Chap 4
Chap 4
"Chúng mình là tìm thấy lời nguyền đó," Draco nghe Granger nói khi anh đang đắp chăn lên cặp sinh đôi đang ngủ. Những cậu bé đáng thương đã quá mệt mỏi sau khi chơi game với Blaise, Potter và Weasley. Anh liếc mắt nhìn đám nhỏ cạnh giường, đồ ăn đã không còn nữa, và giờ thì họ đang ngồi thành hình tròn, mỗi người đều ôm một chiếc gối biến hình trong tay.
Draco nghe Granger tiếp tục lời giải thích, và anh để họ ở đó. Anh không cần nghe những gì cô nàng nói vì anh đã biết rõ chúng rồi. Anh chuyển ánh mắt sang cặp sinh đôi, chúng ngủ ngon lành với hơi thở đều đều, má ửng lên khi chúng vô thức tìm kiếm bàn tay của nhau.
Anh mỉm cười, thật là một khung cảnh đáng yêu. Chúng là điểm nổi bật nhất trong ngày của anh, mỗi ngày trôi qua mà không có đau đớn. Ngay cả khi Albus có thể hơi nghịch đôi lúc khiến Draco đau đầu hay khi Scorpius... chờ đã, Scorpius luôn cư xử rất đúng mực. Hẳn là di truyền từ anh. Anh khẽ cắn môi để ngăn một tiếng cười phát ra, tự hỏi người chồng tương lai của mình phải có những đặc điểm gì đề Albus có thể di truyền mọi hành động như vậy.
Anh lướt ngón tay qua mái tóc của Albus. Thật là một đứa trẻ hiếu động, cả hai đứa đều vậy. Anh lướt qua Scorpius, chạm nhẹ vào đôi má mềm. Nhìn chúng như thế này, Draco thầm cảm ơn Merlin rằng bằng một cách nào đó ở tương lai, anh có thể nuôi dưỡng hai đứa bé đáng yêu này trong một môi trường tốt.
Chồng anh hẳn phải là một thiên thần, vì đã chấp nhận Draco vào cuộc sống của mình, yêu thương và chăm sóc cho anh và lũ trẻ. Anh có thể cảm nhận được tình yêu thương phát ra từ cặp sinh đôi mỗi khi chúng kể về Cha mình. Draco chẳng thể làm gì ngoài hy vọng về một tương lai tươi sáng của mình phía trước.
Cặp sinh đôi sẽ sớm trở về nơi mà chúng vốn thuộc về, nơi xa xôi nào đó ở tương lai. Trở về với với những người cha thực sự của chúng, một Draco trương lai và người chồng ở tương lai. Cho đến khi đó, anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi, và chấp nhận mọi thử thách rằng anh sẽ vượt qua chúng, và đến gần với tương lai của mình sớm thôi.
Anh bỗng dưng cảm thấy như thể có đôi mắt nào đó đang chăm chú nhìn mình, anh quay đầu lại về phía nhóm nhỏ để thấy Potter đang nhìn thẳng vào anh, như thể đang suy ngẫm điều gì đó.
Draco nhướn mày, hy vọng rằng nó sẽ đe dọa Potter nhưng tên đó chỉ nheo mắt đáp lại.
Draco cũng nheo mắt nhìn lại.
"Không đời nào!" Weasley đột nhiên la lớn, kéo Draco ra khỏi cuộc đấu mắt với Potter. Anh ném cái nhìn về phía tên chết tiệt đó, người cũng đang nhìn anh lúc này. Mọi người rõ ràng đều đang nhìn anh như thể nhìn một mẫu nghiên cứu mới. Pansy và Blaise, thì khác biệt, ngạc nhiên nhìn anh.
Anh cảnh giác nhìn họ, "Chuyện gì vậy?"
"Không thể tin được!" Weasley nói, mắt trợn tròn.
"Cái gì?" Draco nhấn mạnh một cách bực tức khi họ chỉ nhìn anh như những tên ngốc.
"Mày..." Weasley nâng tay chỉ anh một cách run rẩy, và Draco cau mày với tên ngốc ấy, một chút lo lắng hiện lên trong lòng anh. "Tôi làm sao?"
"Mày vẫn còn trong trắng!" Weasley thông báo. Anh chú ý thấy Potter lập tức quay đầu nhìn Weasley ngạc nhiên trước khi quay lại nhìn Draco, há hốc mồm kinh ngạc.
Draco cảm thấy mặt mình nóng lên, lan ra hai má. Anh nhìn Weasley, bối rối, và anh cố gắng làm mình thật bình tĩnh. Anh không thể để họ thấy cảm giác khó chịu của mình khi họ biết trạng thái của anh được.
"Tôi sẽ rất vui lòng hơn nếu cậu không hét lên như một Neanderthal, cậu Weasley. Con trai tôi đang ngủ." Draco nói bình tĩnh, hờ hững hết mức có thể.
"Tất nhiên rồi, nhưng giờ mày vẫn là một tên xử nam chết tiệt!"
Draco mím môi, không bận tâm. "Tôi tự nhận thức được điều đó." Anh đều đều nói.
"Trời đất!" Weasley há hốc mồm, và Draco đảo mắt khó chịu. "Thật lòng tôi không thấy việc đó có gì phải sốc."
"Có lẽ đó là bởi anh là người duy nhất trong căn phòng này còn là xử nam?" Weasley gái đưa ra câu hỏi, không chắc chắn lắm.
Phải mất một lúc để Draco hiểu được lời cô nàng nói, và anh ngạc nhiên nhìn những người trước mặt mình. "Các người đang đùa sao?"
Blaise mỉm cười trấn an, "Mình hy vọng cậu biết được rằng chẳng có lý do gì mà mình và Pansy vẫn trong tình trạng đấy cả."
"Mình không có ý nói hai cậu." Anh xua tay. "Mình chỉ không thể tin..." Anh nhìn bốn Gryffindor trước mặt mình. Granger và Weasley gái trông như mới bị chát sơn đỏ lên mặt, Potter trông khá ngại ngùng còn Weasley vội ho vài tiếng.
"Làm thế nào mấy người có thể tìm được thời gian để làm mấy thứ như vậy thế?" Draco hỏi, hoàn toàn đứng hình.
Granger hắng giọng, "Trận chiến kết thúc rồi, Malfoy."
Draco có thể hiểu lời cô nàng nói. "Tôi hiểu rồi." Anh vô thức ngước lên nhìn Potter. "Tất cả luôn?
Anh thấy Potter nhún vai, liếc mắt sang Weasley gái một cái ngắn ngủi. Draco khẽ cắn môi, gật đầu chậm rãi. Tất nhiên rồi, Potter có cô ta ở bên cạnh. Hơn nữa, cậu ta là Thánh sống đã cứu Thế giới Phép thuật. Cậu ta muốn ai mà chả được.
Không giống anh.
"Draco." Anh nghe Pansy gọi, anh nhìn bạn mình. "Chồng tương lai của cậu." Cô thì thầm nhỏ và Draco hơi cong môi lên một chút. Tin tưởng Pansy giúp mình cảm thấy tốt hơn.
"Được rồi." Anh nói, "Như các cậu biết, tôi khá bận rộn trong trận chiến và tôi nghĩ không ai muốn kết giao với một tên Tử thần Thực tử cả, vậy đó." Anh nhún vai.
"Em không nghĩ anh có ngoại hình xấu." Weasley gái đột nhiên nói. "Ý em là, em đã thấy nhiều học sinh nhỏ dãi vì anh dù anh là Tử thần Thực tử đi chăng nữa."
Weasley kinh hoàng nhìn em gái mình. "Em nên rút lại lời đó đi, anh nghĩ mọi người đều sợ cậu ta thì có."
Draco chế giễu, "Cảm ơn, Weasley. Và cô, Ginerver, cô không cần phải làm vậy đâu."
"Nhưng đó là sự thật!" Cô nàng tiếp tục, "Kể từ khi Albus và Scorpius ở đây! Hình mẫu người cha của anh thực sự khiến họ phát cuồng vì khao khát được kết giao với anh."
Draco không chắc lắm mình nên cảm thấy thế nào về lời đó.
"Cậu ấy không tin đâu, nên dừng lại đi." Blaise cười khúc khích, nhếch mép nhìn Draco.
Draco cũng không chắc mình nên cảm thấy như thế nào với câu nói của người bạn. "Tại sao đột nhiên chúng ta lại ở đây để bàn về vấn đề xử nam của tôi?"
"Đó là lỗi của tôi." Granger ngượng ngùng nói. "Tôi chỉ đang giải thích cho họ nghe về Lời nguyền Máu mà chúng ta đã nghiên cứu thôi."
À, đúng vậy.
Máu của xử nam.
"Đó là lý do tại sao Scorpius nói máu cậu đặc biệt?" Potter đột nhiên nhảy vào.
Draco thở dài, "Đúng vậy, rõ ràng là chúng là tìm ra lời nguyền, sử dụng phương thức cổ xưa để đảo người lời nguyền bằng cách khiến nạn nhân uống một lọ thuốc được ủ bằng dòng máu thuần khiết của họ."
"Máu xử nam." Granger sửa lại và Draco gật đầu, "Hầu hết các nạn nhân đều không sống được vì lý do đó. Vì vậy không có cách nào để tìm được máu thuần khiết của chính họ mà không quay về quá khứ, điều mà Albus và Scorpius đã làm."
Blaise huýt sáo. "Và chúng cũng đã tìm được cách để trở về nữa."
"Những đứa trẻ xuất sắc." Weasley lắc đầu không tin nổi.
"Chúng chắc hẳn đã yêu cậu rất nhiều." Potter nói, cắn môi và nhìn lại Draco bằng ánh mắt chăm chú đó lần nữa, như thể muốn nhìn anh thật kỹ càng vậy.
Draco di chuyển ánh mắt tránh cái nhìn như xuyên thấu của mắt xanh để nhìn những đứa trẻ. "Đó là một hành động nguy hiểm, du hành thời gian. Scorpius nói chúng đã tìm ba thứ của tôi để về đây." Anh nói, một chút tự hào về sự thông minh của con mình trước khi nhận ra một điều. Anh mở to mắt, há hốc mồm kinh hoàng và quay sang tìm kiếm ánh mắt của Granger.
"Salazar." Draco run rẩy nói, gục ngã vào khoảng không.
"Có chuyện gì vậy?" Potter hỏi, cảnh giác, và chạy đến đỡ tay Draco mà không hề suy nghĩ. "Cậu vẫn ổn chứ?"
Pansy và Blaise cảm thấy sôi sục trong lòng, gương mặt lo lắng của Pansy được phản chiếu lại trên gương mặt Blaise trong khi anh em Weasley thì đứng đó, trông có vẻ kích động. Granger phải mất một lúc để tiêu hóa hàm ý trong ánh mắt Draco trước khi hít một hơi thật mạnh, "Ôi Merlin."
Draco cảm thấy mắt anh mờ đi, và thở gấp hơn. Anh cảm nhận được một đôi tay đang để trên má mình. "Malfoy, nhìn tôi này!"
Đó là Potter.
"Malfoy, nói tôi nghe. Có chuyện gì vậy?
Draco vội vã chớp mắt để tập trung, và bắt gặp một đôi mắt xanh đang nhìn anh giống hệt Scorpius. Anh nuốt một ngụm nước bọt để bình tĩnh rồi chậm rãi nói, "Chúng không thể trở về nếu không có ba thứ từ tương lai."
"Một trò đùa sao!"
"Ý cậu đang muốn nói là, bởi vì chúng đã thực hiện nghi lễ với 3 thứ của cậu ở thời điểm này, nên chúng cũng phải cần 3 thứ ở tương lai để đưa chúng về?"
Draco gật đầu, anh vô thức cắn móng tay mình và nhanh chóng tỉnh táo lại trước khi bất cứ ai có thể nhận thấy thói quen khi lo lắng của anh. "Chúng đã quá tập trung vào việc làm sao để đến đây, nên tôi nghĩ chúng vẫn chưa nhận thức được vấn đề này.
Tất cả mọi người đều mang một vẻ mặt méo mó, và Draco liếc sang cặp sinh đôi vẫn đang chìm trong giấc ngủ. "Chúng không xứng đáng phải chịu điều này." Anh thì thầm nhỏ.
"Tôi chắc chắn chúng ta có thể tìm cách." anh nghe Potter nói, và cảm thấy một bàn tay đang vỗ về trên vai của mình. Anh chuyển ánh mắt lên người đàn ông bên cạnh với nụ cười nhỏ, "Tôi cũng hy vọng vậy."
Một âm thanh hắng giọng đột nhiên phát lên khiến họ giật mình vội vã tránh xa khỏi sự gần gũi đột ngột này.
"Vậy,"Weasley nói khi căn phòng bắt đầu rơi vào tĩnh lặng. "Mình nghĩ chúng ta đã có một cái rồi."
Khi mọi người dành cho Weasley một cái nhìn khó hiểu, bao gồm cả Draco - Weasley thở dài, "Tấm ảnh cậu bé mang theo ấy, nó vẫn được tính, đúng chứ?"
"Nó được tính." Granger nói, trao cho Weasley một cái nhìn ấn tượng trước khi tiếp tục. "Nhưng mới chỉ có một, chúng ta cần hai thứ nữa."
"Chúng ta không thể đơn giản tới tương lai, rồi mang mấy thứ từ đó về rồi đưa cho Albus và Scorpius để chúng trở về với máu của cậu sao?" Potter hỏi ngây thơ, và Draco không chắc mình muốn đập đầu cậu ta hay tặng cậu ta một cú đấm mạnh mẽ.
"Nó không dễ vậy đâu, Potter. Du hành thời gian yêu cầu một mục đích du hành chính đáng. Albus và Scorpius đã quá tuyệt vọng trước khi đến đây, đó là lý do tại sao ma thuật cho phép chúng tiếp tục."
"Ngoài ra còn bởi mục đích của bọn trẻ cũng không đe dọa đến sự cân bằng phép thuật." Granger nói thêm.
"Không còn cách nào khác sao?" Weasley gái hỏi, cau mày nhăn nhó. Và mọi ánh mắt đổ dồn về Draco và Hermione để tìm câu trả lời. Họ cùng có một biểu cảm trước khi Granger thở dài, "Chúng mình cần thời gian tìm kiếm."
"Tốt rồi," Potter đột nhiên nói, đặt hai tay lên đầu gối và nhìn Draco. "Tôi muốn biết kế hoạch của cậu về máu."
Draco chớp mắt hoang mang nhìn Potter, rồi trả lời. "Granger và tôi định sẽ đi gặp bà Pomfrey vào sáng mai để thực hiện lấy máu từ cơ thể tôi. Một lượng đủ để pha chế một lọ thuốc với vô số lần thử nghiệm. Chúng tôi sẽ ghi chú lại, để Granger ở tương lai có thể biết phải làm gì."
Potter gật đầu, và chỉnh kính, "Vậy, tôi đoán là ngay khi cậu lấy máu xong, cậu định sẽ gửi Albus và Scorpius mang về tương lai ngay lập tức?"
Draco gật đầu chắc nịch, cắn môi khi anh thấy Potter nhíu mày suy nghĩ. "Cậu có vài thứ trong đầu rồi?"
"Không thực sự." Potter nói, "nhưng nếu chúng ta có thể tính cả bộ đồ chúng mặc từ tương lai, vậy thì chúng ta sẽ chỉ cần tìm một thứ nữa thôi."
Draco nhướn mày nhìn Potter. Thực lòng thì, anh đã không nghĩ đến cái đó. Một ý nghĩ xuất sắc, nhưng nó không giống như cậu ta có thể nói nó thành tiếng.
"Xuất sắc, Potter." Blaise gật đầu tán thưởng. "Vậy, chúng ta cần làm gì tiếp theo đây?"
Họ đồng loạt nhìn Potter, cố gắng vẽ lại nụ cười hứng thú từ người đàn ông. "Chúng ta cần đọc thêm nhiều thông tin về Du hành Thời gian, mình đoán vậy." Potter nhún vai.
"Chúng ta không thể cứ để nó cho 'Mione và Malfoy sao?" Weasley rên rỉ, và Weasley gái lập tức gõ đầu anh mình, "Đừng thô lỗ như thế, mọi người đều nên giúp."
"Đúng vậy, làm thôi nào." Pansy nói, mỉm cười hứng thú khiến Draco cũng mỉm cười theo. Thật tuyệt khi thấy cô nàng hứng thú với điều gì đó.
"Gì có, bây giờ á?" Lại là Weasley, với một ánh mắt phản đối khi Granger và Weasley gái kéo cậu ta ra khỏi phòng. Pansy và Blaise theo sau họ.
Draco khịt mũi trước cảnh tượng nực cười trước mắt và quay đầu sang Potter để thấy hắn ta đang nhìn mình rất chăm chú. Anh chớp mắt, "Gì vậy?"
Potter lắc đầu, "Không có gì. Cậu sẽ ở lại đây với bọn trẻ à?"
Draco nâng tay lên xoa nhẹ đầu chúng. "Đúng vậy, tôi không muốn để chúng một mình."
"Được rồi." Potter đồng ý, "Chúng tôi sẽ trở lại sớm thôi." Hắn nói và đứng dậy, di chuyển ra cửa. Trước khi bước ra ngoài, hắn ngoái nhìn lại và nở một nụ cười trấn an Draco. "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ giải quyết được thôi."
Draco nhìn theo hắn đến khi biến mất, sững sờ. Nhưng anh không thể chống lại cảm giác ấm áp đang lan rộng trong ngực mình.
Thế quái nào đột nhiên Potter lại trông cuốn hút đến như vậy?
—
Hiệu trưởng Mc.Gonagall đang có thời gian uống trà yên bình trong văn phòng của mình khi bà đột nhiên cảm thấy áp lực từ không khí quen thuộc đổ đến từ mọi hướng, khiến bà đứng bật dậy đầy cảnh giác. Bà đặt ly trà xuống, cẩn thận đưa mắt ra quanh phòng, và ngừng lại trước bàn mình khi bà cảm thấy có một sức mạnh ma thuật mạnh mẽ ở giữa đó.
Bà hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại khi xung quanh phòng bắt đầu rung lên và cảm nhận được một năng lượng ma thuật bùng nổ trong không gian, khiến bà giữ chặt lấy bàn của mình.
Khi không khí bắt đầu trở về trạng thái bình thường, bà chậm rãi thở ra trước khi mở mắt để thấy một nụ cười ấm áp, hình dạng mờ nhạt của vết thẹo nổi tiếng, và đôi mắt xanh lá quen thuộc.
"Xin chào Giáo sư. Rất vui được gặp lại người."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro