Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Morgan

Hè năm nay, em không về quê một mình như mọi năm nữa. Em có thêm một "hành lý đặc biệt" – là anh, bạn trai người Hàn mà em quen khi đi du học.

Đây không phải lần đầu anh đến Việt Nam. Nhưng là lần đầu tiên anh về quê – nơi em đã lớn lên giữa nắng, gió, và những buổi chiều có tiếng rao kẹo kéo vang xa tận cuối xóm.

Chuyến xe khách lắc lư, kéo dài từ Sài Gòn về tới vùng quê miền Tây mất gần 5 tiếng, thế mà anh không than một lời. Em hỏi anh có mệt không, anh chỉ cười hiền rồi bảo

“Anh chỉ lo không hiểu lời mẹ em nói thôi. Tiếng Việt khó quá.”

Em phá lên cười. “Không sao đâu. Họ chỉ cần thấy anh ăn nhiều, cười tươi là đủ hiểu rồi.”

Và đúng như em nói. Mẹ em nấu một bàn đầy thức ăn: cá kho, canh chua, thịt luộc cuốn bánh tráng… Anh tuy còn bỡ ngỡ nhưng cũng gắp ăn từng món. Thậm chí còn xin thêm cơm ba lần. Mẹ em nhìn mà gật gù: “Thằng nhỏ nó khỏe ghê!”

Anh không hiểu gì, chỉ cười gượng nhìn em cầu cứu. Em dịch lại. Anh cười ngoác miệng, gật đầu lia lịa, rồi đáp bằng thứ tiếng Việt lơ lớ học từ em:
“ bác.. nấu ăn... ngon ghê luôn!”

Mọi thứ đều thật yên bình và vui vẻ… cho đến ngày thứ ba.

Trưa hôm đó, đang nằm nghỉ sau bữa cơm thì điện cúp. Cúp toàn xóm.

Cúp điện mùa hè ở quê là một... cực hình. Trời tháng Bảy nóng như thiêu, không có quạt máy, không điều hòa, gió ngoài cũng không thèm thổi. Cái nóng như thấm vào từng mạch máu, từng thớ cơ, khiến người ta chỉ muốn… bay lên mặt trăng trốn nắng.

Em nằm trên giường, mồ hôi rịn đầy lưng, dính cả áo. Anh cũng ngồi thừ cạnh cửa sổ, vẻ mặt bối rối, mắt liên tục nhìn em.

“Em có sao không?” – anh hỏi, ánh mắt lo lắng.

“Không sao. Nóng vậy thôi, xíu nữa chắc có điện lại.” – Em nói, cố tỏ ra bình thản, nhưng giọng thì khàn và chậm vì quá mệt.

Anh không nói gì thêm, chỉ đứng dậy đi ra ngoài. Một lúc sau quay lại với một chiếc quạt giấy nhỏ, kiểu quạt gấp cổ điển bằng tre và giấy màu trắng, loại mà em không nhớ nổi lần cuối cùng thấy là khi nào.

Anh ngồi xuống, rất gần bên em. Rồi nhẹ nhàng quạt.

Từng luồng gió mát lướt qua mặt, qua cổ, khiến em dễ chịu như thể được ai đó đắp đá vào gáy. Em nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng quạt giấy nhè nhẹ, tiếng ve ngoài sân,…

Không biết từ lúc nào, em đã ngủ quên. Một giấc ngủ rất sâu, rất mát, và rất… an toàn.

Khi em choàng tỉnh, trời vẫn nắng chang chang. Nhưng điều đầu tiên em thấy là… anh vẫn đang ngồi đó, quạt cho em.

Mắt anh lơ mơ vì buồn ngủ, lưng ướt mồ hôi, tay vẫn đều đặn đưa chiếc quạt giấy lên xuống. Dưới ánh nắng hắt qua cửa sổ, anh như một bức tranh dịu dàng – vừa xa lạ, vừa thân thuộc.

Em bật dậy:
“Anh… anh chưa nghỉ à?”

Anh giật mình, ngừng quạt, nhìn em cười dịu:
“Em ngủ được là tốt rồi.”

Em cầm tay anh, hơi run run:
“Anh không mỏi tay hả? Quạt nãy giờ lâu lắm rồi…”

Anh nhìn em, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng:
“Anh không quạt thì em nóng. Mà em nóng thì không ngủ được.”

Em lặng người.

Lúc đó, không cần điều hòa, không cần máy lạnh, không cần cả gió trời. Chỉ cần anh – với chiếc quạt giấy cũ kỹ, và ánh mắt dịu dàng ấy.

Người ta cứ nghĩ yêu xa là thiệt thòi. Nhưng có ai biết được cảm giác ấm áp khi một người vượt cả nghìn cây số để về giữa mùa hè Việt Nam, ngồi quạt cho mình ngủ ngon lành không?

Chuyện tình yêu của em không cần rượu vang, không cần hoa hồng đắt tiền. Chỉ cần những lúc mệt, có một người sẵn sàng ngồi bên cạnh, quạt cho em trong cái nóng như thiêu ấy, cũng đủ để em thấy hạnh phúc cả một đời.

Tối hôm đó, điện vẫn chưa có lại.

Cả xóm dùng đèn dầu và đèn pin. Anh và em ngồi trước hiên nhà, nghe côn trùng kêu. Anh học em hát vài câu tiếng Việt. Em dạy anh nói: “Anh yêu em.” Mà anh cứ nói thành “Em yêu anh” khiến em cười ngặt nghẽo.

Trong bóng tối, anh siết tay em:

“Mùa hè ở quê em... nóng thật. Nhưng có em, nên anh thấy rất mát.”

Và em biết, mùa hè năm nay là mùa hè đáng nhớ nhất đời em.
Không phải vì cái nóng, mà vì anh – người con trai Hàn Quốc mang theo cả gió mát từ xứ lạnh, đến bên em giữa quê nhà nắng gắt.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro