C55 : Chịu trách nhiệm
Mặt đầy trịnh trọng: "Em sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Tôi phải cho cô ấy biết.
Tôi mong chò tương lai của chúng tôi biết bao.
《 Nhật ký của tiểu tiên nữ Min Heun Soo 》
Sáng sớm hôm sau.
Bởi vì đồng hồ sinh học, Jungkook dậy từ rất sớm.
Ban của Heun Soo nói sáng nay sẽ đến một quán trà địa phương nổi tiếng để uống trà sáng cùng nhau. Nhưng vì thời gian không tính là sớm, nên Heun Soo cũng không đặt đồng hồ báo thức.
Jungkook để Heun Soo nằm trên giường một lúc, lúc sau vẫn là không nhịn được. Anh ngồi dậy, kéo chăn giúp Heun Soo, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Đến khi anh bước ra, Heun Soo vừa mới thức dậy.
Trên người quấn một lớp chăn bông trắng tinh, mái tóc màu nậ hạt dẻ xõa ở sau lưng, mềm mại và bồng bềnh.
Cô dụi dụi mắt, mơ moe màng màng hỏi: "Jungkookie, bây giờ mấy giờ."
Jungkook dời tầm mắt, lấy khăn lau tóc, rồi khẽ nói: "Anh không thấy."
Sau đó, anh đi tới trước bàn, quay lưng về phía cô.
Heun Soo ở trên giường trở mình một cái, giọng nói mềm nhũn.
"Vậy anh có thấy điện thoại của em không ? Em xem người trong ban họ nói gì."
Jungkook vươn tay mở dây kéo balo, giả vờ nhe đang thờ ơ lục đồ.
"Không thấy."
Nghe vậy, Heun Soo ngẩn người một lúc, tình cờ nhìn thấy điện thoại của Jungkook ở trên tủ đầu giường.
Cô nghĩ một chút, nói: "Vậy em dùng điệm thoại cuta anh gọi cho điện thoại của em."
Jungkook vô thức đáp lại một tiếng.
Một giây tiếp theo, anh dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại.
Đúng lúc nhìn thấy Heun Soo cúi người lấy điện thoại của anh, một mảng lớn trần trụi trắng như tuyết lộ ra ngoài, đặc biệt chói mắt.
Yết hầu của Jungkook dịch chuyển, anh lùi lại hai bước, bắo đùi đụng vào bàn, phát ra tiếng động nhẹ.
Heun Soo không để ý đến động tĩnh của anh, ngáp một cái rồi cầm điện thoại của anh lên.
Cô thànb thạo dùng dấu vân tay để mở khóa, đang định quay lại màn hình chính, thì đột nhiên chú ý tới trang chủ trước mặt.
-- [Bản báo cáo tình dục học XX].
Heun Soo sững người một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía Jungkook.
Lỗ tai của anh nóng bừng, không dám chạm mắt với cô.
Một lúc lâu sau, Heun Soo mới phản ứng lại, hưng phấn nói: "Jungkookie, anh bởi vì em mà xem tài liệu giảng dạy ? Nhưng mà anh xem văn bản làm gì, anh xin em này, em có rất nhiều video."
Jungkook: "..."
"Hay là sáng nay chúng ta không đi uống trà buổi sáng nữa, làm mấy lần nữa, nhất định phải biết vận dụng những gì đã học."
Sự xấu hổ về phương diện kia trong lòng của Jungkook bởi vì lời của cô mà lập tức biến mất.
Anh đi tới cầm balo của Heun Soo lên, lấy một bộ quần áo mới trong đó, đặt trước mặt cô, lạnh lùng nói: "Mười hai giờ trả phòng, mau đi tắm rửa đi."
Heun Soo nhìn đồng hồ, vô tội nói: "Bâh giờ mới chín giờ thôi, đủ để cho chúng ta làm mười mấy lần."
Nghe vậy, Jungkook dừng lại, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen tàn nhẫn.
Nhìn thấy biểu cảm không ổn của anh, Heun Soo lập tức sửa lại.
"Một, một lần ! Em vừa nãy lỡ lời..."
Jungkook mặc kệ cô, ngồi ở trên chiếc giường bên cạnh, nằm xuống, giả vờ ngủ.
Đợi một hồi lâu, cũng không đợi được người bên cạnh có động tĩnh.
Lông mày của anh nhíu lại, đang định xem cô thế nào.
Trước khi mở mắt, thì nghe thấy giọng nói vừa dè đặt vừa tràn đầy khát vọng của Heun Soo.
"Nửa lần..."
Jungkook: "..."
Uống trà buổi sáng được một lúc, Heun Soo và một bạn nữ trong ban cùng đi vào nhà vệ sinh.
Trên đường đi, cô gái vừa tò mò vừa bát quái, không nhịn được hỏi: "Soo Soo, ngày hôm qua bà dì của cậu có tới không ?"
Heun Soo có chút không thể giải thích được: "Không có."
"Vậy bạn trai của cậu trông thế nào."
Heun Soo lập tức hiểu được ý tứ trong lời của cô ấy, im lặng một lúc.
Sau đó, cô nghĩ đến khuôn mặt không biểu cảm của Jungkook vào buổi sáng, đến bây giờ cơn tức vẫn còn tỏa ra quanh người.
Cô suy nghĩ một chút, cũng không nhớ buổi sáng mình đã nói gì, nhưng chuyện bị anh từ chối vẫn luôn canh cánh trong lòng.
"Cậu cứ nghĩ là tốt đi."
"Hả ?"
Vừa vặn đi về lại bàn, Heun Soo không nói gì nữa, mà ngồi trở lại chỗ của mình.
Mắt thấy cô trở lại, Jungkook nghiêng đầu nhìn cô, đứa tay ra gắp một cái há cảo cho cô.
Heun Soo cụp mắt xuống, đũa cầm lên chậm rãi ăn.
... Có lẽ là bởi vì bà dì của cô chưa đến.
Sau đó, cảm nhận trong lòng của Jungkook bây giờ, đoán chừng tất cả đều là nỗi đau mất trinh.
Nghĩ đến đây, Heun Soo quay đầu lại, vuốt ve tay của Jungkook.
Mặt đầy trịnh trọng: "Em sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Jungkook: "..."
Trên đường trở về.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân hôm nay không dậy sớm, nên Heun Soo ở trên xe không hề buồn ngủ chút nào.
Cô xem video một lúc cũng chán, chỉ một lát sau liền cảm thấy hơi say xe.
Heun Soo tắt điện thoại, quay đầu nhìn Jungkook.
Anh đeo một cái khẩu trang màu xanh nhạt, sống mũi lộ ra một nửa.
Trên trán có vài sợi tóc mỏng manh rơi xuống, lông mi cong vút, đường nét của gò má rõ ràng, đặc biệt đẹp.
Heun Soo xích tới, nhìn nội dung trên màn hình điện thoại của anh.
Jungkook cũng không né tránh, ngón tay thon dài tiếp tục gõ vào màn hình.
Vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang đảm nhận một công việc quan trọng nào đó.
Trên màn hình, tất cả đều là ảnh của Heun Soo.
Mỗi một tấm anh đều phải ghi chú thời gian và địa điểm chụp.
Từ năm lớp 10 đến bây giờ, đã ba năm, vẫn luôn như vậy.
Heun Soo chống cằm, tò mò nói: "Có bao nhiêu tấm vậy.
"Ba trăm mười hai." Anh nhẹ nhàng nói.
Nhìn thấy một tấm trong số đó, Heun Soo có chút buồn bực.
"Tấm này không đẹp, sao anh lại chụp em thành như vậy chứ."
Nghe vậy, Jungkook dừng lại, nhìn chằm chằm vào tấm hình kia.
Mấy giây sau, ngón tay của anh trượt xuống, lật sang một tấm khác.
"Tấm này đẹp."
Heun Soo xem qua.
Trong bức ảnh, cô đang cụp mắt xuống, răng nghiến chặt nắp bút, lông mày nhíu lại, ảo não suy nghĩ.
Ánh đèn vàng ấm áp khiến làn da của cô càng trắng sáng mịn màng hơn, mấy sợi tóc rơi bên tai, mang theo mấy phần xinh đẹp của một cô gái nhỏ.
Đuôi mắt của Heun Soo nhướng lên, rất hưởng thụ lời khen của anh.
Sau đó, cô lấy ra một tấm hình tự sướng từ điện thoại của mình, đưa cho anh xem: "Mặc dù tấm nào em cũng rất đẹp, nhưng mà vẫm chưa thể hiện hết vẻ đẹp của em."
"..."
"Anh xem tấm hình này đi, có thể chụp được một phần mười vẻ đẹp của em." Cô mặt dày nói.
Bức hình tự sướng này, có thể coi là bức hình mà Heun Soo vô cùng hài lòng.
Nghe thấy lời cô nói, Jungkook quay đầu nhìn vào màn hình điện thoại của cô.
Nhìn người trên đó, anh sửng sốt một chút, híp mắt, quan sát kỹ càng.
Rất nhanh liền đưa ra kết luận: "Đây không phải là em."
Heun Soo: "..."
Thấy bộ dạng này của cô, Jungkook cong khóe miệng
Anh cụp mắt xuống, đưa tay xoa đầu cô, nghiêm túc nói: "Đều rất đẹp."
Một lúc sau, Heun Soo dựa vào cánh tay của Jungkook, nhắm mắt nghie ngơi.
Jungkook ở bên cạnh đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Sau này em muốn sống ở đâu."
"Cái gì ?" Heun Soo không nghe rõ, mí mắt giật giật.
Jungkook nghiêng đầu nhìn hàng mi hơi động đậy của cô, giọng nói đều là sự lấy lòng: "Nếu như em không muốn xa ba mẹ của em quá, vậy thì sau này chúng ta cũng sẽ sống ở Jamsil có được không ?"
Nghe vậy, Heun Soo từ từ ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Cô không hiểu anh đột nhiên nói cái gì, ngây người: "Anh nói cái gì vậy."
"Sau này của chúng ta."
Anh nói, sau này à.
Cách hai lớp khẩu trang, Jungkook dùng chóp mũi cọ má cô.
Đáy mắt dịu dàng, mắt đen sáng long lanh, giống như những hạt pha lê.
"Em đều nghe anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro