Phần 4
Thấy cô không còn câu hỏi nào nữa, Min Joon mới quay về chỗ ngồi: "Có chuyện khó khăn cần giúp đỡ có thể tìm tôi bất cứ lúc nào".
"Được, chỉ cần cậu không sợ tôi làm phiền." Cô vẫn tiếp tục chăm chú đọc sách
Nhìn bộ dạng nghiêm túc ấy của Rona, Min Joon khẽ mỉm cười. Lần đầu tiên cậu gặp Rona, cậu vẫn không dám tin vào mắt mình. Ấn tượng mà Rona mang lại cho cậu là cô gái mạnh mẽ tài năng và rất tốt bụng.Cô rất khác với những người cậu đã tiếp xúc trước đây, một người rất đặc biệt . Chỉ từ những cử chỉ nhỏ của cô cũng cuốn hút sự chú ý của cậu.
Rona tiếp tục dán mắt vào mấy cuốn sách đau đầu kia, chợt nhớ lại những ý nghĩ ngây thơ trước đây của mình, cảm thấy thật nực cười. Khi ấy, cô ngồi uống nước cùng Seok Hoon, ngốc nghếch nói với cậu: "Seok Hoon sau này cậu nhất định phải kiếm thật nhiều tiền nuôi tớ đó" Lúc đó, cô không nghĩ rằng, sẽ có một ngày, người mà cô cho rằng sẽ làm chỗ dựa cả đời cho cô cuối cùng lại rời xa cô mãi mãi.
Cô toàn tâm toàn ý tin tưởng trao trái tim của mình vào tay một người đàn ông mà không thèm suy nghĩ xem liệu rồi người ấy có mệt hay không, có chán ghét mình hay không, có hết yêu mình hay không?
Khi yêu, người ta luôn nghĩ tình yêu là một thứ vạn năng, có khó khăn gì cũng không sợ, nhưng không ai biết rằng, chỉ một vấp ngã nhỏ trong cuộc sống cũng đủ khiến bản thân mãi không gượng dậy được.
Cô ngồi ở bàn học, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạo quá khứ ngu ngốc và nực cười của mình. Nếu mọi chuyện không xảy ra, cô vĩnh viễn không bao giờ tin, một Bae Rona luôn tự tin vào tài năng bản thân hóa ra cũng có những lúc ngu ngốc như vậy.
Mệt mỏi mãi mới qua hết 4 tiết học, cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa. Rona thu dọn lại sách vở trên bàn, chuẩn bị xuống căn tin ăn trưa.
Min Joon vừa ra khỏi lớp, thấy cô đang đi phía trước liền đi tới vỗ vai nói: "Rona đi ăn trưa à! Cùng đi đi!"
Rona đứng nhìn Min Joon với ánh mắt khó hiểu.
Min Joon ngại ngùng đi tới trước mặt cô, nói: "Tôi nghe được một số tin đồn không hay về cộng thái độ mọi người trong lớp với cậu nên không yên tâm để cậu đi một mình".
Rona nghe vậy thấy buồn cười, nghiêng đầu sang một bên. Cô vốn đã rất đáng yêu, bộ dạng lúc này lại càng làm nét nữ sinh thêm nổi bật: "Haha cậu chuyển qua làm vệ sĩ từ lúc nào vậy? Mà nói trước tôi nghèo không có lương cho cậu đâu đó ". Cậu đã trực tiếp đưa ra yêu cầu, đương nhiên không thể từ chối, cô không phải là người không biết điều.
"Không thành vấn đề tôi cho ghi nợ khi nào giàu trả lại tôi" Min Joon tươi cười gật đầu.
Ấn tượng ban đầu thật kỳ lạ. Có những người, lần đầu tiên bạn nhìn thấy đã có thiện cảm, nhưng lại có những người ngay từ ánh mắt đầu tiên bạn đã không thấy thích.
Rona và Min Joon đi vào thang máy, xuống tầng dưới căn tin.Trước cô luôn nghĩ mình là người tài giỏi tài năng nhất nên cô đòi hỏi từ mẹ những điều tốt nhất nhưng hiện cô nhận ra cô không bao giờ trở thành người giỏi nhất được. Khi còn nhỏ cô từng nghe thầy giáo nói, có hai loại người dễ khiến người khác có ấn tượng sâu sắc, một loại là người đứng trên đỉnh cao nhất, một loại là người đứng tận nơi thấp nhất.Cô vĩnh viễn vô duyên với chữ "nhất" kia.Cô đã được định trước là người bình thường rồi, như thế cũng tốt, dù sao cô vẫn rất hài lòng với mình hiện tại.
Rona ngồi chờ Min Joon đi lấy đồ uống. Cô nhìn theo bóng lưng Min Joon, người đàn ông này vẻ ngoài bất cần đời, nhưng thực ra lại vô cùng chu đáo.
Rona ngồi nhìn dòng người qua lại, ai đi qua cũng thì thầm to nhỏ chỉ trỏ về hướng cô. Trong đám đó có một cậu nam sinh hét to chế giễu cô:" Con của kẻ sát nhân mà vẫn còn mặt mũi đi học ngồi ăn ngồi uống cùng bọn này đúng là mặt dày mà ".Cô nhẫn nhịn ngồi ăn bỏ mặc ngoài tai những câu họ nói .Bình thường thì có gì không tốt chứ? Cho dù trước đây cô từng hy vọng mình sẽ khác với mọi người, sẽ là một người thật đặc biệt, nhưng hiện tại, cô chỉ mong bình thường như bao người, không có điểm gì khác biệt quá lớn. Ngay gần chỗ cô ngồi có một người bạn nữ sinh rất xinh đẹp đang ngồi yên lặng ở đó.
Rona nhíu mày, cô nhận ra là cô bạn Ji Eun học cùng lớp cô. Ji Eun là con gái của giám đốc đại học quốc gia Seoul. Xét về gia thế với gia cảnh cô chả kém cạnh gì gia đình nhà Seok Hoon. Sao Ji Eun lại ngồi đây? Nhìn dáng vẻ cô ta hình như đang chờ ai đó. Rona tự thấy hiện tại mình và cô ta cũng chưa được gọi là quen biết nên không đến chào hỏi. Hơn nữa, chờ ai là việc của mỗi người, cô không nên quan tâm.
Lát sau, một người đi đến và ngồi cạnh Ji Eun cô ta vui vẻ mỉn cười giọng nũng nịu:" Sao giờ cậu mới tới tớ ngồi chờ cậu mãi "
Rona thất thần nhìn con người ngồi cạnh Ji Eun đó chính là Seok Hoon.Cô bất giác mở to mắt, vô thức làm rơi chiếc thìa xuống sàn.
Cô từng tự hỏi nếu một ngày gặp lại cậu, nhìn cậu quan tâm chứ đáo với một người con gái khác cô sẽ thấy thế nào? Cô luôn tự đặt câu hỏi đó cho mình nhưng đều không trả lời được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro