Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

Yeon Dam bắt đầu nổi lên cảm giác nóng nảy. Tên Ban Si Tiem này thật là, vừa há mồm ra liền bắt đầu nói hươu nói vượn, hơn nữa lời nói dối này còn thật đúng là chẳng cần viết nháp. Cái gì gọi là anh ta đang theo đuổi cô? Chuyện này thế nào ngay cả cô là người trong cuộc cũng không hề hay biết gì vậy?

"Ban Si Tiem" Yeon Dam vội vàng quát anh bảo ngưng lại, chỉ sợ anh còn chọc ra thêm phiền phức gì nữa: "Tôi với anh không quen biết nhau, càng không hề biết anh đang theo đuổi tôi, anh đừng có nói nhăng nói cuội."

"Jeon phu nhân, một câu nói này của cô, phủi tay thật sạch sẽ, nói giống như là tôi đang tự mình đa tình vậy."

Yeon Dam gạt khóe miệng, không ngần ngại nói thẳng: "Nhìn tình hình này, thật đúng là anh đang tự mình đa tình đấy."

Jungkook ôm chặt con gái trong ngực, ánh mắt không lạnh không nhạt rơi vào người đàn ông đối diện: "Theo đuổi một người có gia đình, Ban Si Tiem, trong người anh có gì bất thường không vậy?"

Mới vừa rồi, Yeon Dam còn chưa nghĩ ra được chuyện này, bây giờ nghe thấy Jungkook nói như vậy cũng sực tỉnh ra. Cuối cùng cô đã rõ ràng rồi. Đúng, Ban Si Tiem nhất định là trong người có bệnh tật gì đó, hơn nữa bệnh này chắc chắn còn rất nặng.

Ban Si Tiem nhìn hai người: "Vậy có nghĩa là cậu cho rằng vợ của mình chưa đủ tốt? Nếu đã nghĩ như vậy thì sao không nhường chỗ đi?"

Yeon Dam chỉ còn thiếu nước hít một hớp khí lạnh. Tại sao tên này cái gì cũng dám nói ra vậy. Cô cẩn thận nhìn qua Kung Bang. Gương mặt điển trai của người đàn ông nổi bật dưới ánh đèn hành lang, tạo thành một loại sương mù. Anh vốn là như vậy, dù cho đang phải đối mặt với nguy hiểm hay trước mặt kẻ mà mình không thích, anh đều luôn không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, đáy mắt lại ẩn giấu một sự chết chóc lạnh thấu xương: "Xem ra không chỉ trong người anh không khỏe, đầu óc cũng có vấn đề."

"Jungkook, chúng ta cũng coi như là có quen biết lâu năm. Tôi muốn làm gì, cậu cũng không ngăn cản được tôi. Hôm nay tôi nói cho cậu biết một tiếng, tôi đang theo đuổi cô ấy. Tôi cũng không sợ cậu cản trở tôi đâu."

Con gái đang nằm trên đầu vai anh cảm thấy buồn chán, đạp đạp cái chân nhỏ. Jungkook vội vàng vỗ vỗ mu bàn tay của bé con, tỏ vẻ an ủi: "Vậy anh cứ theo đuổi đi, lái chuyên cơ cá nhân của anh mà đuổi. Chỉ sợ tốc độ đã chậm từ sớm rồi, bay bằng tốc độ ánh sáng cũng vô ích."

Ban Si Tiem bật cười, giọng nói ôn hoà quyến rũ từ trong cổ họng anh truyền ra. Tầm mắt anh lại lần nữa rơi về phía Yeon Dam: "Lần trước ở vườn dâu, tôi đã nói qua với cô về chuyện ngày xưa của tôi, cũng đã tỏ rõ ý định của tôi với cô. Bây giờ thái độ của cô lại như vậy, khiến cho tôi rất thất vọng."

"Ban Si Tiem, anh..." Yeon Dam giận đến mức sắp mất khống chế.

Ánh mắt của người đàn ông lại rơi vào đứa bé trong ngực Kung Bang: "Tôi biết cậu cảm thấy khó mà tin được. Tựa như cậu đã nói vậy, điều kiện của tôi rất tốt, muốn loại phụ nữ gì mà không có? Cậu cảm thấy chướng ngại vật lớn nhất chính là đứa bé sao? Bất quá, một ngày nào đó cậu sẽ biết, nó căn bản không tính là chướng ngại gì cả."

Yeon Dam nghe thấy những lời này, chợt nổi lên một cảm giác kỳ quái khó nói ra được. Ban Si Tiem không xoay người lại, chỉ lui về phía sau hai bước, ánh mắt tràn ngập ý tứ sâu xa khóa chặt trên mặt Yeon Dam. Cánh tay thon dài của anh vươn ra, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp nhấn thang máy đi lên.

Thang máy rất nhanh đi tới lầu hai mươi bảy: "Đinh" một tiếng mở ra trong nháy mắt. Cả người Ban Si Tiem lui về phía sau, bước vào trong thang máy, nhấn vào số 28.

Cánh cửa khép lại trong nháy mắt, anh vểnh khoé môi lên. Bàn tay Jungkook đang vuốt ve mu bàn tay con gái hình như chợt co rút lại. Cục cưng gật gật đầu, hai cái chân nhỏ cũng không yên mà khua khoắng lung tung. Người đàn ông cũng không nói thêm câu nào nữa, ẵm con gái xoay người đi vào trong đại sảnh.

Yeon Dam sải bước đi theo sau lưng anh. Sau khi ngồi lại xuống chỗ cũ, Hyang nhìn hai người: "Tại sao đi ra ngoài lâu vậy? Bên ngoài hơi lạnh đấy, coi chừng làm cục cưng bị cảm."

Jungkook không nói câu nào. CJeon SeungYeon Dam không thể làm gì khác hơn là mở miệng: "Mẹ, bên ngoài cũng không quá lạnh, vừa khéo hóng mát một chút."

Con gái đang gặm nắm tay nhỏ của mình, vừa nhìn là biết đã đói bụng. Yeon Dam nhìn người đàn ông có khuôn mặt không cảm xúc, chìa tay ra: "Em bế con về phòng nghỉ bú sữa nhé."

Jungkook nhìn dáng vẻ của con gái. Phòng nghỉ đã được đặt trước, người đàn ông ẵm con gái đứng dậy. Yeon Dam thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là lần nữa đứng lên đi theo anh.

Trong căn phòng lớn như thế cũng chỉ có một nhà ba người. Jungkook đem con gái đặt vào trên giường. Yeon Dam vội vàng chạy tới ẵm lên. Cô điều chỉnh tư thế ngồi, vừa khéo đang có cảm giác căng tức ngực, cũng tiết kiệm được thời gian đi pha sữa. Thừa dịp con gái đang vùi đầu cắn nuốt, Yeon Dam mở miệng nói: "Không phải là anh thật sự tin lời của Ban Si Tiem chứ?"

"Vậy em cảm thấy, anh ta hoàn toàn chỉ nói nhảm thôi sao."

"Đó là đương nhiên" Yeon Dam thật ra đã đến nước có miệng khó cãi, hoàn toàn nhìn không ra Jungkook có tin cô hay không: "Hôm nay anh ta bất chợt nói như vậy, em cũng sợ hết hồn. Em và anh ta trong ngày thường không hề quen biết gì cả, thế nào liền biến thành anh ta đang theo đuổi em chứ?"

Hai tay Jungkook khoanh lại trước ngực: "Em và anh ta đã từng gặp riêng với nhau."

"Đó chính là hôm em vác bụng to đi thu thập tài liệu ở vườn dâu, không nghĩ tới địa bàn đó là của anh ta, nhưng lúc ấy anh ta rất bình thường. Anh nghĩ đi, bụng của em cũng đã lớn như vậy rồi, làm sao anh ta có thể có ý nghĩ không an phận với em chứ? Lại nói, trong suốt quá trình anh ta tiếp xúc với em, chưa bao giờ bày tỏ những câu tương tự như là thích em, muốn theo đuổi hay hỏi xin ý kiến của em. Jungkook, em vốn là một người không thể giấu giếm được chuyện gì. Nếu em thật sự phát hiện ra chuyện này, nhất định em sẽ nói cho anh biết đầu tiên rồi."

"Em trái lại chỉ vào lúc không hay không biết, chọc phải người không nên chọc."

Yeon Dam cảm thấy mình bị oan uổng. Bất quá nếu đổi lại là cô đứng ở vị trí của Jungkook mà nhìn nhận sự việc, cô cũng sẽ không tin tưởng. Một người đàn ông có ý đồ với mình, nói muốn theo đuổi mình, làm sao có thể trước đó không để lộ ra một chút dấu vết được? Ít nhất lúc anh ta thổ lộ, mặc dù không bày tỏ thẳng thừng, nhưng nhất định là có nói bóng nói gió. Thế nhưng quan trọng là Ban Si Tiem thật sự không có nói gì hết. Chỉ có hôm nay anh ta đột nhiên tới đây lật ngửa bài, trước đó không hề cho người ta bất kỳ cơ hội nào để chống đỡ.

Người đàn ông này, so với Taehyung còn nham hiểm hơn.

"Dù sao em đối với anh ta cũng chẳng có cảm giác gì cả, không phải xong rồi sao? Nói cho cùng, anh ta cũng chỉ có thể nói nhảm ngoài miệng mà thôi."

Jungkook vắt chân lên, ánh mắt xuất thần. Ban Si Tiem bất chợt xuất hiện trong bữa tiệc mừng một trăm ngày của con gái anh như vậy, thật hết sức kỳ quái, thổ lộ không giống thổ lộ, khiêu khích thì lại quá đơn giản. Thời gian rảnh rỗi của anh ta cũng không lấy ra được bao nhiêu, tự dưng lại bất chợt chạy tới đây nói như vậy, nhất định là có ý đồ bên trong. Chỉ là chuyện này còn cần Jungkook phải đi đào sâu tìm hiểu cho rõ.

Yeon Dam ẵm con gái, thời gian nâng quá lâu, cánh tay có chút tê dại. Jungkook đứng dậy đi về phía cô: "Còn chưa bú xong sao?"

"Chưa."

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô: "Chị của em vẫn còn đang đi làm ở VH?"

"Vâng."

"Vậy em cảm thấy với tình trạng bây giờ, chị ấy còn có thể tiếp tục làm việc ở VH được sao?" Jungkook hỏi ngược lại.

Yeon Dam biết anh có ý gì: "Em sẽ cố gắng khuyên chị ấy."

Jungkook cúi người xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, sau đó nâng tầm mắt lên rơi vào Yeon Dam: "Ban Si Tiem hoàn toàn có thể giấu giếm ý đồ của mình, không cần phải nói toạc ra ngay trước mặt anh. Anh ta cứ thế mà kế hoạch tiếp cận em không phải có thể dễ dàng thành công hơn sao?"

"Jungkook, anh thật sự không tin em sao?"

"Anh ta nói lần trước ở trong vườn dâu, anh ta đã kể cho em nghe chuyện lúc xưa của anh ta, còn thổ lộ tình cảm với em... Khi đó, tại sao không nói?"

Yeon Dam quả thật bị nghẹn không thể trả lời được, nhưng càng không giải thích thì lại càng bị hiểu lầm: "Anh ta không có thổ lộ với em. Thật mà, anh ta chỉ nói dáng dấp của em và vợ chưa cưới của anh ta rất giống nhau. Sau đó em bị vấp ngã, anh ta liền dẫn em đi ngồi một lát."

"Vấp ngã?" Jungkook nheo mắt lại: "Khi đó, bụng của em đã to lắm rồi."

"Cũng không coi là ngã, chỉ bị trượt chân thôi."

Jungkook đối với ngày đó căn bản không hề có ấn tượng gì: "Tại sao anh không nhớ?"

"Em đã thay quần."

"Thay ở đâu?"

Yeon Dam há hốc mồm: "Jungkook. Tóm lại, thật sự không có chuyện gì hết. Lại nói, anh xem em giống như người làm ra được loại chuyện hồng hạnh xuất tường ( ngoại tình) đó sao?"

Người đàn ông càng tiến lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Anh hỏi em, thay quần ở đâu?"

Yeon Dam mím chặt cánh môi, không nói. Cô chợt "Ui da" một tiếng, đau đến mức cúi đầu xuống. Jungkook nhìn vào trong ngực cô, lúc anh đứng dậy đi ra ngoài nói một câu: "Cắn thật hay."

Yeon Dam nghiêng đầu nhìn bóng lưng của anh lướt ra ngoài. Cô vội vàng ôm con gái lên rồi hôn: "Con có phải là áo bông nhỏ của mẹ không vậy? Con chỉ theo phe ba con thôi, có đúng không?"

Bé con chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội. Yeon Dam kéo xuống áo, đau quá, đau đến mức nóng bừng luôn.

Mãi cho đến khi tiệc tàn, Hyang và Kung Bang tạm biệt họ hàng bạn bè ở lầu hai mươi tám. Bên ngoài nhà hàng đã đậu sẵn xe taxi cùng với mấy chiếc xe mà Jungkook đã huy động tới. Người đàn ông ẵm con gái đứng ở bên ngoài. Trên người bé con khoác cái áo choàng màu hồng phấn, cả người nho nhỏ rúc vào bên trong, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh tròn xoe. Yeon Dam tiễn mấy người họ hàng lớn tuổi lên xe rồi quay trở lại bên cạnh Jungkook. Tài xế lái xe tới, hai vợ chồng lần lượt ngồi vào chỗ phía sau xe.

Trở về Itaewon, bé con mới vừa ngủ một giấc no nê ở nhà hàng, lúc này tinh thần tỉnh táo vô cùng. Jungkook đem bé giao cho vú nuôi, để bà mang bé đi tắm.

Yeon Dam cất túi xách xong, đi tới phòng tắm, nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng nước chảy ồn ào.

Bà vú đem cục cưng đặt lên tấm võng lưới lót chậu tắm. Bé con quơ múa hai nắm tay, chân không ngừng đá lung tung trong nước. Nền gạch liền bị ướt một mảng lớn, ngay cả tay áo của bà vú cũng ướt nhẹp: "Nhìn hai chân của tiểu thư đạp thật mạnh, cứ như là đang chạy bộ vậy."

Jungkook ngồi bên cạnh thành chậu tắm, hai tay anh theo thói quen khoanh lại trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa. Cũng chỉ có lúc đối mặt với con gái, anh mới có thể như vậy mà thôi.

Mà Jungkook đây, pha sữa, thay quần áo, đổi tã lót, anh đều có thể làm tuốt, hơn nữa còn hết sức thành thạo, chỉ có việc tắm rửa là không dám. Bà vú đã từng muốn tự tay dạy anh, để cho anh được trải nghiệm niềm vui này, nhưng mỗi lần đi tắm anh đều chỉ ngồi bên cạnh mà nhìn. Anh chỉ sợ mình sơ ý một chút, nếu bảo thay tã không ổn, nhiều lắm chỉ là bẩn trên người, nhưng tắm rửa thì không như vậy. Nếu lỡ tay làm sặc công chúa nhỏ của anh, anh sẽ đau lòng đến chết mất.

Yeon Dam dựa vào cửa. Con gái nhìn về phía Jungkook ở bên cạnh toét miệng cười khẽ. Yeon Dam chỉ cảm thấy chỗ bị bé cắn càng đau xót hơn.

Tắm xong đi ra, bà vú ẵm cục cưng đi thay quần áo. Jungkook bước ra, dép cũng bị ướt, anh nhìn Yeon Dam: "Đứng ở đây làm gì? Nhìn lén à?"

"Jungkook, em chưa nói rõ ràng với anh, trong lòng em thấy không thoải mái."

"Nói gì? Em có hồng hạnh vượt tường hay không, trong lòng anh rõ ràng nhất. Em đã không nói cho anh biết, chính là do không để ý tới Ban Si Tiem."

Yeon Dam vừa nghe xong, vui vẻ bước tới khoác lên cánh tay của anh: "Thế nào mà anh lại chợt nghĩ thông suốt vậy?"

"Anh chưa từng thấy vướng mắc trong lòng."

"Vậy anh có còn hoài nghi em và Ban Si Tiem không?"

Jungkook kéo tay cô xuống: "Anh trái lại cảm thấy thật tò mò. Ban Si Tiem tiếp theo sẽ làm thế nào để theo đuổi em? Vàng bạc châu báu, nữ trang kim cương, hay là tặng xe tặng nhà? Sợ là em đã bị anh nuôi quen rồi, anh ta có làm thế nào đi nữa cũng uổng phí sức lực, dụ cũng dụ không nổi em đâu."

"Đúng rồi" Yeon Dam lại ôm lấy cánh tay của anh lần nữa: "Dụ không nổi, đuổi không đi, lần này anh đã yên tâm về em rồi chứ?"

"Sau này anh vẫn phải đề phòng Ban lão Tam mới được. Không kèn không trống, cư nhiên lén lút để ý tới bà xã của anh."

Chuyện tối nay Yeon Dam không bao giờ có thể nghĩ tới. Cảm giác này giống như mình vốn đang cảm thấy người này cũng không tệ, còn chưa kịp đợi mình quay đầu lại nhìn kỹ thì anh ta đã hoá thành một con thú dữ.

Hôm sau.

Yeon Dam thừa dịp con gái còn đang ngủ, lái xe đi một chuyến về nhà họ Hak.

Hyang đang dọn dẹp. Trong phòng khách chật kín các thùng giấy, bên trong chứa đầy chai lọ đựng thức uống và các loại rượu, đều chưa uống hết, có chai thậm chí còn hơn phân nửa, trả lại thì không được, Jungkook làm xong tiệc rượu nhất định là không cần nữa. Tối hôm qua họ ở lại nhà hàng dọn dẹp đến khuya, thu gom toàn bộ mang về nhà.

Yeon Dam nhìn thấy cả căn phòng hầu như không còn chỗ để đặt chân: "Mẹ, tại sao mang về nhiều vậy?"

"Không mang về chẳng lẽ vứt đi? Thật lãng phí?"

Yeon Dam liếc nhìn thùng rượu trắng bên chân: "Lát nữa con giúp mẹ cùng dọn dẹp nhé. Con vào phòng thăm chị một chút trước."

"Ừ."

Yeon Dam đẩy cửa phòng ra, thấy Wol Ahn đang ngồi trước bàn máy vi tính. Căn phòng này thật ra không gian khá rộng rãi, bất quá vì phải kê nôi em bé, bàn để máy vi tính chỉ có thể dời vào trong góc. Yeon Dam bước qua, ngắm nghía Wolie đang ngủ trong nôi. Cô ngồi xuống mép giường: "Chị, lát nữa chị còn phải đi làm hả?"

"Đúng vậy" Wol Ahn rút USB ra: "Có mấy việc phải dậy sớm làm cho xong, chị mệt chết rồi."

"Nếu không chị cứ ở nhà chăm sóc Wolie đi, đừng đến VH nữa."

"Tại sao?" Wol Ahn đem USB bỏ vào trong túi của mình: "Chị đi làm rất vui vẻ mà. Lại nói, không phải đã có vú nuôi giúp chị rồi sao?"

"Hôm qua ở nhà hàng đụng phải Ban Si Tiem. Anh ta khua môi múa mép với Jungkook một trận, tóm lại thật rắc rối, chị..."

Đôi lông mày thanh tú của Wol Ahn nhíu lại: "Jungkook nghĩ nhiều quá rồi phải không? Nhưng cũng không thể bởi vì trong lòng anh ta cảm thấy không thoải mái mà bắt chị phải nghỉ việc chứ? Các đồng nghiệp và công việc của chị, chị đã rất vất vả mới quen được. Coi như em bảo chị đi DS, vậy cũng phải bắt đầu lại một lần nữa. Yeon Dam, Ban Si Tiem đối với em có ý đồ khác, nhưng cũng không đến nỗi gây trở ngại công việc của chị ở đó. Nếu như anh ta muốn đuổi việc chị, vậy chị cũng không còn cách nào khác. Nhưng nếu anh ta không có ý đó, chị cần gì phải từ chức chứ?"

Yeon Dam nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Wol Ahn, cô đảo tầm mắt qua chỗ khác: "Được rồi, vậy nếu chị đi làm không vui, nhất định phải nói với em đấy."

"Được, nhất định."

Wol Ahn đứng dậy đi thay quần áo. Yeon Dam bước ra khỏi phòng, thấy Hyang vẫn còn đang dọn dẹp, Kung Bang cũng giúp một tay. Yeon Dam lôi một bao thư lớn từ trong túi xách ra, đem thứ bên trong đưa cho Hyang: "Mẹ, cái này mẹ cầm đi."

"Đây là cái gì?" Hyang lấy ra xem: "Cái này tại sao lại đưa cho mẹ chứ, của con mà."

Xấp tiền kia đều là tiền mừng tối hôm qua thu được. Yeon Dam đẩy tay Hyang ra: "Đây cũng là ý của Jungkook. Tiền mừng để cho mẹ, mẹ cứ cầm đi."

Hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng vẫn là Hyang nhận lấy.

Những ngày sau đó, Yeon Dam luôn chìm đắm trong nơm nớp lo sợ. Trái lại cũng không hề xảy ra chuyện gì đặc biệt. Cô hầu như đã quên mất một màn "Đốt nhà" hôm đó của Ban Si Tiem.

Jungkook nhìn chòng chọc Ban Si Tiem suốt mấy tháng, nhưng một chút động tĩnh cũng không có, có thể nói là như vậy. Gần nửa năm nay, Ban Si Tiem hầu như không có quan hệ gì không rõ ràng với Yeon Dam, càng không có động thái gì gọi là theo đuổi, chưa từng tặng một món đồ gì, chưa từng một lần hẹn gặp Yeon Dam, hơn nữa cũng không có lén lút gọi điện thoại tới.

Dựa vào tình trạng này mà kết luận, Jungkook cảm thấy tên Ban Si Tiem này căn bản là có bệnh. Trơ mắt nhìn người ta hạnh phúc cảm thấy không thoải mái, phải đâm chọc mấy câu mới chịu nổi, còn làm hại anh đề phòng cả gần nửa năm trời.

Hôm nay là cuối tuần, Jungkook ngồi trên ghế sofa. Yeon Dam bưng đĩa trái cây đã gọt sẵn bước ra, cô ngồi xuống bên cạnh anh. Ánh nắng tươi sáng như ban mai, mùa xuân luôn là thời điểm dễ chịu nhất, mỗi hô hấp cũng có thể thoải mái đến mức khiến người ta muốn sung sướng la to một tiếng. Cô dùng nĩa xiên một trái dâu chìa ra trước miệng Jungkook. Người đàn ông há miệng ra, tầm mắt lại nhìn chằm chằm về nơi xa không chớp một cái: "Cũng không biết bao giờ Jeon bảo bảo mới biết đi."

Tên ở nhà này là do ba cô tự đặt lấy. Ban đầu cũng khiến Yeon Dam cười mãi không dứt. "Jeon bảo bảo", trái lại cũng rất thẳng thắn lưu loát đúng không?

"Nhanh thôi, không phải vú nuôi đã nói rồi sao? Bây giờ mũi chân đã có thể nhón nhón ra được rồi." Yeon Dam nheo mắt lại, thấy vú nuôi đang nắm bả vai của Jeon bảo bảo. Đứa bé đá động chân mấy cái, cả người nghiêng ngả: "Dường như mới ngày hôm qua ôm vào trong ngực còn là dáng vẻ vừa mới ra đời, chỉ chớp mắt thôi đã lớn như vậy rồi."

Jungkook cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cánh tay dài của anh duỗi thẳng ra, ánh mắt xa xa rơi về phía con gái.

Bà vú ẵm Jeon bảo bảo lên, vừa lẩm bẩm nói gì đó, vừa bước lại đây. Lúc cách hai vợ chồng khoảng bốn năm bước chân, vú nuôi đem Jeon bảo bảo đặt xuống mặt đất. Bé con mang một đôi giày nhỏ màu trắng rất thoải mái. Bà vú đỡ hai bên nách của bé con, bé đạp hai cái chân nhỏ mũm mĩm bước đi về phía trước. Mặc dù hoàn toàn là mượn sức của người lớn mới bước đi được, nhưng nhìn trong mắt của Yeon Dam và Jungkook, đã đủ khiến cho họ vui mừng và phấn khởi vô cùng.

Jungkook cúi người xuống, dang hai tay ra về phía con gái.

Đôi mắt của bé con híp lại thành một đường, bỗng nhiên nhào về phía trước một cái. Jungkook khép hai chân lại, giữ lấy con gái. Jeon bảo bảo ngẩng đầu lên, trên đầu đội cái mũ có thêu hai con dê nhỏ, thoáng nhìn trông rất đáng yêu. Dáng vẻ lúc toét miệng cười, bởi vì chỉ mới mọc được hai ba cái răng, vì vậy đặc biệt nhìn rất ngộ nghĩnh.

"Ba ba..."

Một tiếng này, dứt khoát vô cùng, hơn nữa còn rất vang dội.

Yeon Dam sửng sốt. Jungkook càng không biết nên phản ứng như thế nào. Anh trợn to đôi mắt, hình như khó có thể tin nổi nhìn về phía Yeon Dam: "Em có nghe thấy con nói gì không?"

"Ba ba..." Jeon bảo bảo lại mở miệng, thoang thoảng mùi sữa. Jungkook mừng như điên, bất kỳ từ ngữ nào cũng không thể miêu tả được tâm tình của anh lúc này. Từ lúc được làm ba đến giờ, anh vẫn luôn tràn đầy tự tin, nhưng chưa từng nghĩ tới, một từ đơn giản kia lại có thể khiến anh kích động tới mức như vậy.

Jungkook vươn tay ra ôm lấy con gái: "Jeon bảo bảo, con vừa gọi ba sao?"

Yeon Dam vội vàng tiến tới, chỉ chỉ mình: "Cục cưng, gọi mẹ đi, mẹ là mẹ của con nè."

Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của Jeon bảo bảo một phát nắm lấy nút áo trước ngực Jungkook. Bé con cảm thấy chơi rất thú vị, tiến tới muốn cắn. Cái đầu nhỏ vùi vào trong lồng ngực dày rộng của người đàn ông, ủi tới ủi lui, chơi rất hào hứng. Jungkook ôm chặt con gái, trong lòng luôn có một dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy xuôi xuống: "Cục cưng của ba."

"Tại sao con không gọi em là mẹ?" Bàn tay Yeon Dam đặt lên bả vai Jungkook, có chút thất vọng.

"Chứng tỏ con thích anh nhất."

Yeon Dam cắt ngang: "Bình thường em cũng hay nói với con, bảo con gọi mẹ trước."

Vú nuôi ở một bên tươi cười vui vẻ: "Ai cũng bảo từ đầu tiên mà đứa trẻ kêu lên, nếu như là tiếng gọi ba, vậy thì đứa thứ hai nhất định là con trai."

"Còn có người nói như thế sao? Lại là dân gian truyền tai nhau à?" Yeon Dam tươi cười giơ tay ra: "Nào, Jeon bảo bảo, mẹ ẵm."

Sự chú ý của Jeon bảo bảo đều tập trung hết vào những hạt nút sáng lấp lánh của Jungkook. Bé con xinh xắn này quả nhiên cũng thật tinh mắt, biết những thứ này đều bằng bạc nguyên chất. Thật vất vả mới cởi ra được một nút, bé con lại bắt đầu chơi tiếp. Người đàn ông cũng không chú ý tới chút nào: "Anh đoán chừng, chờ sau khi con lớn lên, con sẽ càng ngày càng gần gũi anh hơn."

"Đó là bởi vì anh cưng chiều con nhiều hơn thôi."

Jungkook không nhịn được hôn xuống đỉnh đầu con gái. Anh chợt cảm thấy trước ngực có một cơn ngứa ngáy. Cúi đầu nhìn xuống, bàn tay của Jeon bảo bảo đã thò vào trong áo của anh.

Người đàn ông lôi bàn tay nhỏ bé của bé con ra ngoài rồi cài lại nút áo của mình: "Sau này, không cho phép tùy tiện làm vậy với người khác."

Yeon Dam buồn cười vươn tay ra ôm lấy con gái: "Jungkook, tương lai anh còn có thể ngăn cấm con gái kết bạn không? Nói ví dụ như, không cho con tiếp xúc với bạn học nam, không cho con đi ra ngoài riêng với bạn nam không?"

"Đương nhiên." Jungkook trả lời một cách tự nhiên: "Bây giờ, bọn con trai ở bên ngoài thật không tốt. Đầu óc thì không lo học hành, còn nhỏ tuổi mà chỉ biết nghĩ làm thế nào để dụ dỗ nữ sinh ra khỏi ký túc xá. Cục cưng nhà mình sau này nếu phải đi học, đến giờ tan học, anh đều sẽ tự mình đưa đón."

"Anh cũng quá khoa trương đi?"

Jungkook nhẹ vén tay áo lên: "Không khoa trương chút nào, anh chỉ cho con những gì tốt nhất."

"Chỉ sợ anh, người đàn ông này, đối với con gái tốt quá mức, quay đầu lại muốn tìm cũng tìm không ra nổi tiêu chuẩn bạn trai giống như anh thì phải làm sao bây giờ?" Yeon Dam cũng coi như là đang ca ngợi Jungkook. Hai ngày nay cô đều đang chạy đi săn tin tức. Muốn tiếp xúc được với những tin tức nóng hổi kia thì phải bắt đầu từ chuyện nhỏ trước. Nói ví dụ như, xum xoe nịnh hót ông chủ nhiều hơn một chút chẳng hạn.

Jungkook nghiêng khuôn mặt tuấn tú, ngón tay thon dài chợt khều cằm con gái, giọng nói của anh dịu dàng ôn hoà, trong ánh mắt ẩn chứa sự ấm áp vui vẻ. Yeon Dam nghe thấy người đàn ông này nhẹ nhàng nói một câu như vậy: "Ai bảo con gọi anh một tiếng ba ba đây? Vậy nên anh phải vì con mà chịu trách nhiệm cả đời rồi."
____

SPOIL ‼️‼️

ẵm lộn con rồi mn, ẵm lộn từ bệnh viện cơ 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro