Chap 5: Năm mười ba tuổi: Quidditch và Hogsmeade
Một điều nữa mà Y/N rất mong chờ trong tháng Mười này - mùa thi đấu Quidditch sắp bắt đầu. Y/N cực kỳ thích Quidditch, càng thích hơn nữa khi nó sắp được xem người nó thích mặc áo chùng màu đỏ tía, vác cây gậy Tấn thủ bặm môi quất vào những trái Bludger, mái tóc đỏ phấp phới bay trong gió, những lúc như thế trông anh ngầu phải biết. Y/N rất muốn chơi trong đội Quidditch Gryffindor, vì đam mê Quidditch lẫn "đam mê" mới của nó trong năm nay là George Weasley, nhưng tiếc rằng đội bóng chưa cần phải tuyển Truy thủ mới. Nó muốn góp mặt vào những buổi tập của đội lắm lắm, điều đó sẽ tăng thêm thời gian ngắm George của nó một cách đáng kể, vì Oliver Wood thường bắt mọi người tập đến tối muộn. Lấy thông tin từ Harry, Y/N biết được là đội Quidditch sẽ tập ba buổi một tuần và Y/N hơi xót một chúttt khi thời tiết bắt đầu trở lạnh, thậm chí còn mưa to gió lớn, đương nhiên là Y/N lo cho tất cả mọi người trong đội bóng luôn nhé, lo cho Harry hơn một chút, và anh George hơn một tí tẹo nữa thôii. Vì lý do này mà Y/N thêm cái tật săm soi anh George kĩ hơn nữa để xem ảnh có bị mệt hay có dấu hiệu sốt cảm gì không. Không ở trong đội bóng, và cũng không có lý do gì để ngồi xem họ tập, Y/N thường hay viện cớ đứng chờ Harry ở trước cái lỗ chân dung Bà Béo, lúc thì đem khăn cho Harry lau đầu lau cổ, lúc thì đem nước cho Harry uống như thể nó là người bạn tốt nhất trên đời vậy. Thật ra nó chỉ chờ để được nhìn xem "người yêu" của nó mới đi tập về có mệt mỏi lắm không, nó muốn giật phăng cái khăn mà thằng bạn nó đang lau tóc đưa cho anh chết đi được khi cả đội tập vào những ngày có mưa. Mỗi khi nghe George làu bàu rằng Fred uống hết nước của anh, nó lại nhìn Harry với một ánh mắt "trìu mến" đến nỗi thằng bạn xém sặc nước, hoang mang không biết mình đã làm gì sai.
Một buổi tối trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, không khí trở nên chọn rộn háo hức khác thường vì một thông báo mới xuất hiện trên tấm bảng thông báo cũ kỹ mòn vẹt - Cuộc đi chơi làng Hogsmeade đầu tiên vào cuối tuần! Như một thói quen, Y/N liếc mắt về phía George khi anh chui qua cái lỗ chân dung Bà Béo và hay tin. Merlin ơi, lẽ ra nó không nên làm thế, vì nụ cười của George Weasley lại làm cho phòng sinh hoạt chung như sáng bừng cả lên, và con mắt nó thì bị chói lóa luôn rồi. Nó đang mơ màng nghĩ tới cảnh sau này có thể được đi hẹn hò với anh George ở Hogsmeade trước khi tỉnh táo lại vì bắt gặp cái cục buồn thiu tên Harry Potter vì không có đơn cho phép.
Tua nhanh đến ngày lễ Halloween, cũng là ngày đầu tiên mà tụi nhỏ năm ba được đi chơi ở Hogsmeade. Thề có râu ông Merlin, lần đầu tiên Y/N lựa trang phục đi chơi một cách cẩn thận. Nó đứng ngắm nghía tủ đồ chắc cũng phải một tiếng đồng hồ, xem xét hết bộ này đến bộ khác và còn hỏi ý kiến Hermione nữa, mặc dù cô nàng chẳng trả lời nhiệt tình chút nào. Y/N chau mày, bộ này nhìn có lố lăng quá không nhỉ, trời chưa lạnh đến độ phải mặc kín như thế này, muốn dễ thương thì ta còn cách khác mà. Bộ này thì nhìn rất có vibe mùa hè nhé, khỏe khoắn năng động nhưng với cái thời tiết lúc này thì nó sẽ chết cóng mất. Chỉ đến khi Hermione rít lên "Em có nhanh cái chân lên không hả? Lấy một bộ đồ bình thường nào đó mà mặc đi!" thì nó mới tròng một cái áo cổ lọ bằng len màu trắng qua đầu. Nhưng chọn đồ cho lâu, tới Hogsmeade nó cũng có còn nhớ tới George Weasley nữa đâu, một phần là nó không thấy anh, và phần còn lại là do, ôi trời ạ, Hogsmeade cũng có sức hấp dẫn ngang ngửa với ảnh vậy đó. Con đường làng nhỏ xinh với quán xá, nhà cửa nằm san sát nhau. Tiệm Công tước Mật đầy màu sắc đủ sức quyến rũ một đứa không hảo đồ ngọt như Y/N, nhiều món có tên lạ lạ nhưng hay hay đã khiến nó bốc bỏ vào miệng thử , và chúng ngon tuyệt! Bưu điện có hàng trăm con cú với nhiều dịch vụ vận chuyển khác nhau, Lều hét nằm trơ trọi trên một đỉnh đồi trông khá u ám, tiệm Dervish & Banges bán những trang thiết bị phù thủy nhìn rất hiện đại, tiệm Ba Cây Chổi đông đúc và ấm cúng. Và tiệm Giỡn của Zonko, nơi nó tìm ra Fred, George cùng Lee Jordan. Nó ráng nài nỉ Hermione và Ron nán lại cái tiệm này một chút, tranh thủ ngắm anh George. Lại không hiểu kiểu gì, áo thun đen với áo khoác ngoài thôi cũng làm Y/N xao xuyến quá thể. Chất liệu bạn trai! Khi ba người này rời khỏi tiệm Giỡn, nó cũng hối hai đứa kia đi ra và tấp vào quán Ba Cây Chổi. Giữa đống khói mờ mờ bốc lên từ thức uống của các vị khách, Y/N chống cằm ngẩn ngơ ngắm George trò chuyện với anh Fred và anh Lee, ngắm cái cách ảnh uống Bia bơ và chép miệng, độ nam tính tăng thêm mười phần trăm nữa! Làm mặt nhỏ Y/N đần thối ra luôn. Và đương nhiên là nó vẫn chú ý giữ hình tượng quý cô hài hước thanh lịch, cười nói với Hermione và Ron mặc dù nó chả biết là anh có nhìn nó không, có khi anh ta còn không thấy nó ngồi trong quán. Đây có thể nói là ngày Halloween tuyệt vời nhất từ trước đến nay trong đời Y/N, vì bữa dạ tiệc của trường Hogwarts cũng có nhiều đồ ăn ngon không kém. Tuy cuối ngày xảy ra sự cố Sirius Black đột nhập tháp Gryffindor và cả trường phải ngủ ở Đại Sảnh đường, nhưng nhìn chung, đây vẫn là một ngày đáng nhớ. Có thể nói là ngày nào có George Weasley xuất hiện, ngày hôm đó đều đáng để nhớ cả.
Tháng Mười một thế chỗ khi tháng Mười đi qua. Y/N đang rất phấn khích khi trận đấu đầu tiên - Gryffindor đấu với Slytherin - đang dần nhích tới. Georgie của nó lúc nào cũng thể hiện thật tuyệt trong lúc cùng Fred hùa nhau tống mấy trái Bludger vào cầu thủ đội Slytherin, đặc biệt là những pha ăn miếng trả miếng với hai Tấn thủ Bole và Derrick. Nhưng rồi có một chút thay đổi vì đội Slytherin cáo lỗi rằng cánh tay của Tầm thủ đội họ vẫn chưa lành, đội Gryffindor sẽ đấu với đội Hufflepuff. Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì, Y/N biết rõ là George cũng sẽ chơi một cách xuất sắc thôi. Cho đến khi nó nghe hai con nhỏ nhiều chuyện Parvati và Lavender so sánh các cầu thủ hai đội với nhau. Hai đứa này so sánh mọi thứ, từ ngoại hình tới kỹ năng cho dù Y/N biết chắc là ngoại trừ buổi tập bay hồi năm thứ nhất thì tụi nó chưa cầm tới cây chổi bay nào hết, chứ đừng nói là bay lên không trung hay chơi một trận Quidditch. Và không hiểu sao tụi nó có thể không ngượng miệng mà nói rằng "George Weasley hình như chơi không giỏi bằng Charlie Argent bên đội Hufflepuff, phải không Y/N? Mình thấy ảnh không được nhanh nhẹn cho lắm, và Tấn thủ thì cần có dáng người to to một tí, anh George thì khá là cao nhỉ, và ảnh cũng không đẹp trai bằng Charlie..." Y/N cười:
- Bộ Cedric Diggory hay Charlie Argent hay cả đội Hufflepuff chơi Quidditch bằng cái mặt hả?
- Không phải như thế, nhưng mà đẹp trai thì dễ có người ủng hộ hơn chứ! - Một vẻ mơ màng hiện lên trên khuôn mặt Parvati.
Y/N giả bộ ỏn ẻn:
- Thế bồ thấy anh Wood có đẹp trai không?
- Có chứ, anh Wood đẹp trai mà! - Lavender phấn khởi.
- Còn Harry thì sao?
- Harry hả, ừm cũng được.
- Anh Fred với anh George thì không à??
- Không hai ảnh đẹp mà, chỉ là hơi lép vế một tí so với Charlie Argent thôi.
- Hai bồ có cần uống thuốc bổ mắt không, má mình mới gởi cho một loại thuốc Muggle, cũng hiệu quả, kèm với thuốc bổ não nữa thì sẽ tuyệt vời lắm.
Hai con nhỏ ngơ ngác:
- Ý bồ là sao??
- Ý mình là lo tìm cách biến hình cái ấm trà thành con ba ba đi, ngồi đây so sánh độ đẹp trai giữa anh George với Charlie Argent cũng không giúp hai bồ làm được chuyện đó đâu. Con ba ba của bồ nhìn giống cái ấm trà một cách tuyệt vời luôn đấy Lavender à. - Y/N cười thân thiện.
Và trước khi bỏ đi chỗ khác, Y/N quay đầu lại:
- Mình nghĩ là bài này sẽ ra thi đấy, nên hai bồ nhớ chăm sóc mắt cho tốt để còn đọc kĩ đề nhé!
Rồi nó thong thả bỏ đi chỗ khác, nhưng lúc tìm được Hermione thì nó gầm gừ rủa xả hai con nhỏ vừa chê "bồ" nó xấu vừa nói ảnh chơi Quidditch dở. Nó cứ George đẹp trai như thế này tới George chơi giỏi như thế kia cho tới khi George Weasley bằng xương bằng thịt đi ngang qua và hỏi nó nói gì về anh đấy. Y/N hoảng hồn chối:
- Không có đâu ạ, em đang nói về Joe ấy, anh nghe nhầm rồi.
Rồi nó cắm đầu cắm cổ kéo Hermione thẳng hướng về phòng ngủ mà không kịp nghĩ xem trong trường có thằng nào tên Joe không. Nó lắc người Hermione như vũ bão khi chắc chắn rằng hai đứa nó đã ở ngoài tầm mắt và tầm tai của George Weasley:
- Trời ơi chết tui rồi, mắc gì tui lại đi nói xấu ở chốn công cộng vậy trời!? Mà cái người tui nói thì không nghe, người tui thích nghe thấy điều tui nói về ảnh mới chết chứ! - Nó ôm má, kéo xệ xuống - Chị có nghĩ là ảnh đã nghe hết và biết là em thích ảnh rồi không!? Nếu vậy thì chết emmm em mới thích ảnh được có hai tháng thôi mà, tình không thể nào dang dở quá sớm như vậy được!?
Hermione chỉ gõ vào đầu nó và bảo:
- Em nghĩ nhiều quá rồi đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro