6. Lời yêu thương buồn nhất.
Em biết đêm qua anh đã...ở cùng cô ấy.
Đau lòng chạy vào trong. Em rót cho anh một ly nước rồi nhẹ nhàng nằm cạnh bên anh. Hôn lên má anh và chúng ta đi ngủ. Mỗi người một giấc mộng riêng.
Tình yêu cũng sẽ có đoạn kết khi một trong hai ta ngừng cố gắng, đúng không anh?
Em chẳng trách nếu đêm mai anh lại ở cùng cô ấy.
Anh có thể làm tất cả những gì trái tim anh dẫn lối, anh cứ đổ lỗi cho ái tình. Em đều chấp nhận cả.
Chỉ hơi khác là, em sẽ không nằm cạnh bên anh, chăm sóc anh những lúc anh ốm đau, chẳng trở mình kéo mền cho anh vào giữa đêm, chẳng vỗ về khi anh gặp ác mộng, chẳng ôn tồn ôm lấy anh khi anh gặp ác mộng nửa đêm.
Vì...
Anh đứng trước những niềm vui không em ngoài kia.
Em đứng sau nỗi đau của anh ở nhà.
Em không trách.
Vì cô ấy là nhân tình.
Em là vợ.
Em không trách.
Vì cô ấy sẽ rời bước trước.
Em ở lại.
Em không trách.
Vì nếu anh rời "nhà" mà tìm được mái ấm thực sự ngoài kia.
Em cam lòng.
Em cam lòng vì em yêu anh.
...
Em đứng giữa ngã tư đường, đèn giao thông đã xanh và tiếng còi xe phía sau thì inh ỏi nhưng em cứ đứng đó. Người dừng sau em lách xe qua một bên để tiếp tục hành trình của họ mà không quên để lại một câu trách trôi trong gió chiều về phía em: đồ điên!
Buổi chiều và một người điên.
Cũng giống lắm!
Nhưng giá mà lúc này em điên được thật! Người say sẽ không biết nhớ và người điên sẽ không biết buồn, như câu hát kinh điển của một người chắc cũng từng đau đớn nhiều. Nếu tâm trạng con người được ví như một sợi dây căng ngang, thì chia tay là chú chim vô tư bay đến đậu ngay giữa. Sức nặng của nó khiến sợi dây chùng xuống. Rồi sau này mỗi khi những chú chim "chia tay" bay đến, càng đông càng nặng, sợi dây sẽ quá sức chịu đựng và đứt ngang. Con người sẽ vô cảm dần...
Em cũng không biết chính xác mình đang như thế nào, là nỗi khổ sợ khi không còn ai yêu thương mình nữa, hay là nỗi sợ rằng sau anh sẽ không còn ai hiểu em và cảm thông cho em như cách anh đã từng làm. Hoặc là cả hai. Vì anh đâu chỉ là người yêu, anh còn là người thân. Em có thể nói chuyện với nhiều người, nhưng lúc em chơi vơi, không một âm thanh nào bằng tiếng nói của anh. Em có thể sống trong ban mai rực rỡ, nhưng cũng không thể bằng bóng tối dịu êm như khi ở gần anh.
Chia tay là những ngày mắt sạch trong. Ngày xưa em nghe nói có cô danh ca vì mất đi người yêu mà khóc đến mù lòa. Em ngây ngô chưa biết, chỉ tự hỏi, sao cô ta khờ dại thế? Chỉ một con người thôi mà, không có người này thì sẽ có người khác. Chỉ khi có anh rồi em mới hiểu cô ấy, nếu không là anh, thì không thể là ai khác...
Nỗi nhớ anh giống như một người để đầu trần đang chạy trốn cơn nắng giữa cánh đồng hoang. Không một chỗ trú ẩn, không một hy vọng thoát khỏi, nắng rát cháy da cháy thịt, cây cỏ xung quanh đã điêu tàn. Người đó miệng môi khô héo, cứ chạy và chạy nhưng không thể làm gì khác ngoài chịu đựng. Nỗi nhớ rất khác với những ngày mới yêu, lúc đó là nhớ một người cũng nhớ mình, còn bây giờ là nhớ một người không còn thương mình nữa.
Tất cả là lỗi của em, nên cho dù chuyện có như thế nào, luôn là lỗi lớn nằm ở em, vì đã trót yên tâm mình có anh là người thân nên không thể hiện những gì mình thực sự trân quý ở anh, trong khi anh luôn cần được biết. Mình mất nhau như thế này, cũng đáng tội cho em rồi!
Không có ngày mai nào nữa hết! Không còn lời hứa hẹn một đời nào nữa hết! Dù ai cũng mở mắt dậy là một ngày mới. Tìm thấy một tình yêu cũng đồng thời là tìm thấy một nỗi buồn, nhất là khi sau ngần ấy thời gian yêu thương, mình không đủ sức để làm cho người đó tin mình là bến đợi cuối cũng của đời họ.
"Sự phản bội không làm bạn tổn thương, có thể tổn thương đến bạn là do bạn quá để tâm. Chia tay không khiến bạn đau lòng, thứ có thể làm bạn đau lòng là hồi ức. Tình yêu chẳng chia lìa mà tan vỡ không giày vò trái tim bạn, thứ có thể giày vò bạn chính là hy vọng. Bạn luôn cho rằng tình cảm khiến bạn thân thương tích đầy mình, thực ra người làm đau bạn vĩnh viễn là chính bạn."
(Trích trong cuốn "999 lá thư gửi cho chính mình"--Miêu Công Tử--Quỳnh Nhi dịch)
-End-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro