2. Một người vẫn còn ở lại
"Từ bỏ thực sự là, bạn không xóa đi nhật ký tin nhắn với anh ta, cũng không đưa anh ta vào blacklist, chỉ để mặc anh ta nằm trong hòm thư, lười đến mức chẳng thèm mở ra. Anh ta giống như chiếc bút bạn làm rơi dưới gầm giường, giống như cái bình bạn đã vứt vào thùng rác, quyết định không cần thì sẽ không nghĩ đến nữa. Những dấu vết anh ta để lại giống như bụi trên sofa hay vết bẩn bám trên máy hút bụi, bạn không cần vì muốn loại bỏ chúng mà làm một cuộc tổng vệ sinh, chỉ cần khi tâm trạng tốt, tiện tay lau qua là xong"
(Trích trong cuốn "999 lá thư gửi cho chính mình"--Miêu Công Tử--Quỳnh Nhi dịch)
Ngày hoàng hôn trôi nhẹ sau mái tóc anh, em đã nghĩ rằng dẫu cuộc đời có ra sao, em nhất định sẽ đợi anh về.
Tháng 6 gay gắt nắng, nắng rớt cả những chói chang vào nỗi nhớ em, nghe bỏng rát. Anh viết vài dòng thư mong nhớ cho em và cả những gì em biết là anh đã có một mùa hè thật vui vẻ cùng những người bạn.
Tháng 9 hững hờ đổ cả một trời lá đổ xuống tình yêu của chúng ta, em nhớ anh đến quay quắt. Lòng em luôn gợn lên thứ hạnh phúc đợi chờ đến ngày ta gặp nhau. Anh làm luận án cũng đã gần xong.
Tháng 12 có lẽ là lúc em nghĩ về anh nhiều nhất. Khi nhìn xuống dòng người xa lạ đầy viên mãn đang tay trong tay cùng nhau đón thời khắc giao thừa. Em ước gì anh ở đây. Em ước gì chúng ta được ôm nhau như thế.
Rồi tháng 3 đến với nhiều bỡ ngỡ, em đếm bước chân mình qua từng khắc thời gian. Mọi thứ cứ chậm chạp trôi, chẳng biết về phương nào.
Ngày nối tiếp ngày. Năm nối tiếp năm. Nỗi nhớ kéo theo rất dài.
Anh quay về tìm em.
Cái giây phút đáng lẽ em phải thốt lên rằng: "Em đã đợi được anh rồi" thì bỗng nhiên lòng em lại nguội lạnh như một tảng băng.
Sau ngần ấy những thăng trầm để có được ngày hôm nay, em lại tự mình khép lòng không muốn đón nhận.
Vì anh biết không? Em đã đợi anh đến bất tận.
Em đợi anh lâu đến nỗi, em chẳng còn hình dung ra điều em mong chờ mang tên tình yêu.
Em đợi anh lâu đến nỗi, em phát điên lên trong muôn vàn nỗi nhớ, rồi em hóa chai lì bảo vệ chính em.
Em đợi anh lâu đến nỗi, người ta về nhà, cuộc vui rũ tàn, tháng ngày nhạt nhẽo. Chỉ có mình em ngây khờ nghĩ anh sẽ đến.
Anh biết không, em đã buông lòng tự bao giờ em không biết nữa, chỉ biết là em đã từng đợi anh đến bất tận.
"Đôi khi tình yêu bỏ đi của người này lại là thứ hạnh phúc bất tận của người khác"
(Trích trong cuốn "Mình sinh ra đâu phải để buồn"--Iris Cao-Hamlet Trương)
"Em thấy gì trong mối quan hệ của chúng ta?
Anh biết em thấy gì không? Em thấy tủi thân...
Có lẽ đừng vì yêu một ai đó mà cố chấp trở thành một kẻ hiểu chuyện, hãy cố gắng nâng sức chịu đựng của mình lên mức cực đại, bởi vì khi họ rời đi bạn sẽ vụn vỡ lắm đấy.
Bạn sẽ nhận ra rằng, à hóa ra mình cũng không hiểu chuyện đến mức đấy, hóa ra mình cũng thèm được cảm giác an toàn, hóa ra mình cũng muốn làm loạn lên với người yêu là mình không ổn, mình không vui.
Và một người yêu bạn sẽ không để bạn phải chịu quá nhiều ấm ức. Bạn hiểu chứ?"
(Trích trong cuốn "Cảm ơn anh đã đánh mất Em"--Trí)
"Tận cùng của nỗi nhớ em có biết là gì không?
Là ngày dài cứ trôi anh chỉ nghĩ về mình em thôi.
Tận cùng của tan vỡ em có biết là gì không?
Là ngày em vẫn trông rất xinh đẹp hẹn anh ở nơi phố quen,
Rồi chia tay."
(Trích trong bài hát "Tận cùng nỗi nhớ"--Will-Han Sara)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro