chapter 4: ngỡ là.
Andrey dẫn em tới một ngôi làng nhỏ bé nằm ở phía đông nam đất nước, tên là Lumiere. tên gọi ấy được người dân nơi đây đặt, bởi cứ vào ngày đầu tiên của mỗi tháng, họ lại thắp sáng những ngọn đèn lồng và thả lên bầu trời, mang theo những ước vọng chân thành về một cuộc sống bình yên và đầy đủ. truyền thống này đã được gìn giữ suốt gần trăm năm, như một biểu tượng của làng Lumiere.
em chưa từng thấy hay nghe tên của ngôi làng này bao giờ, nhưng khi vừa bước chân đến đây, em đã có một cảm giác ấm áp quen thuộc, như thể nơi đây không chỉ là một vùng đất lạ lẫm, mà là một phần đã bị lãng quên trong ký ức. những con đường nhỏ lát đá cổ kính uốn lượn giữa những ngôi nhà mái ngói đỏ, mùi hương của gỗ thông và bánh mì nướng lan tỏa trong không khí dịu dàng của buổi sớm tinh mơ.
người dân Lumiere đều hiền lành, với nụ cười nhẹ nhàng nhưng mang đậm vẻ trầm lặng, như thể họ đã quen sống dưới sự yên bình và chậm rãi của thời gian. bên ngoài cửa mỗi ngôi nhà đều được treo một chiếc đèn lồng, ánh sáng dịu dàng của chúng phản chiếu lên những bức tường bằng đá xám, tạo ra khung cảnh như trong giấc mơ, nơi thời gian dường như ngừng lại, và chỉ còn lại ánh sáng lung linh như một điệu valse bất tận.
Andrey dắt tay em qua những con đường lát đá nhỏ hẹp, nơi ánh hoàng hôn phủ màu vàng nhạt lên từng viên gạch cổ xưa. em đi mãi, cho đến khi tới trước một ngôi nhà gỗ cũ kỹ nằm đơn độc bên bờ sông, mái nhà phủ rêu phong và tường gỗ bạc màu bởi thời gian. em dừng bước, nhìn lên, lòng thầm hỏi liệu ngôi nhà này có thể trở thành nơi trú ngụ cho một giấc mơ giản đơn của em hay không.
Andrey quay sang em, đôi mắt xanh thẳm như hòa cùng sắc nước của dòng sông lặng lẽ trôi.
“chúng ta sẽ bắt đầu từ đây,” anh ta nói, giọng ấm áp như tiếng thì thầm của gió. “một tiệm bánh nhỏ, nơi em làm nên những chiếc bánh ngọt ngào nhất. còn ta, mỗi sáng sẽ đi khắp thị trấn tìm những nguyên liệu tươi ngon nhất.”
mỗi sáng sớm, Andrey cưỡi chiếc xe ngựa cũ băng qua con đường dọc bờ sông, đến những trang trại xa xôi để mua bột mì, trứng, và sữa tươi. anh trở về khi mặt trời đã lên cao, mang theo cả những bó hoa tulip rực rỡ cho em. hai người cùng nhau nhào bột, em tỉ mỉ tạo hình từng chiếc bánh, đôi tay khéo léo vẽ lên bề mặt chúng những hoa văn tinh tế. lò bánh tỏa ra hơi ấm và mùi thơm ngọt ngào, hòa cùng tiếng cười nhẹ nhàng hạnh phúc.
người dân trong ngôi làng nhỏ bắt đầu biết đến tiệm bánh. những người qua đường dừng lại, bị quyến rũ bởi hương thơm ngào ngạt trong không khí. thời gian trôi, tiệm bánh của em tuy bận rộn nhưng đầy ắp những niềm vui nhỏ bé. và trong từng buổi hoàng hôn, khi ánh chiều buông xuống ngôi nhà bên sông, Andrey sẽ đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn em bận rộn bên những khay bánh vàng ruộm, lòng tràn ngập sự thanh thản. hạnh phúc của em như dòng sông lặng lẽ chảy, chẳng ồn ào, nhưng mãi mãi không ngừng.
những tháng ngày yên bình lững thững đi qua, nhưng rồi dần dần, một sự bất thường len lỏi vào lòng em, làm dấy lên những nỗi lo thầm kín. em bắt đầu nhận thấy Andrey thường xuyên rời khỏi nhà vào những đêm khuya, bóng dáng anh mờ nhạt lẫn vào màn sương dày đặc của con sông. mỗi khi em gặng hỏi, Andrey chỉ cười nhẹ, bảo rằng mình ra ngoài để tìm chút yên tĩnh hoặc lo liệu công việc mua bán. dẫu vậy, ánh mắt anh ta vẫn chứa đựng một điều gì đó khó nắm bắt, khiến em không khỏi bất an.
trong làng, những lời đồn thổi bắt đầu lan truyền. người ta xì xào về một chàng trai lạ mặt, đẹp trai và cuốn hút, chuyên quyến rũ những cô gái trẻ, rồi sau đó biến mất, mang theo cả tài sản của họ. mỗi khi em nghe thấy những câu chuyện ấy, lòng em dấy lên một nỗi sợ vô hình, nhưng em đều cố gắng gạt đi.
thế rồi, một buổi sáng, em thức dậy với cảm giác khác lạ. căn nhà, thường tĩnh lặng và ấm áp, giờ đây bỗng trở nên trống trải đến đáng sợ. em đảo mắt quanh phòng, nhận ra mọi thứ đều biến mất. chiếc rương nơi em cất giữ những đồng tiền dành dụm bấy lâu đã bị mở toang, trống rỗng. những món trang sức quý giá, những món đồ kỷ niệm của em cũng chẳng còn. tất cả đồ đạc trong nhà, từ những vật dụng nhỏ nhất, đều đã biến mất như thể chưa từng tồn tại.
em hoảng hốt chạy ra ngoài, gọi tên Andrey, nhưng chỉ có tiếng gió và tiếng lá xào xạc đáp lại. trong khoảnh khắc ấy, sự thật cay đắng dội thẳng vào em. Andrey – người mà em đã tin tưởng, yêu thương – chính là kẻ lừa đảo mà dân làng vẫn bàn tán. hắn đã lấy đi tất cả, không chỉ tài sản mà còn cả những giấc mơ và niềm tin của em.
em ngã quỵ xuống bậc thềm gỗ mục, cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. bên dòng sông lặng lẽ, em nhìn về phía xa, nơi Andrey đã từng cười với em, nơi những ngày tháng hạnh phúc giờ chỉ còn là ký ức mong manh, bị cuốn trôi theo dòng nước không bao giờ quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro