng không dám dễ dàng đắc tội."
Trong lúc trò chuyện, Ban Si Tiem từ trong nhà bước ra. Người giúp việc đứng ngay ngắn lại, không dám nói nữa. Nhìn qua dáng vẻ là biết anh muốn đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua sân vườn, Ban Si Tiem liếc nhìn Ji Ae. Mặc dù người giúp việc không trói cô lại, nhưng cô vẫn đứng ở đó, nhìn cũng không tính là chướng mắt lắm.
Người đàn ông cầm chìa khóa xe đi về phía trước. Ji Ae liếc nhìn, khinh thường đảo tầm mắt qua chỗ khác.
Ban Si Tiem dừng lại bước chân, ngón tay giơ lên chỉ chỉ về phía cô: "Đứng im ở đó cấm động đậy, nếu không lúc trở về tôi cho cô đẹp mặt."
"Anh hẳn là muốn đi đòi lại con gái chứ gì. Anh yên tâm đi, tôi không động đâu. Tôi còn muốn xem thử bản lĩnh của Ban Tam ca mà."
Người giúp việc nghe thấy câu này, ánh mắt kinh hãi, miệng há ra thật to, cái gì? Con gái của Ban Si Tiem? Không nghe lầm chứ.
Nhà họ Hak.
Hyang đã đem toàn bộ đầu đuôi câu chuyện nói cho Kung Bang nghe. Ông ngây ngốc cả nửa ngày, một câu cũng không nói nên lời, tựa như từ trên trời đột nhiên rơi xuống thứ gì đó, đập ngay vào đầu khiến ông choáng váng.
Cũng không lâu lắm, có tiếng chuông cửa truyền tới tai hai người.
Hyang ngẩng đầu lên: "Có phải đã có kết quả xét nghiệm, nhầm lẫn rồi chăng?"
Mặc dù biết hy vọng này rất mong manh, nhưng Hyang vẫn sải bước đi tới, mở cửa ra, thế nhưng bên ngoài lại là một người đàn ông xa lạ. Hyang nhìn anh: "Cậu là?"
"Wol Ahn có ở đây không?"
"Cậu tìm con gái tôi làm gì?"
"Có chuyện rất quan trọng."
Cửa phòng chợt bật mở, Wol Ahn từ bên trong bước ra. Cô đi tới cửa chính: "Anh là ai?"
"Ban tiên sinh mời cô."
"Ban Si Tiem? "
"Đúng vậy."
Wol Ahn thứ gì cũng không thèm cầm theo, cô nhấc chân lên định đi ra ngoài: "Đi thôi."
Hyang bị dọa sợ đến mức níu lại cánh tay của cô: "Ahnie, con không thể ra ngoài, con đi đâu vậy?"
"Con muốn đi đâu còn có người quan tâm sao? Yên tâm đi, con sẽ không nghĩ quẩn nữa đâu." Wol Ahn đẩy tay của Hyang ra: "Mẹ, đối với hai người mà nói, bất kể Wolie là con gái của ai cũng như nhau cả phải không? Bởi vì con bé có là ai đi chăng nữa thì cũng vẫn là cháu ngoại của hai người mà."
"Không phải như thế, Ahnie, con đừng đi ra ngoài."
"Con sẽ lập tức trở về." Wol Ahn nói xong, chạy thẳng ra ngoài. Kung Bang cũng đi ra ngăn cản, nhưng tài xế của Ban Si Tiem khá cao to lực lưỡng. Anh ta chặn ngay ở cửa chính: "Hai người yên tâm đi, Ban tiên sinh là ông chủ của Hak tiểu thư. Chẳng qua chỉ là việc ở công ty, hai người không cần phải lo lắng."
Sau khi trông thấy Wol Ahn bước vào thang máy rời đi, Hyang gấp đến độ nhìn qua Kung Bang: "Thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Mau gọi điện thoại cho Yeon Dam đi, đoán chừng Wol Ahnie sẽ đi tới nhà nó tìm Wolie."
"Được."
Wol Ahn đi xuống lầu, thấy chiếc xe của Ban Si Tiem đang dừng ở cổng chung cư. Cô bước nhanh về phía đó, mở cửa ra rồi ngồi xuống: " Tìm tôi có chuyện gì?"
"Cô không muốn đòi lại con gái của mình sao?"
Đôi mắt hạnh của Wol Ahn bỗng nhiên trợn tròn lên trừng hướng anh: "Anh..."
"Đứa bé trong tay Yeon Dam, là con gái ruột của tôi, còn Wolie của cô mới chính là con gái của cô ấy."
Wol Ahn trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Cô nhìn chằm chăm khuôn mặt của Ban Si Tiem một hồi lâu: "Anh, tại sao anh lại biết? Chuyện này có liên quan tới anh phải không?"
"Bây giờ tôi nói không liên quan gì tới tôi, cô tin không?"
Wol Ahn chỉ cảm thấy trong cơ thể dâng lên cuồng phong bão táp, ánh mắt cô nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ban Si Tiem không chớp một cái: "Đứa bé là do anh tráo đổi? Jeon bảo bảo là con gái của anh, tại sao anh lại..."
"Tôi không rảnh ngồi giải thích nhiều với cô như vậy. Tôi chỉ hỏi cô một câu, Wol Ahn, con gái cô đối với cô mà nói có ý nghĩa như thế nào? Có tính là nửa cái mạng của cô không?"
Wol Ahn im lặng hồi lâu. Ban Si Tiem nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô một lát rồi nói: "Sao vậy, câm rồi à?"
"Ban Si Tiem, anh vẫn luôn trăm phương ngàn kế tính toán cho mình có phải không? Wolie bị tráo đi, cơ hội duy nhất chính là ở bệnh viện. Thế nhưng, Yeon Dam là bởi vì tôi mới đến chỗ đó" Cô cố gắng hết sức chắp ghép những sự việc đó lại để hiểu ra: "Chẳng lẽ, đây đều là kế hoạch của anh?"
"Không, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi." Ban Si Tiem không nói hết sự thật cho cô nghe, đề phòng Wol Ahn lại sinh lòng áy náy. Lúc ấy chính cô đã cho Yeon Dam uống chai nước có vấn đề kia: "Lúc này cô còn vướng mắc những chuyện đó thì có ích lợi gì? Cô đã nuôi nấng đứa bé đó suốt cả một năm trời, chẳng lẽ cô không muốn đòi lại."
"Tôi đương nhiên là muốn, nhưng còn anh? Ban Si Tiem, đây là âm mưu của anh đúng không?"
"Âm mưu của tôi? Nếu là âm mưu do tôi một tay bày ra, tại sao con gái ruột của tôi lại ở trong tay Jungkook?"
Wol Ahn không nói gì, trong đầu cô rất bối rối, cô lẳng lặng ngồi sát cửa sổ xe. Ban Si Tiem hướng ra ngoài cửa sổ liếc nhìn. Tài xế sải bước đi tới, mở cửa ra rồi ngồi vào chỗ điều khiển.
Khuôn mặt Ban Si Tiem không chút biến sắc nói tiếp: "Có phải cô rất có lòng tin, cảm thấy em gái của cô sẽ đem đứa bé trả lại cho cô không?"
"Em ấy..." Hyang do dự: "Damie biết rõ, Wolie đối với tôi có bao nhiêu cân nặng."
"Cô ấy biết, nhưng cũng không chứng tỏ cô ấy sẽ để cho đứa bé đi theo cô. Coi như cô ấy đồng ý đi, Jungkook thì sao? Bây giờ, bọn họ không chịu trả lại con gái cho tôi. Nếu đã như vậy, dựa theo việc làm của họ, cô cũng không cần phải trả con gái lại cho bọn họ."
Wol Ahn nâng mắt lên nhìn anh. Ban Si Tiem hướng tài xế nói: "Đến Itaewon."
"Dạ."
Ngón tay Ban Si Tiem gõ nhẹ hai cái lên đầu gối: "Hai đứa bé, dù nói thế nào đi nữa, bọn họ cũng chỉ có thể giữ lại một đứa. Nếu bọn họ muốn đổi lại, muốn giữ con gái ruột ở bên mình, như vậy, con gái của tôi, theo lý bọn họ phải trả lại. Nếu bọn họ không đành lòng, muốn duy trì mối quan hệ như bây giờ, như vậy, cơ hội của cô sẽ tới, Wolie sẽ có thể trở về trong tay cô. Nhưng nếu cả hai đứa bé bọn họ đều không chịu buông tay, họ dựa vào cái gì chứ?"
Wol Ahn suy nghĩ một lát, trong ánh mắt lộ ra chút hy vọng.
Nhưng chỉ có Ban Si Tiem là rõ ràng nhất. Jungkook tuyệt đối là cả hai đều muốn giữ, bất kể là đứa nào, anh cũng sẽ không chịu buông tay.
Xe chạy thẳng tới Wolie, mới vừa dừng hẳn ở cửa, Wol Ahn liền không kịp chờ đợi đẩy cửa xe ra bước xuống.
Bảo vệ ngoài cửa trông thấy cô, lên tiếng chào hỏi: " Hak tiểu thư."
"Cho tôi vào."
Ban Si Tiem bước xuống xe, thấy Wol Ahn đang nói chuyện với bảo vệ, khuôn mặt của bảo vệ tỏ ra khó xử: "Jeon tiên sinh đã dặn, ai cũng không được vào."
"Lời này có ý gì?" Wol Ahn chỉ chỉ vào mình: "Anh cũng không phải là không quen biết tôi, tôi là chị ruột của Yeon Dam!"
Bảo vệ nhẹ rũ mắt xuống: "Jeon tiên sinh đặc biệt dặn dò, ngài thật sự không thể đi vào."
Ban Si Tiem thong thả tiến lên, anh dừng lại ở bên cạnh Wol Ahn, Yeon Dam nhận được điện thoại của Hyang, biết Wol Ahn đã đi theo Ban Si Tiem ra ngoài. Cô bước ra ban công, thấy Jungkook đang ẵm Wolie đứng trước lan can, ánh mắt của cô nhìn theo xuống dưới lầu, trông thấy hai bóng dáng ở ngoài cổng.
____
jungkook dung túng con gái quá tr ơiiiii chắc tui xĩu quá 😢
chương này tui thấy hơi khó chịu với nu9 á :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro