Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7


Chap 7

"Vì tình yêu của Merlin, hãy thoát xác đi, Potter!"

Harry khẽ chú ý đến âm thanh rít lên của Draco khi anh đọc xong câu thần chú của mình, chiếc đũa phép dự phòng của anh thực hiện kết nối cuối cùng với ngón trỏ của Draco trước khi anh nâng lên và quan sát tia sáng vàng từ đũa phép tan biến vào không khí.Với cái gật đầu hài lòng, anh nhẹ nhàng cất đũa phép vào túi sau của mình khi âm thanh của da bị tát vang lên khiến anh ngước nhìn lên đúng lúc để thấy phiên bản trẻ hơn của mình đang xoa tay, với khuôn mặt nhăn nhó và nhìn Draco bằng một ánh mắt bị tổn thương, còn Draco chỉ nhìn lại với ánh mắt cáu kỉnh.

Anh chớp mắt trước khung cảnh này.

"Nhưng đó là lỗi của tôi!" giọng nói từ phiên bản trẻ hơn của anh vang lên. "Tôi có thể đã giết cậu!"

Khi thấy ánh mắt Harry nhỏ đang nhìn xuống phần ngực lộ ra của Draco, Harry lập tức hiểu lý do của cuộc náo loạn này.

Anh kìm nén một nụ cười khi thấy Draco lần thứ hai đảo mắt cáu kỉnh, và quyết định bước chậm ra xa hai phiên bản nhỏ này khi hai người vẫn chưa nhận thức được sự tồn tại của anh trong chốc lát. Anh lắc đầu khi họ tiếp tục cãi cọ. Draco rít lên giận dữ trong khi phiên bản trẻ của anh dường như vẫn đang cố gắng tìm lý do giữa cuộc tranh cãi nảy lửa.

"Tôi không biết nó sẽ để lại sẹo!"

"Chà, điều gì khiế.. ôi dừng lại! Đừng có nhìn tôi như vậy!"

Harry cười khúc khích khi anh bước ra khỏi phòng, yên lặng đóng cửa lại. Anh dừng lại một lúc để nhìn cánh cửa trước khi bước đi, một nụ cười trìu mến khắc trên khuôn mặt anh khi nghe thấy giọng của Draco càng ngày càng cao hơn, dù cho đã đóng chặt cửa rồi. Anh quyết định để hai phiên bản trẻ kia không gian riêng tự giải quyết. Có điều gì đó khiến họ cần phải nói chuyện riêng với nhau, sau tất cả. Mặc dù vậy, anh vẫn phải thừa nhận rằng, anh và Draco của anh tự giải quyết tốt hơn nhiều cặp đôi này. Có lẽ đó là bởi thời điểm nó diễn ra, họ đã tha thứ cho nhau rồi, trước cả khi họ gặp lại nhau nhiều năm sau cuộc chiến.

Anh mỉm cười khi nghĩ lại về quá khứ, rằng họ đã làm tình lần đầu tiên vào đêm đó, thì thầm lời tha thứ trên môi đối phương, thổ lộ về khát vọng về những bí mật khi bàn tay lướt trên cơ thể người kia, và ánh mắt chẳng thể rời khỏi nhau.

"Em yêu anh." Draco thì thầm đầy yêu thương, và đó là giây phút mà Harry quyết định rằng anh sẽ dành cả phần đời còn lại của mình với người đàn ông tóc vàng trắng kia mà chẳng cần suy nghĩ.

Anh nhớ gương mặt của Draco, đỏ bừng trong hạnh phúc khi cậu chấp nhận lời cầu hôn của Harry, anh nhớ nụ cười tươi của Draco vào khoảnh khắc cậu nói "Em đồng ý", anh nhớ niềm hứng khởi của Draco khi họ biết cậu đã mang thai một cặp sinh đôi, và khi hình ảnh về đôi mắt chùng xuống của Draco, cơ thể gầy gò ốm yếu với làn da tái nhợt, và đôi mắt đờ đẫn mệt mỏi lướt qua tâm trí, Harry thở ra một hơi run rẩy, nhắm chặt mắt lại cho đến khi hình ảnh Draco quằn quại rên rỉ trong đau đớn biến mất.

Anh dừng chân lại và dựa lưng vào tường, đưa tay lên bóp sống mũi ép bản thân tập trung. Đây không phải là thời điểm để anh yếu đuối. Gia đình anh cần anh, bọn trẻ của anh cần anh và Draco của anh cần anh. Anh hít một hơi thật sâu, gắng gượng đẩy người ra khỏi tường và tiếp tục bước chân về phía văn phòng của Hiệu trưởng Mc.Gonagall.

Anh rút đũa phép dự phòng của mình ra và gõ vào cổ tay trái, không thể kìm nén tiếng khịt mũi phát ra khi dòng chữ 'đang ngủ, an toàn' được viết dưới hình xăm tên Albus và Scorpius hiện lên. Anh gõ lần thứ hai, bật cười khi thấy nơi chúng đang ở. Biết được con trai của mình đang ở tháp Gryffindor và chìm trong giấc ngủ trên chiếc giường cũ của anh là đủ yên tâm rồi. Anh tin Ron và Hermione sẽ để mắt đến chúng.

Anh gửi Thần hộ mệnh của mình đi khi anh còn cách khá xa, để thông báo cho Hiệu trường biết về sự xuất hiện của anh và tiếp tục sải bước đến văn phòng hiệu trưởng.

"Chào buổi tối, giáo sư."Harry mở lời chào khi anh thấy bà đang ngồi yên lặng sau chiếc bàn làm việc, cầm chén trà một cách trân trọng. Bà mỉm cười khi ngẩng đầu lên, và nhẹ nhàng đặt chén trà xuống.

"Harry, lại ngồi đi."

"Cảm ơn giáo sư." Harry nói và kéo ghế ngồi trước khi nhìn xung quanh, không thoải mái lắm. Anh quay đầu khi nghe thấy tiếng cười khúc khích của Mc.Gonagall.

"Trò cuối cùng cũng có thể loại bỏ được vầng hào quang của mình." Bà hứng thú nói.

Với một nụ cười ngượng ngùng, Harry nhanh chóng vẫy đũa phép, và cảm thấy nhẹ nhõm khi ma thuật của anh bắt đầu được tẩy rửa. Anh thở dài mãn nguyện khi được trở về làm chính mình, với vết thẹo và những hình xăm xuất hiện. Anh tự động vuốt ve ngón tay đeo nhẫn - nơi mà anh đã xăm tên của chồng mình như một lời nhắc nhở về ngôi nhà của anh ở đâu.

Giáo sư Mc.Gonagall dường như đã bắt được hành đồng này của anh và lập tức mỉm cười. "Ta hy vọng trò đã thực hiện được một vài công đoạn để có được phán đoán mình muốn?"

Harry thở dài, "Con đã làm, thực sự." Anh cắn môi, hơi cau mày trước khi tiếp tục "Như con đã nói trước đó, giáo sư, chúng con có một giả thiết rằng lời nguyền đã được thực hiện trong khong khoảng thời gian trước và sau khi Draco tốt nghiệp Hogwarts. Con đã kiểm tra toàn bộ cơ thể của Draco và kết quả là không có gì hết."

Bà chậm rãi gật đầu, nhìn Harry với ánh mắt suy ngẫm. "Ta nghĩ đó là một điều tốt, bởi nó có nghĩa là máu của Draco vẫn còn thuần khiết?"

"Đúng vậy, giáo sư." Harry đồng ý, mỉm cười nhẹ khi nhớ lại những tia sáng vàng nhảy múa trên làn da tái của Draco. Màu vàng nghĩa là thuần khiết, cậu ấy chưa từng bị ai chạm vào. "Thật tốt khi biết rằng cậu ấy vẫn là xử nam, nhưng..."

"..nhưng trò sợ rằng cậu ấy bị nguyền trong khoảng thời gian trước khi các trò gặp lại nhau."

"Đúng vậy, thưa giáo sư." Harry thở dài và đưa tay lên vò tóc, cố gắng làm dịu cơn giận dữ đang trào lên. "Con chỉ... nó thực sự khó khăn khi nghĩ về việc Draco đã chịu đựng nhiều năm như vậy mà không biết gì về lời nguyền đang từng chút ăn mòn cậu ấy."

Lông mày Giáo sư hơi nhíu lại. "Cậu ấy không nhận thức được lời nguyền đang tồn tại trong cơ thể?"

Harry lắc đầu, "Lời nguyền đó không thể phát hiện được cho tới khi nó hoàn toàn ăn mòn toàn bộ phép thuật của nạn nhân."

"Nếu trò không phiền thì ta muốn hỏi làm thế nào trò biết biết về lời nguyền?"

"Cậu ấy ngất xỉu khi đang làm việc vào ngày đó, bảy năm sau khi sinh và Hermione là người đưa cậu ấy đến bệnh viện Thánh Mungo và đó là cách con biết về nó." Harry giải thích.

Giáo sư gật đầu, đan các ngón tay vào nhau. "Pháp thuật của cậu ấy sụp đổ sao?

"Đúng vậy," Harry đồng ý, mím môi lại thành một đường. "Lời nguyền có lẽ đã ngấm vào pháp thuật của cậu ấy trong nhiều năm, ngay cả trước khi gặp lại con, nhưng phải đến hai năm này nó mới thật sự khiến cậu ấy gục ngã."

Giáo sư không nói gì, bà đặt sự chú ý của mình lên chén trà và nhẹ nhàng đưa lên nhấp một ngụm nhỏ. Harry kiên nhẫn đợi bà đặt chén trà xuống, và cau mày nhẹ chìm vào suy nghĩ. Harry vô thức nín thở khi bà cuối cùng cũng nhìn sang anh, cái cau mày có vẻ đã giãn ra nhưng trông vẫn rất nghiêm túc.

"Trò đã tìm ra được lời nguyền nhiều năm sau khi cậu ấy sinh và pháp thuật cậu ấy sụp đổ sau đó. Ý con là gì khi nói rằng nó cuối cùng cũng khiến cậu ấy gục ngã?"

Harry run rẩy thở một hơi, cố gắng đẩy hình ảnh gương mặt tái nhợt của Draco với đôi mà hóp lại ra khỏi tâm trí. "Cậu ấy đã nằm liệt giường. Lời nguyền đã lấy đi pháp thuật, năng lượng và khả năng hoạt động của cậu ấy theo đúng nghĩa đen. Nó vẫn ổn trong năm đầu tiên, cậu ấy vẫn có thể thực hiện một vài bùa chú đơn giản dù không thể nói được nữa. Nhưng bây giờ, cậu ấy thậm chí còn chẳng thể mở được mắt mà không khiến cơ thể kiệt sức." Harry nói, đưa tay lên lau những giọt nước mắt đột nhiên tràn ra khỏi mắt. "Cậu ấy... cậu ấy chẳng thể ăn, cậu ấy chẳng thể làm gì được nữa rồi, cơ thể cậu ấy đã từ bỏ rồi và nó chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi... trước khi cậu ấy... Đáng lẽ con nên làm tốt hơn, đáng lẽ con nên chú ý cậu ấy nhiều hơn, đáng lẽ con nên nỗ lực nhiều hơn, đáng lễ con..."

"Harry."

Harry dừng lại, đột nhiên nhận thức được bản thân đang khóc nức nở, từng hàng nước mắt chảy dài xuống gương mặt. Anh nhìn Giáo sư Mc.Gonagall có vẻ cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc bộc phát ấy, đôi mắt bà mờ đi. Bà chớp mắt khiến giọt nước mắt chảy xuống, và hít một hơi thật sâu ổn định. "Harry, ta chắc chắn trò đã làm mọi thứ có thể rồi."

"Không, giáo sư. Con.."

"Kể cho ta nghe, Harry." Giáo sư nói, cắt ngang Harry một cách bình tĩnh, và trao cho anh một cái mỉm cười trấn an khi Harry trông có vẻ quá suy sụp. "Con có nhận ra lý do tại sao con khám phá ra lời nguyền nhiều năm sau khi Draco sinh không?

Harry cau mày, "Giáo sư có ý gì?"

"Việc mang thai ở nam giới là trường hợp hiếm của Thế giới Phù thủy, một số sẽ gây nhiều hệ quả phức tạp cho người nhận. Lời nguyền đáng ra phải ảnh hưởng lớn tới việc mang thai của cậu ấy mới đúng." Bà giải thích.

Trái tim Harry đập liên hồi lúc đó, đầu óc hoạt động vội vã khi anh cố gắng nhớ lại bất cứ thứ gì đã diễn ra. "Con..con nghĩ Hermione đã đề cập đến việc đó, nhưng lúc đó con quá đau đớn để có thể chú ý đến nó."

Giáo sư mỉm cười tốt bụng, dường như không ngạc nhiên lắm với những gì anh nói. "Tuy nhiên thì việc mang thai ma thuật cũng có tác dụng theo cả hai cách," Bà nói, và Harry vô thức nghiêng người về phía trước. "Người nhận sẽ cung cấp pháp thuật cho những đứa con trong bụng và những đứa bé đó cũng cung cấp pháp phuật của chúng trả lại."

Harry chớp mắt, tiêu hóa đống thông tin. "Vậy, giáo sư đang nói đến rằng bọn trẻ cũng đã cung cấp pháp thuật của chúng vào Draco?

"Chính là như vậy, Harry." Bà đồng ý. "Ta chắc rằng trò có thể nhớ được sức khỏe của Draco trong suốt thai kỳ?"

Harry gật đầu, nhớ lại một Draco tươi sáng và khỏe hơn rất nhiều trong suốt thai kỳ. Draco không chịu bất kỳ ảnh hưởng phức tạp nào trong suốt những tháng cặp sinh đôi ở trong bụng. Cậu ấy thực sự có một đợt thai kỳ khỏe mạnh.

"Trò có một cặp sinh đôi, Harry," Giọng nói của Giáo sư vàng lên kéo Harry khỏi suy nghĩ của mình và tập trung trở lại. "Sự kết hợp ma thuật của chúng có thể che đi lời nguyền, cũng làm chậm quá chính ăn mòn pháp thuật. Đó chính là lý do lời nguyền không bị phát hiện trong quá trình thai ký."

"Nhưng, tại sao lại là bảy năm sau khi sinh?"

Giáo sư Mc.Gonagall cắn môi, suy nghĩ. "Ta tin là, bởi vì pháp thuật của cậu ấy phải chia ra cho hai đứa trẻ. Trong suốt thai kỳ, những đứa trẻ ma thuật sẽ cùng chia sẻ pháp thuật với người nhận cho đến khi chúng đủ lớn để tự cung cấp pháp thuật cho chính mình."

"Do đó tạo nên pháp thuật ngẫu nhiên." Harry lẩm bẩm, hiểu được những gì bà Hiệu trưởng đang nói.

"Pháp thuật ngẫu nhiên là dấu hiệu cho biết những đứa trẻ đã tự cung cấp được pháp thuật cho chính mình." Bà đồng ý.

"Con hiểu," Harry nói. "Con thực sự cần chú ý đến những gì Y sĩ và Hermione đã nói với con." Harry xoa mặt, có chút giận dữ với sự vô tâm của mình.

Bà dành tặng anh một nụ cười mỉm. "Chúng ta đều không thể có được một bản thân tốt nhất trong những khoảng thời gian khó khăn, Harry."

"Cảm ơn giáo sư." Harry nói khi ngẩng đầu nhìn bà. "Con thực sự không có ý tưởng gì về những gì mình phải làm trong những năm gần đây. Con cảm thấy lạc lõng khi không có cậu ấy và quá chìm đắm vào cảm xúc đó, và con trở nên thật vô dụng, không biết mình phải làm gì để cứu cậu ấy nữa."

"Tạ ơn Merlin, trò có hai đứa trẻ tuyệt vời đã mang con trở lại đúng hướng," Bà nói, mỉm cười tự hào. "Ta nghĩ con nên dừng việc suy nghĩ về những khó khăn đi, và hãy nghĩ như một Gryffindor."

"Harry chẳng thể làm gì ngoài việc bật cười khúc khích. "Hai đứa nó thật điên rồ, du hành thời gian và thành công."

"Chà, trò đã hy vọng điều gì vậy, Harry?" Bà nhướn mày, hứng thú. "Dù gì thì chúng cũng là con trai của trò mà."

Harry cười tươi, vừa tự hào, vừa cam chịu.

Chúng là con của anh mà, sau tất cả.

Thời điểm Harry trở về, anh ngạc nhiên khi không thấy phiên bản trẻ hơn của mình. Anh nhướn mày khi cặp mắt xám hung dữ lườm anh từ nơi cậu ngồi trên giường, trạng thái vẫn như khi anh khỏi đây, bán khỏa thân với chiếc áo chùng choàng quanh người.

Anh chớp mắt.

"Anh đã ở đâu vậy?" Draco hỏi, khoanh tay lại đầy thái độ.

Harry cố nén một nụ cười, chỉ cần nhìn vào dáng vẻ của cậu thôi anh cũng biết là Draco đang bực mình với anh. "Anh chỉ mới đi có vài phút thôi mà." anh nhún vai, và nở một nụ cười tươi tiếp tục, "Sao vậy, em nhớ anh sao?"

Như dự đoán, phiên bản trẻ của chồng anh mở miệng chế giễu. "Còn mơ! Anh để lại tôi với Potter!"

"Anh không nhìn thấy lý do khiến đó là vấn đề?"

"Rất nhiều vấn đề!" Draco nói, và xuống giường, bước đi đầy tức giận tới chỗ anh. "Cậu ta mãi không ngừng mấy lời xin lỗi vô nghĩa!"

Harry cười khúc khích, biết rõ những gì phiên bản nhỏ của chồng anh đang nói. "Ah, về những vết sẹo sao?"

"Đúng vậy đấy!"

"Ít nhất thì cậu ấy cũng đã xin lỗi em mà, đúng chứ?"

Draco đảo mắt, "Anh không hiểu đâu, cậu ta chẳng cần mấy lời tha thứ đó." Cậu thở dài, cắn chặt môi và đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ. "Bởi vì tôi vốn đã tha thứ từ rất lâu trước đây rồi."

Harry mềm nhũn trước những lời đó.

"Em biết Potter như thế nào mà," Anh nhẹ nhàng nói. "Cậu ấy cảm thấy rất có lỗi với những gì đã gây ra cho em."

"Tôi biết," Draco nói, "Nhưng cậu ta vẫn không ngừng lảm nhảm xin lỗi ngay cả khi tôi nói tôi đã tha thứ rồi. Đồ Gryffindor ngu ngốc."

Harry bật cười, "Rồi sao, em đá cậu ấy đi?"

"Bằng bất cứ cách nào có thể," Draco nhún vai, nhưng Harry có thể thấy khóe môi Draco hơi nâng lên một chút. "Tôi nói nếu muốn nhận sự tha thứ từ tôi, cậu ta tốt nhất nên quay lại phòng mình và để mắt đến những đứa con của tôi,.. à thì, con của anh."

"Con của chúng ta." Harry trêu ghẹo khi thấy má Draco đỏ lên vì nói nhầm.

"Tôi đoán vậy." Draco nói một cách thờ ơ khiến Harry phá lên cười. Thật là một hành động đáng yêu.

"Vậy, cậu ấy trở về phòng mình rồi?"

"Chà, rõ ràng là như vậy." Draco nói, ném cho anh một ánh nhìn. "Anh không thấy cậu ta ở đây nữa à?

"Anh đoán là không." Harry nói, thậm chí không buồn che giấu sự thích thú của mình.

Draco làm một biểu cảm, rồi vứt thẳng chiếc áo chùng xuống để che đi sự khó xử đột nhiên xuất hiện của mình, có lẽ là cậu ấy xấu hổ vì cách hành xử trước mặt Harry. Harry đưa mắt xuống nhìn, bàn tay đưa ra và nhặt lên chiếc áo chùng, như thể chiếc áo đó là bảo vật trân quý của anh vậy.

Harry, sau đó, để mắt dừng lại trên người cậu chồng nhỏ đang bồn chồn của mình, chìm đắm trước cảnh tượng xinh đẹp trước mắt khi những vệt đỏ lan tràn trên gương mặt cậu. Anh biết Draco đang cảm thấy lúng túng, khó xử, và xấu hổ cùng lúc. Anh biết Draco không biết làm gì trước mặt anh, và anh biết trên tất cả, Draco vẫn thấy rất choáng ngợp trước thông tin về cuộc sống tương lai của cậu, có chồng, cặp sinh đôi và tình trạng không may với lời nguyền cổ.

"Đừng có nhìn tôi."

Harry thoát khỏi suy nghĩ khi giọng của Draco vang lên, và anh chớp mắt để thấy Draco vẫn đang giả vờ hứng thú với cái nhìn của anh trên tấm áo chùng, vì vậy Harry quyết định táo tợn hơn. Anh dồn trọng lượng cơ thể vào chân phải, và tặng Draco một ánh mắt trước khi khoanh tay lại. "Em đứng đó với trạng thái bán khỏa thân, và anh thì chẳng thể làm bất cứ cái gì. Vậy mà em lại trách lại trách anh sao?"

Anh hài lòng khi thấy gương mặt của Draco đỏ bừng hơn nữa, thật sự gần giống với quả cà chua rồi. Đôi mắt của phiên bản nhỏ chồng anh mở to như một cái đĩa lớn, và nhìn Harry không thể tin được, hoàn toàn kinh ngạc trước lời Harry. "Anh.. anh thật là không biết xấu hổ!"

"Ừ, đúng vậy, anh vẫn như thế mà." Harry đơn giản đồng ý, "Mặc dù vậy, nó chỉ... nó chỉ xuất hiện khi liên quan đến em thôi."

Draco há hốc mồm kinh ngạc trước khi cậu khịt mũi, nâng tay lên xoa má như thể việc đó có thể khiến màu đỏ kia giảm bớt trên da cậu. "Đừng nực cười như thế, và cũng đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa!"

Harry bật cười, trái tim phủ đầy sự dịu dàng trước con người đáng yêu này, người vẫn đang chĩa dao găm về phía anh. Merlin, anh không thể tin được đây là cùng một người với người vẫn luôn hành hạ Harry mỗi khi có cơ hội phô bày nghệ thuật quyến rũ của mình, luôn khiến Harry rơi vào trạng thái điên cuồng, rồi để lại một mớ hỗn độn sau khi họ cùng nhau thỏa mãn và kiệt sức. Đây giống như kiểu học được thêm về một tính cách mới của chồng mình vậy, bởi Draco mà anh biết ở thời điểm họ gặp lại, là một Draco tự tin, không hề bị ảnh hưởng bởi bất cứ cử chỉ tình dục nào. Như thể là anh lại yêu lại từ đầu vậy.

"Được rồi, ngừng lại thôi," Harry nói, quyết định dừng việc trêu chọc khi nhìn thấy cái bĩu môi trên gương mặt người chồng nhỏ của mình, mà anh biết chắc cậu bạn trẻ này thậm chí còn không nhận ra. "Em nên thay đồ ngủ đi, quá muộn ròi và chúng ta cần nghỉ ngơi."

Draco nhướn mày trả lời trước khi cậu nhún vai. "Anh thậm chí còn không kể tôi nghe về kết quả của mình," cậu di chuyển đến rương đồ và lấy ra cái quần ngủ." À, và tôi hy vọng anh không thấy phiền khi tôi xem túi đồ của anh, tôi đã hy vọng anh mang quần áo mới cho bọn trẻ, và tất nhiên tôi có thấy chúng, và tôi bảo Potter mang về phòng để bọn trẻ có thể thay."

Harry, người hiện đang xem balo của mình, gật đầu đầy hiểu biết dù cho anh đang cảm thấy nhẹ nhõm vì mình không để vật gì đáng ngờ về danh tính của mình trong balo. "Cảm ơn vì em đã làm vậy. Anh thực sự đã quên mất, sau khi gặp em và giải quyết một số chuyện."

"Dù sao thì anh cũng đa chu đáo mang đồ cho chúng rồi." Draco nói, tặng Harry một nụ cười nhỏ khi anh ngước nhìn lên với sự ngạc nhiên. Cậu đang cài dở những chiếc cúc áo và tiến về chiếc giường king size sau khi cài xong. Cậu cẩn thận nằm xuống, đối mặt với trần nhà và thở dài. "Merlin biết chúng thậm chí còn không nghĩ đến việc mang theo quần áo và một vài thứ từ tương lai về khi tất cả những gì chúng tập trung chỉ cả cách để quay về quá khứ."

"Anh cũng gần như mất trí khi anh biết chuyện đó. Nếu không nhờ Hermione, anh sẽ chẳng thể ở đây." Harry chia sẻ, nhanh chóng thay đổi bộ đồ của mình bằng áo thun và quần chun.

"Hermione?" Draco hỏi, giọng nói ngập tràn sự tò mò.

Harry dừng lại ngay lập tức, suy nghĩ không biết thông tin về tương lai của họ đang ở mức nào. Anh quên mất hỏi cặp sinh đôi việc này. Nhưng sau đó, anh quyết định ít nhất cũng nên kể sự thật. "Ừ thì, đúng vậy. Hai người là bạn, trong tương lai."

"Albus và Scorpius đã kể tôi nghe rồi." Draco nhẹ nhàng nói, và Harry mừng vì mình nói thật.

"Tôi chỉ không nhìn được manh mối gì cho thấy chúng tôi có thể làm bạn. Tôi thấy hơi hoang mang." Draco tiếp tục.

Harry mỉm cười dịu dàng khi anh bước về phía chiếc giường. Anh ngôi bên cạnh Draco, cậu vẫn đang khóa chặt ánh mắt mình lên trần nhà, bàn tay đan vào nhau để trên bụng. Anh biết điều gì đang diễn ra bên trong cái đầu nhỏ này, anh biết cậu đang nghĩ gì. Cậu ấy đang nghĩ mình không đáng để họ phải bận tâm làm đến mức này, bởi vì cậu chỉ là một Tử thần Thực tử thôi, một người không xứng đáng được ban tặng cơ hội thứ hai và Harry không muốn cậu dành thời gian để nghĩ mấy thứ làm tổn thương này, mấy thứ có thể khiến cậu gục ngã. Con người đang nằm này xứng đáng được yêu thương và có lẽ Harry đã phải mất nhiều năm sau Cuộc chiến để chứng minh cho cậu thấy điều đó, nhưng bây giờ, anh muốn Draco được biết.

"Em sẽ không tưởng tượng được những gì xảy ra trong tương lai đâu. Tình bạn của em với Hermione là một thứ gì đó tưởng chừng sẽ chẳng thể xảy ra. Nó mất nhiều tháng, nhiều năm để hai người có thể hoàn toàn tin tưởng nhau vô điều kiện." Harry nói, chậm rãi và từ tốn khi anh cẩn thận đặt tay lên tay của Draco. Tay cậu thật lạnh, luôn luôn như vậy và công việc của Harry luôn là sưởi ấm bàn tay ấy.

"Anh biết rất khó để em tưởng tượng bây giờ, nhưng hãy tin những gì anh nói vì em nhất định sẽ thực hiện điều đó trong tương lai. Em là người cứng đầu bướng bỉnh nhất mà anh từng gặp, và không có gì có thể ngăn cản được bước chân của em đứng thẳng lại dù cho em có gục ngã đến mức nào. Em là Draco Malfoy, người chồng anh luôn tự hào, người chồng khiến bọn trẻ sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để trở về quá khứ, người chồng anh không bao giờ sẵn sàng từ bỏ. Em sẽ làm được điều đó dù bất kỳ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa."

Harry tặng Draco một nụ cười dịu dàng khi chàng trai trẻ quay sang nhìn anh. Có thứ gì đó như thể giọt nước mắt lóng lánh trên đôi mắt cậu và anh biết người chồng nhỏ của mình đang bị ảnh hưởng lớn bởi những gì anh nói nhưng cậu cố gắng không để nó rơi xuống. Họ nhìn vào mắt nhau một lúc trước khi Harry gõ tay cậu và gật đầu với người kia.

"Thôi nào, dịch chuyển vào trong đi. Em không phiền nếu chúng ta dùng chung giường đúng không?"

Draco lắc đầu và chậm rãi dịch chuyển sang một bên để Harry leo lên, và họ bắt đầu yên lặng kéo chăn bông, phủ kín lên người và nằm bên cạnh nhau, cùng nhìn lên trần nhà. Đó là một tuyệt vời, và Harry cảm thấy mãn nguyện khi có Draco ở bên cạnh. Như một lời nhắc nhở anh rằng vẫn còn cơ hội để cứu Draco. Anh biết đó là thời điểm này, và anh có thể làm được điều đó.

"Cảm ơn," Draco bỗng nhiên nói, và Harry quay sang. "Hm?"

"Tôi nói cảm ơn," Draco lặp lại, cũng quay sang nhìn anh. "Anh thật sự rất tốt với tôi."

Harry chẳng thể làm gì ngoài kéo một nụ cười lớn hết cỡ trên khuôn mặt. Anh đột nhiên có một quyết định quyết liệt rồi dang rộng cánh tay về phía Draco. "Hãy ôm nhau nào."

"Draco chớp mắt, bối rối. "Cái gì cơ?"

"Ôm," Harry nói, "Anh muốn một cái ôm."

"Tôi không ôm ai khi ngủ."

"Dối trá, anh là chồng của em mà."

"Vẫn chưa," Draco chế nhạo, nhưng không có ác ý. "Anh vẫn chưa thể quyết định được tôi có ôm hay không."

"Em có, đừng phủ nhận điều đó. Em thật sự muốn làm nó bây giờ."

"Tôi không có." Draco nói, tặng anh một cái lườm,

"Có." Harry mỉm cười. "Lại đây nào, nếu chúng ta ôm nhau, anh sẽ kể em nghe về việc chúng ta đã gặp nhau thế nào."

"Đó không phải mà một trao đổi công bằng." Draco cau mày.

"Chà, em muốn biết về điều gì nào?" Harry hỏi, cười toe toét khi biết anh có được Draco ở nơi anh muốn.

"Anh vẫn chưa kể cho tôi nghe về kết quả suy đoán của mình."

"Cái đấy là công việc của ngày mai," Harry xua tay từ chối, "Sẽ dễ dàng hơn khi cùng thảo luận với mọi người."

Draco khịt mũi, khoanh tay lại dù cho có đang nằm trên giường. "Chà, tôi không cảm thấy mình tò mò điều gì cả, vậy nên anh hãy bỏ tay xuống đi."

"Em có biết một lần khi Albus và Scorpius lên ba tuổi," Harry bắt đầu, chờ đợi cho đến khi anh thấy Draco chú ý tời và tiếp tục. "Chúng... hm thôi bỏ đi."

"Gì cơ.. anh không thể dừng lại ngay đó được!" Draco phản đối và quay sang nhìn anh.

"Đó là cái giá anh đặt cược mà." Harry cười. "Nào, lại đây, cánh tay này sinh ra là để dành cho em cho em đó. Hãy dùng nó thật tốt nào."

"Còn mờ," Draco cáu kính, nhưng cậu vẫn xích người đến gần Harry một chút. "Ừ thì, chỉ bởi tôi thấy tội nghiệp vì anh khao khát nó quá mức thôi." cậu cẩn thận đặt đầu lên ngực Harry, điều chỉnh để đầu ngay dưới cằm anh và đặt một tay lên bụng anh. Phản ứng của Harry là nhanh chóng vòng tay quanh vai người chồng nhỏ này, mang họ sát lại gần hơn.

"Thấy chưa, tuyệt vời, đúng chứ?"

"Im lặng đi," Draco nói, và đập nhẹ lên người người Harry, nhưng cơ thể cậu vẫn cuộn lại gần hơn, tìm chỗ thoải mái trong vòng tay của Harry. "Giờ thì kể cho tôi nghe chuyện gì về Albus và Scorpius lên ba."

Harry cười khúc khích, đặt nhẹ một cái hôn lên đỉnh đầu Draco trước khi anh bắt đầu những ký ức về sự lớn lên của cặp sinh đôi, những trò nghịch ngợm và những cuộc phiêu lưu nhỏ với tinh thần nhiệt huyết. Trong cái ôm ấm áp, hai người dành cả đêm cùng nhau trò chuyện, cùng nhau chia sẻ tiếng tim đập cho đến khi chẳng ai có thể mở nổi mắt nữa, và họ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro