Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Yeon Dam giơ ngón tay cái lên, Hwan Eun, làm tốt lắm, làm tốt lắm!

Hwan Eun nhìn thấy biểu lộ của Yeon Dam, lập tức phản ứng kịp. Cô có chút lúng túng, hai tay từ trên người của người đàn ông thu hồi lại. Vừa định lui về phía sau, lại phát hiện một cánh tay của anh lại không biết từ khi nào lặng lẽ vòng qua hông của cô.

Hwan Eun lùi không được tiến không xong. Taehyung lại càng không nhịn nổi nữa, anh đứng dậy sải bước đi về phía bên này.

"Ô, hôm nay là ngày gì mà lại náo nhiệt như thế ha."

Yeon Dam ngẩng đầu lên, thấy anh đã đứng ở cạnh bàn: "Hôm nay đương nhiên là ngày lành tháng tốt rồi."

"Không biết là ngày lành tháng tốt của ai đây?" Taehyung cười khẽ, giọng nói không lạnh không nóng, trông thật kỳ quái.

Yeon Dam khoác lên cánh tay Jungkook, ánh mắt rơi về phía Hwan Eun ở đối diện: "Ăn mừng Hwan Eun được trùng sinh. Kim thiếu, có muốn cùng nhau tham gia không?"

Trùng sinh? Ha, khóe miệng Taehyung đang cười lạnh càng ngày càng rõ rệt hơn: "Thế nào gọi là trùng sinh?"

Hwan Eun nghe hai người anh một câu tôi một câu, cô tự nhiên không dám chen lời vào. Bàn tay của Yang tiên sinh đặt trên hông cô nóng bỏng, có lực. Anh luôn cho người ta một cảm giác rằng anh lúc nào cũng nhã nhặn lịch thiệp. Thế nhưng ngay lúc này bàn tay ấy lại để lộ ra dục vọng chiếm hữu không nhỏ của người đàn ông.

Yeon Dam nghe thấy câu hỏi của Taehyung, không chút suy nghĩ liền đáp trả lại ngay: "Thoát khỏi người đàn ông rác rưởi đó, có đủ để gọi là trùng sinh chưa?"

Sắc mặt của Taehyung càng lúc cành trở nên trắng bệch. Đôi mắt híp lại kia, vẻ mặt kia, thật sự muốn có bao nhiêu đặc sắc là có bấy nhiêu. Hwan Eun rũ tầm mắt xuống. Jungkook và Yang tiên sinh nhìn nhau, hai người ai cũng không đáp lời. Yeon Dam hất cằm lên thật cao: "Kim thiếu, có muốn lấy thêm một chỗ ngồi cho anh không?"

"Yeon Dam, cô tự xưng là bạn thân của Hwan Eun, nhưng cô có biết cô ấy yêu ai nhất không?"

"Tôi biết chứ."

Sắc mặt của người đàn ông không cải thiện được chút nào: "Chẳng lẽ là anh ta?" Taehyung liếc nhìn Yang tiên sinh.

"Không phải Yang tiên sinh, cũng không phải anh. Người cô ấy yêu thương nhất đương nhiên chính là cha mẹ mình, mà người yêu Hwan Eun nhất cũng không phải anh. Anh không phải là người cô ấy yêu nhất, cũng không phải là người yêu cô ấy nhất. Taehyung, anh rốt cuộc thuộc thành phần nào đây?"

"Chuyện trước kia của tôi và Hwan Eun, chẳng lẽ cô không biết gì hay sao?"

"Tôi đương nhiên là biết" Yeon Dam trả treo lại đến cùng. Từ khiêu khích ban đầu chuyển thành tức giận: "Đoạn đường này Hwan Eun đã khổ sở lê lết như thế nào, tôi so với anh rõ ràng nhất, bởi vì cô ấy đã chịu đựng biết bao thương đau, anh cũng không thèm quan tâm, nhưng tôi quan tâm!"

Yeon Dam vô cùng kích động. Jungkook nhìn qua cô, vội vàng lên tiếng ngăn lại: "Không khống chế nổi tâm tình của mình có phải không?"

Yeon Dam hít sâu một cái: "Ở đây thật không thú vị, em muốn về nhà! Hwan Eunie, đi thôi, nhờ Yang tiên sinh đưa cậu về."

Hwan Eun gật đầu. Jungkook cầm điện thoại di động ở trên bàn lên. Thấy Taehyung vẫn còn đang đứng yên ở đó, tầm mắt anh quét qua bên người Taehyung rơi về hướng nơi xa: "Lúc bên cạnh mình còn đang mang theo một người phụ nữ, đừng nên quan tâm đến một người phụ nữ khác. Cậu bảo người đến sau đáp lại "chân tình thiết ý" của cậu như thế nào đây?"

"Jungkook, anh cũng đủ thâm hiểm lắm!"

"Cái từ này miêu tả cũng rất chính xác, tôi không ghét đâu." Jungkook nói xong, kéo cánh tay Yeon Dam dẫn cô theo bên mình. Hwan Eun và Yang tiên sinh cũng chuẩn bị rời đi. Cô ngẩng đầu lên, hướng Taehyung nhìn một chút, mặt không biểu cảm: "Kim thiếu, xin tránh đường."

Anh lại như bị trúng ma pháp gì, thật sự lùi bước tránh sang bên cạnh, trơ mắt nhìn mọi người nghênh ngang rời đi.

Đi ra ngoài bãi đậu xe, Yeon Dam một phát kéo Hwan Eun qua. Cô đè thấp giọng nói: "Nói không chừng Taehyung còn tiếp tục dây dưa, cậu coi chừng đấy."

"Cậu yên tâm đi, tối nay cũng đã làm đến như vậy rồi, anh ta còn có thể da mặt dày không biết xấu hổ đến mức đó sao?"

Yeon Dam hừ nhẹ: "Có thể vậy cũng không biết chừng."

Hwan Eun tự giễu cười khẽ: "Anh ta là Taehyung đó, mặt mũi so với cái gì cũng quan trọng hơn hết thảy. Anh ta sẽ không làm được loại chuyện đó đâu."

Quản lý sảnh lớn đã gọi người lái xe đến nơi. Yeon Dam thấy người đàn ông bước tới, cô nhiệt tình nhắc nhở: "Yang tiên sinh, thời gian còn sớm vậy, anh xem Hwan Eun say thế kia, đưa cô ấy đi uống ly cà phê giải rượu đi?"

Yang tiên sinh đương nhiên là mơ còn không được: "Được, chúng ta đổi chỗ khác ngồi một lát đi."

Jungkook kéo vợ yêu qua: " Chúng ta đi về thôi. Tối nay em làm ầm ĩ quá mức. Coi chừng sau khi trở về, vật nhỏ trong bụng sẽ xử lý em."

"Sẽ không đâu, bất kể con trai hay con gái, nó đều là áo bông nhỏ ấm áp của em."

Jungkook dẫn Yeon Dam đi tới bãi đậu xe. Anh đem cửa xe mở ra: "Anh còn chưa từng nghe qua, uống cà phê còn có thể giải được rượu."

"Chắc là do kiến thức nông cạn chăng?" Yeon Dam cẩn thận ngồi vào trong: "Taehyung mang cô gái kia tới đây, là do anh sắp xếp?"

"Anh chẳng qua là thuận tiện thôi. Vốn dĩ bọn họ cũng đang qua lại, anh chỉ bảo cô ta hẹn Taehyung đến đây ăn tối."

"Làm quá tuyệt vời, tức chết anh ta! Ai bảo anh ta còn muốn hãm hại anh."

"Taehyung có người mà hắn quan tâm, hơn nữa biểu lộ quá rõ ràng. Anh cũng không cần động não để nghĩ việc phải làm tiếp theo. Một mình Hwan Eun đã đủ khiến hắn điêu đứng rồi."

Yeon Dam cũng cảm thấy buồn cười, "Anh ta biết rõ chúng ta bên này có Hwan Eun, anh ta còn chơi đểu hết lần này đến lần khác. Anh nói xem anh ta là vì cái gì đây?"

"Bởi vì hắn ngu ngốc, không làm chút chuyện, trong lòng sẽ không thoải mái. Nhưng sau mỗi lần chơi đểu đều là tự bê đá đập vào chân của mình." Jungkook tóm gọn lại vô cùng đến nơi đến chốn. Anh nhẹ nhún hai vai: "Anh hoài nghi đầu óc của hắn thiếu chất xám."

"Dáng dấp thiếu chất xám kia của anh ta, làm sao mà so được với đầu óc giàu chất xám của anh nhỉ?"

Jungkook ngồi trong xe, cũng không hề lái đi. Anh chỉ mỉm cười bày tỏ tiếp nhận sự ca ngợi của Yeon Dam. Cô thấy anh vẫn không có ý định phát động cơ xe: "Làm gì mà vẫn chưa về nhà?"

"Anh đã gọi tài xế tới đón chúng ta rồi."

"Anh uống rượu cũng có nhiều lắm đâu?"

"Không nhiều lắm cũng không thể lái xe," Jungkook điều chỉnh ghế ngồi thành tư thế thoải mái: "Có em cùng con gái ở trên xe, sau này, anh chỉ cần dính một chút rượu cũng sẽ không lái xe."

Khoé miệng Yeon Dam không tự chủ được mà cong lên: "Không phải đã có taxi rồi sao?"

"Không yên tâm, tài xế trong nhà đã thuê mấy năm rồi. Đợi lát nữa đi, hẳn là lập tức tới ngay thôi."

Jungkook cũng đã nói như vậy rồi, Yeon Dam đương nhiên là cam tâm tình nguyện chờ đợi, hơn nữa chờ bao lâu cũng không thành vấn đề.

Hwan Eun từ quán cà phê đi ra cũng đã gần mười giờ tối. Yang tiên sinh đưa cô về chỗ ở. Sau khi dừng xe xong giúp cô tháo dây an toàn ra, "Anh tiễn em lên lầu."

"Không cần đâu" Hwan Eun chỉ chỉ ngoài cửa sổ: "Nói không chừng đã có một đám chó săn rình sẵn sau lưng. Lát nữa mà chụp được cảnh anh đưa em về nhà, ngày mai em lại được lên trang nhất đấy."

"Em rất ngại bị chụp cảnh chúng ta đi chung với nhau sao?"

Hwan Eun cười khẽ, lắc đầu một cái: "Không phải ngại, nhưng mà em không muốn luôn bị biến thành đề tài bàn tán cười cợt cho người khác sau khi cơm nước xong xuôi. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Em đi vào nha. Yên tâm đi, khu phố này rất an toàn."

"Được rồi, hôm khác lại gặp."

Hwan Eun vẫy tay chào tạm biệt với anh, đẩy cửa xe ra bước xuống. Cô đi thang máy lên tầng của mình. Cửa thang máy đinh một tiếng chậm rãi mở ra. Hwan Eun cúi thấp đầu bước ra ngoài. Nơi này là một thang máy một căn hộ. Cửa thang máy mở ra, cô thò tay vào trong túi xách lục lọi hồi lâu. Cô có một xâu chìa khóa thường mang theo bên người. Chân chợt đá phải thứ gì đó, cô bị dọa sợ đến mức lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu lên nhìn lại, liền trông thấy Taehyung đang ngồi bệt ở cửa.

Trong lòng cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi: "Anh, anh tại sao lại ở đây?"

Taehyung ngồi im ở đó không động đậy. Phải tới một lúc lâu sau, ngón tay Hwan Eun mới sờ được tới xâu chìa khoá kia, nhưng không hề lôi nó ra, mà lại thu tay về: "Làm thế nào anh lại biết tối nay tôi sẽ ở đây?"

"Người đàn ông kia đưa em về sao? Ba mẹ em và em ở cùng một nhà, em không thể nào để cho bọn họ gặp anh ta được." Anh hiểu rõ cô, vì thế rất chắc chắn.

Hwan Eun nhíu mày: "Cũng đâu phải chuyện gì mà không dám nhận người quen, tại sao không thể gặp mặt?" Cô thật đúng là đánh giá quá cao Taehyung, thì ra anh thật sự là một kẻ da mặt dày như vậy.

"Ít nhất, em còn chưa tới mức tiếp nhận anh ta."

"Anh nghĩ nhiều quá" Ánh mắt Hwan Eun chống lại Taehyung: "Chẳng qua là quán cà phê cách đây cũng khá gần, tôi cảm thấy mệt mỏi, vì thế không muốn đi nữa, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi."

Taehyung đỡ vách tường, từ từ đứng dậy. Hwan Eun đi tới cửa, thấy anh vẫn không có ý định rời đi: "Tôi sẽ không để cho anh vào nhà đâu."

"Ít nhất để cho anh vào ngồi một lát đi, chân anh tê không chịu nổi."

"Anh có còn nhớ, đã từng xảy ra một cảnh tượng giống hệt như bây giờ không?" Hwan Eun chợt xoay người lại, tầm mắt khoá Taehyung thật chặt: "Tôi cũng đã từng ở ngoài cửa chờ anh, chờ đến khi anh trở về. Thế nhưng anh lại đi cùng Jung Na, còn nhớ không?"

Taehyung im lặng không nói. Hwan Eun mặc cho kỹ thuật diễn xuất của mình cao siêu cỡ nào, nhưng đến khi đối mặt với người đàn ông này, cô lại không thể khống chế được tâm tình của mình chút nào cả: "Bây giờ anh tới tìm tôi làm gì? Chất vấn chuyện của tôi và Yang tiên sinh sao? Không phải chứ?"

Taehyung bị hỏi tới mức nghẹn lời không trả lời được. Ánh mắt của anh quét tới quét lui mấy lượt trên mặt người phụ nữ, lúc này mới lên tiếng: "Jungkook, anh ta...Anh ta không có ý tốt. Anh ta đem em biến thành cái gì? Anh ta là muốn mượn em làm công cụ để lôi kéo người đàn ông kia."

"Anh ta không cần phải lôi kéo bất luận kẻ nào cả. Là Yeon Dam không nhịn nổi khi thấy tôi bị anh làm hại. Vì vậy mới có chuyện hôm nay."

"Anh làm hại em?"

Hwan Eun dựa vào cánh cửa, cũng chưa bước vào: "Tình cảm làm hại, còn nói không phải sao? Bất quá cũng chẳng có gì để nói nhiều. Kim thiếu, cô gái ban nãy đâu rồi? Không nghĩ tới anh lại cởi mở thế, còn có thể ở những nơi công cộng như vậy mà hôn hít trêu đùa. Không nhìn ra nha."

Trên đỉnh đầu Taehyung chợt phủ đầy mây đen: "Nụ cười trên mặt em là có ý gì?"

"Người nào quy định tôi không được phép cười?" Hwan Eun nhìn anh: "Bỏ đi, không nói nữa. Ngày mai còn phải đóng phim, tôi không thể thức khuya."

"Cho anh vào ngồi một lát đi." Taehyung biết rõ, chỉ cần anh kiên trì, Hwan Eun rốt cuộc cũng sẽ chịu thua. Cô siết chặt túi xách trong tay, biểu hiện trên mặt đã có chút thay đổi: "Anh đừng như vậy, mau đi về đi."

"Chỉ ngồi một lúc thôi, mười phút" Taehyung nói xong, đứng ngay sau lưng Hwan Eun, hai tay chống lên cánh cửa đang đóng kín kia, cũng thuận tiện đem Hwan Eun ôm vào trong lòng. Anh dùng sức ấn cô về phía trước: "Mau, mở cửa đi, chìa khóa đâu rồi?"

Lúc anh nói chuyện, hơi ấm phả vào bên tai cô. Hwan Eun khó chịu nhẹ rụt lại một bên vai: "Anh tránh ra."

Taehyung đời nào lại chấp nhận. Thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ lên người Hwan Eun. Hai tay dứt khoát ôm lấy eo thon của cô, hô hấp bỗng nhiên trở nên dồn dập: "Mau, mở cửa."

"Anh đi ra đi!"

Taehyung giật lấy túi của cô: "Chìa khóa đâu? Anh tự tìm!"

Hwan Eun căn bản không phải là đối thủ của Taehyung, bị anh chèn ép giữa anh và cánh cửa, không thể động đậy. Mà vào lúc này, cửa thang máy chợt đinh một tiếng mở ra. Từ bên trong xông ra một cô gái trẻ tuổi gọi to một tiếng: "Hwan Eun!"

Taehyung bị giọng nói này làm chấn động đến mức giật mình. Hwan Eun nhân cơ hội này đẩy anh ra, thấy trợ lý bước nhanh tới đây: "Hwan Eun, tối nay tăng thêm một cảnh quay. Đạo diễn đang tìm cô khắp nơi đấy, mau cùng tôi trở lại đoàn phim."

"Hả? Bây giờ sao?" Hwan Eun sửa sang lại mái tóc rối bù của mình.

"Ừ" Trợ lý kéo tay của cô định rời đi.

Taehyung phản ứng thật nhanh. Anh chặn lại đường đi của hai người: "Lừa gạt ai vậy? Nửa đêm nửa hôm còn thêm cảnh quay. Đoàn làm phim nào thế, tôi ngược lại muốn hỏi một chút."

"Jeon tiên sinh quy định, Hwan Eun là nghệ sĩ của DS, đương nhiên là phải nghe theo rồi."

Ngọn lửa trong lồng ngực Taehyung cũng đang hừng hực trào lên: "Tôi cũng biết rõ là anh ta mà. Hwan Eun là nhân vật lớn như vậy, chẳng lẽ còn cần phải hơn nửa đêm đi ra ngoài đẩy nhanh tiến độ sao?"

Trợ lý đứng ngăn ở trước mặt Hwan Eun: "Kim thiếu, ngại quá, thật sự là Jeon tiên sinh đã dặn dò. Nếu Hwan Eun không qua đó, sau này sợ là công việc sẽ khó khăn."

Trợ lý kéo tay người sau lưng, dẫn cô đi tới cửa thang máy. Taehyung hôm nay liên tiếp bị phá hư chuyện tốt, một hơi tức nghẹn lên không được xuống không xong: "Hwan Eun, không cho phép em đi."

"So với anh, tôi càng không thể chọc vào Jungkook." Hwan Eun cũng không thèm quay đầu lại.

"Jungkook...... Anh ta không phải đang trả thù anh chuyện tìm người bôi nhọ danh dự của anh ta sao? Anh ta cũng không bị tổn thất gì, nhưng anh ta lại tìm cho em một người đàn ông, còn sai khiến em chạy tới chạy lui. Anh ta là kẻ có thù phải trả."

Hwan Eun đứng trước thang máy, cô quay đầu lại nhìn anh: "Anh biết rõ mỗi lần anh đối nghịch với anh ta, anh ta sẽ quay lại trút giận lên đầu tôi, anh vẫn hết lần này tới lần khác muốn đụng vào họng súng. Taehyung, anh cố ý đúng không? Còn nữa, lần sau anh có làm việc gì, trước tiên có thể bảo đảm trăm phát trăm trúng được không? Anh muốn làm cũng đừng khiến cho người ta hoài nghi đến trên người anh chứ."

Taehyung há hốc mồm, đuổi lên trước một bước, nói với người trợ lý kia: "Cô đi nói cho Jungkook biết, tôi và anh ta sau này nước sông không phạm nước giếng, bảo anh ta đừng chơi đểu kiểu đó nữa."

"Thật xin lỗi, chúng tôi tối nay quả thật còn có việc. Kim thiếu, nếu ngài thật sự muốn tốt cho Hwan Eun, xin ngài hãy để cho chúng tôi đi nhanh đi."

"Nghe không hiểu ý tôi sao? Bảo Jungkook sau này đừng tham dự vào chuyện của tôi và Hwan Eun, đừng làm loạn thêm nữa. Tôi nhận thua còn không được sao?"

Sau khi cửa thang máy mở ra, trợ lý dẫn Hwan Eun bước vào. Taehyung trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại. Anh giận đến mức giơ tay chỉ chỉ: "Jungkook, anh giỏi lắm!"

Vừa nhìn là biết cố ý, có lẽ Jungkook đã sớm đoán được anh sẽ tới.

Hwan Eun cùng trợ lý đi xuống lầu dưới. Tài xế đã chờ sẵn ở bên ngoài. Trợ lý nhìn đồng hồ: "Đưa cô về biệt thự bên kia nhé. Tối nay không cần đóng phim. Jeon tiên sinh bảo tôi tới đây dẫn cô đi là lừa gạt Taehyung đấy."

Hwan Eun hơi cau mày lại, nhưng cũng không nói thêm câu nào.

Yeon Dam và Jungkook trở về Itaewon. Cô đứng ở chỗ cửa chính để đổi giày, chợt "ai nha" một tiếng: "Anh nói Taehyung có thể chạy đến nhà họ Kang để chờ cô ấy trở về không?"

"Em quan tâm nhiều chuyện quá" Jungkook một tay đỡ cô, thấy cô đổi giày cũng không chịu tập trung: "Nhìn dưới chân kìa."

"Anh không thấy gương mặt ban nãy của Taehyung sao? Em cảm thấy nếu anh ta không qua đó giằng co một trận thì không phải là Taehyung rồi." Yeon Dam thay dép xong bước vào. Jungkook đóng cửa lại: "Nói cứ như là em rất hiểu Taehyung ấy."

"Sao vậy, ghen à?" Yeon Dam quay đầu lại hướng anh cười khẽ: "Em phải gọi điện thoại cho Hwan Eun."

Cô thò tay vào trong túi lôi điện thoại di động ra. Jungkook đi tới đè lại tay của cô: "Không cần gọi."

"Nhưng em không yên tâm, cô ấy rất dễ bị mềm lòng."

Jungkook giật lấy điện thoại di động: "Anh nói không cần gọi là không cần gọi."

"Tại sao?"

"Taehyung không có cách nào để đeo bám Hwan Eun được đâu. Anh đã sai người qua đó đưa Hwan Eun đi rồi."

Yeon Dam trợn to đôi mắt: "Hả, chuyện lúc nào vậy?"

"Tóm lại, chuyện em có thể nghĩ tới, anh đã nghĩ tới rồi. Chuyện em không nghĩ tới, anh cũng đã nghĩ tới luôn rồi, không cần phải nóng nảy cuống quýt trước mặt anh. Anh đã giúp em giải quyết xong hết, không phải được rồi sao?" Jungkook đem điện thoại di động của cô nhét lại vào trong túi: "Đi, lên lầu, cho em tắm rửa."

Yeon Dam tiến lên ôm lấy anh: "Ông xã, làm thế nào mà anh lại tài giỏi như vậy?"

Bởi vì ở giữa bị vướng cái bụng to, Yeon Dam chỉ có thể vểnh cái mông nhỏ lên. Jungkook vỗ nhẹ vào mông cô: "Vì thế, không cần em phải quan tâm vớ vẩn. Nhìn dáng vẻ em bận rộn đi tới đi lui mà không giúp được gì, đầu anh cũng phát đau luôn."

Jungkook dẫn Yeon Dam đi lên lầu, tắm táp xong xuôi nằm lên giường. Trên người Yeon Dam chỉ mặc một cái áo lót dành cho phụ nữ có thai, bả vai và cái bụng trắng nõn tất cả đều phơi bày ra ngoài. Jungkook ngồi ở mép giường, cầm một chai kem bôi da, nặn ra một ít kem màu vàng đục vào lòng bàn tay. Anh cẩn thận vươn bàn tay ra áp lên bụng Yeon Dam, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp.

Yeon Dam rất hưởng thụ cảm giác như thế. Đã hơn tám tháng rồi, bảo bối trong bụng tựa như thứ gì đó, đôi khi có thể đá cô một cước đau đến mức kêu thành tiếng: "Cũng không biết kem chống rạn da này có tác dụng gì không nữa."

"Chắc là có thể, em nhìn bụng của mình đi, đến bây giờ vẫn còn trắng mịn mà, chắc sẽ không bị rạn đâu."

Tay của Yeon Dam rơi vào trên bụng mình: "Lần trước em đi khám thai định kỳ, trong lúc vô tình thấy có một phụ nữ mang thai đang làm kiểm tra, đem em hù chết, bụng y như trái dưa hấu vậy."

"Biến thành dưa hấu cũng không sao cả, tắt đèn nhà ngói như nhà tranh, đã đói bụng thì cần gì đồ ăn ngon."

"Jeon Jungkook!" Yeon Dam đá đá hai chân: "Em cũng sắp buồn chết rồi, anh còn ở đó nói đùa. Anh xem em từ lúc mang thai đến giờ xấu biết bao."

"Không xấu, xấu chỗ nào chứ?" Hai tay Jungkook đỡ bụng Yeon Dam lên: "Đến lúc đó bảo bối ra đời, em sẽ lại y như một cô gái nhỏ, thân hình thon thả, mặt mũi xinh xắn."

Yeon Dam xoa xoa bụng, chợt nghiêng người sang một bên: "Ui da! Đau quá."

Jungkook thấy bên phải bụng Yeon Dam nhô lên thật cao. Nếu không phải là chân của bảo bối thì chính là tay của nó, rõ ràng đến mức anh chỉ cần liếc một cái là có thể thấy ngay lập tức. Jungkook vươn tay ra chạm vào nơi đó, ngón tay khẽ vuốt ve mấy cái: "Bảo bối, bắt tay với ba ba nè, có khoẻ không."

Ngón tay anh không ngừng vuốt ve. Cũng không lâu lắm, bụng liền trở lại bình thường. Yeon Dam nằm lại tư thế ban nãy. Jungkook vươn tay qua, đem tấm chăn mỏng đắp lên cho cô: "Nhẫn nhịn thêm một chút, còn một tháng nữa là xong rồi."

"Jungkook, em thật nhớ những ngày đi săn tin tức. Nhìn em bây giờ giống như một con chuột túi ấy. Không, so với chuột túi còn thảm hơn. Bây giờ em đi cũng không nhúc nhích nổi nữa rồi."

Chuyện đi săn tin tức, cô tốt nhất đừng nghĩ tới. Hai tay người đàn ông chống ở bên người cô: "Có nghĩ tới sẽ ở cữ nơi nào chưa?"

"Có ý gì?"

"Ra nước ngoài hay ở nhà?"

Yeon Dam nói không chút do dự: " Đương nhiên là ở nhà rồi. Jungkook, anh lại còn sính ngoại nữa sao? Ở nước ngoài có chỗ nào tốt chứ?"

"Ừ, không đâu tốt bằng nhà mình. Vú nuôi anh cũng đã mời về rồi, chỉ chờ em sinh con thôi."

"Nhanh vậy?"

Jungkook cúi người xuống, đem mặt dán chặt vào bụng Yeon Dam. Không ổn rồi, chỉ còn có hơn một tháng, những gì đã chuẩn bị hay chưa chuẩn bị cũng đều phải tới rồi sao?

Ngày công ty VH tổ chức đi du lịch, huy động cả mấy chiếc xe buýt, cảnh tượng hoành tráng, đông vui náo nhiệt vô cùng.

Đi tới nơi, Wol Ahn cùng các đồng nghiệp lần lượt xuống xe, tìm được hành lý của mình, sau đó đăng ký vào ở. Địa điểm là một hòn đảo thiên nhiên giữa hồ lớn nhất Seoul. Đứng trên đỉnh núi cao nhất, sương mù lượn lờ, tựa như lạc vào tiên cảnh.

Wol Ahn bước vào phòng, đẩy cửa sổ ra. Ngoài cửa sổ là một mảnh trời màu vàng kim. Những quả quýt lủng lẳng trên ngọn cây đều đã chín vàng. Cô hít sâu một cái: "Thật tốt, không khí đều có mùi ẩm ướt."

"Cậu biết không? Cánh đàn ông bên kia đều đi cắm trại hết rồi, nói rằng đã đến nơi này mà ở khách sạn thì thật là lãng phí."

"Thế sao?" Wol Ahn đem tóc buộc ra sau ót: "Đến nửa đêm làm sao chịu đựng nổi?"

"Ông chủ cũng tới."

Wol Ahn quay mặt lại: "Ông chủ cũng tham gia loại hoạt động này sao?"

"Đúng vậy, vô tình gặp ở phòng hạng nhất đấy, nhưng cũng đã đủ để khiến cho các cô nàng trong văn phòng nổi lòng mê đắm rồi."

Wol Ahn không nói thêm câu gì nữa. Cô xoay người đem túi hành lý mở ra rồi từ bên trong lấy ra từng thứ quần áo một.

Ban Si Tiem đương nhiên là ở trong phòng hạng nhất. Anh đứng bên cửa sổ, nhìn xuống cách đó không xa. Trên bãi cỏ là một đám người đông đúc đang tụ tập. Có người đang chuẩn bị đồ ăn, có người đang cắm trại. Tối nay có tiết mục ăn đồ nướng, không cần suy nghĩ cũng biết nhất định là mười phần náo nhiệt.

Ánh mắt người đàn ông cố định ở nơi nào đó, thấy Wol Ahn lẫn trong các các đồng nghiệp, đang cắt sơ thức ăn. Xem ra cô cũng dễ dàng hoà nhập vào hoàn cảnh này, cũng coi là không khiến anh thất vọng. Ban Si Tiem nhẹ cong khóe miệng lên. Như vậy tính ra, tháng sau hẳn là Yeon Dam sẽ sinh rồi?

Chẳng qua là, còn chưa tới thời điểm, vẫn còn phải tiếp tục chờ đợi.

Ban Si Tiem thu hồi tầm mắt. Đợi đến đêm, dưới lầu hiện lên đống lửa, mùi thơm của đồ nướng bay lên tận lầu ba, lầu bốn. Lúc này người đàn ông mới đóng cửa sổ lại.

Wol Ahn đang đứng cắt cà, đồng nghiệp bên cạnh thì giã tỏi. Cách đó không xa, mấy đồng nghiệp khác đang xì xào bàn tán: "Mọi người nói xem, hôm nay ông chủ tại sao lại tới đây chứ?"

"Muốn tới thì cứ tới thôi."

"Nào có đơn giản như vậy. Loại hoạt động này ngài ấy cho tới bây giờ có đời nào tham gia đâu? Mọi người nói xem, có phải là bởi vì Wol Ahn không?"

"Hả? không thể nào?"

"Làm sao mà không biết? Những món trái cây kia, mọi người không nhìn ra sao?"

Mọi người áp thấp giọng nói, tiếng trò chuyện rất nhỏ, Wol Ahn ở phía xa căn bản không thể nghe được.

Một người trong số đó tươi cười duyên dáng bỏ đồ trong tay xuống: "Không phải thử một chút là biết ngay sao?"

"Thử làm sao?"

"Xem tôi này!" Người đồng nghiệp kia xoa xoa tay, đứng dậy đi về phía Wol Ahn. Wol Ahn đang đem thức ăn đã cắt xong chia thành từng đĩa để cất. Đồng nghiệp vươn tay ra vỗ nhẹ lên bả vai của cô: "Wol Ahn."

Cô quay đầu lại nhìn: "Sao thế? Đồ ăn cắt xong rồi sao?"

"Làm gì có, cả một đống lớn như vậy. Tôi mới từ phòng rửa tay bên kia qua đây, ông chủ bảo cô đi tới đó một chuyến."

Trái tim Wol Ahn chợt rơi xuống. Chuyện cô và Ban Si Tiem kết bạn thân thiết, mọi người trong phòng làm việc bình thường sẽ không biết được: "Ông chủ? Cô đừng làm tôi sợ."

"Thật mà, ở ngay trong vườn quýt. Ngài ấy bảo tôi kêu cô qua đó, đoán chừng là có chuyện gì gấp đấy. Dù sao tôi thấy lúc ngài ấy đi vào cũng rất vội vàng."

Wol Ahn lau tay: "Được rồi."

Có lẽ Ban Si Tiem thật sự có chuyện đây. Wol Ahn nhấc chân lên, lướt qua đám người bước vào trong. Đi tới trước vườn quýt, cô cẩn thận nhìn xung quanh. Bên trong tối đến mức xoè tay ra cũng không thấy được năm ngón. Cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, nhưng nghĩ một chút, vẫn đánh bạo bước tiếp đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro