Chương 83: Thất Xuất
Hàn Phỉ ngồi dưới đất, nhẹ nhàng thở dài một hơi, Nàng nhìn quanh một vòng, Cái gọi là phòng tối thực ra chỉ là một gian sương phòng không có cửa sổ, bên trong trống rỗng, một cái ghế để ngồi cũng không có, nàng chỉ có thể ngồi trên chiếu nhưng cũng may Hàn Phỉ cũng không phải người quá câu nệ để ý này nọ, trực tiếp ngồi dưới đất, tự hỏi bước kế tiếp.
Nhìn chung, khả năng thu hoạch tình báo ở mỗi người là quá ít, thời điểm nàng chưa kịp phản ứng đã bị nhốt lại, một chút cơ hội để chần chờ cũng không có, rốt cuộc một cái phong thư Lý Nhược Lan để lại cuối cùng là viết cái gì?
Hàn Phỉ càng nghĩ càng đau đầu, nhịn không được chọc chọc hệ thống, " Uy uy trước đừng giả chết, người đã biết xảy ra chuyện gì sao?"
Hệ thống trầm ngâm một chút, nói: "Tất cả sự tình có liên quan đến cốt truyện đều không thể tiết lộ, ký chủ chỉ có thể dựa và chính mình."
Hàn Phỉ vò đầu, nói: "A a a, không biết nam thần có bị kéo xuống nước không a"
Hàn Phỉ tương đối lo lắng, Cái người muốn hãm hại nàng kia có thể biết rõ nàng biến mất ngày nào, như vậy nàng đi nơi nào chắc hẳn cũng biết rõ? Việc của Tần Triệt...
Nghĩ đến việc này Hàn Phỉ liền bất an, thực sự là đứng ngồi không yên, nàng liền bò dậy bắt đầu thăm dò phòng tối này một phen.
Ngoài cửa, hai thân ảnh hắc bạch lẳng lặng đứng, Linh Tam nói với Linh Tứ: " Đi bẩm báo chủ tử."
"Cá nhân ta cảm thấy tốt nhất là không báo cho chủ tử."
Linh Tam nhíu mày, nói: " Chủ tử có tư cách biết sự việc phát sinh hiện tại."
Linh Tứ thở dài, nói: "Linh Tam, ngươi không cần mất não như vậy, ngươi nhìn xem lực ảnh hưởng của nữ nhân này đối với chủ tử có bao nhiêu to lớn a, phái cả hai ngươi chúng ta qua đây, ngươi nói nếu như chủ tử biết nữ nhân này bị chú ý, lại rất có khả năng bị xử lý, ngươi nói chủ tử sẽ làm sao?"
Linh Tam trầm mặc.
Đạo lý này, hắn sớm đã nghĩ tới.
Linh Tứ nói tiếp: "Mưu kế của chủ tử đã dần dần hoàn thiện, nhẫn nhục chịu đựng lâu như vậy, hiện tại kiêng kỵ nhất bứt dây động rừng, nếu chủ tử thực sự vì Hàn cô nương này làm ra cái sự tình gì..."
Linh Tứ đem tất cả băn khoăn đều nói ra, nói thật, từ thời điểm hắn và Linh Tam bị phái đi bảo hộ Hàn cô nương này hắn liền cảm thấy có chút không ổn, mỗi một người ảnh vệ bọn họ tồn tại đều là một tinh anh, người nào mà không phải từ núi đao xuống biển lửa? Tùy tiện ném ra một người đều có thể danh chấn một phương, bọn họ cả đời này cũng là nguyện làm thủ hạ trung thành của Tần Triệt, hiện tại lại bị yêu cầu bảo hộ một nữ nhân, Linh Tứ có thể nói là rất buồn bực.
Đặc biệt là, hiện tại nữ nhân này sẽ có khả năng uy hiếp đến chủ tử.
Linh Tam nghe thấy lời nói của Linh Tứ liền thoáng do dự, nhưng ngay ở thời điểm Linh Tứ cho rằng mình đã thuyết phục thành công, Linh Tam vẫn lắc đầu nói: " Nữ nhân này có thể uy hiếp đến chủ tử không ta không biết, nhưng sứ mênh của chúng ta là đem mọi chuyện đều báo cho chủ tử, Linh Tứ, ảnh vệ không cần có quá nhiều tư tâm của riêng mình."
Linh Tứ ngẩn ra, trầm mặc.
" Ngươi ở đây canh giữ, ta trở về một chuyến."
Dứt lời, thân ảnh Linh Tam chợt lóe rồi biến mất.
Linh Tứ mặt đầy phức tạp thở dài.
Trong phòng, sau một hồi tìm kiếm Hàn Phỉ tìm được một vách tường phía dưới có một ít vết khắc, cẩn thận sờ soạng còn có thể phân biệt ra là chữ viết, còn rất mới, không giống như là có từ trước kia, nhưng nơi này trước đó chỉ có một người Lý Nhược Lan.
Chẳng lẽ... là Lý Nhược Lan lưu lại?
Hàn Phỉ liền hứng thú, nàng quỳ rạp trên mặt đất vuốt qua vuốt lại, nỗ lực phân biệt mặt chữ.
"Hàn Phỉ.... Ngươi hiện tại ở chỗ này.... Thư chỉ sợ đã bị người khác lấy đi..... Thực xin lỗi..... Nội dung trong thư là một kẻ thần bí nói cho ta..... Hắn yêu cầu ta phải viết như vậy mới chịu đem ta cứu đi..... Thực xin lỗi... Nếu có cơ hội.... Bồi thường....."
Hàn Phỉ miễn cưỡng dịch được chữ viết, trong lòng chỉ có một câu mmp?!
Lý cô nương này, liền dễ dàng như vậy bán đứng người khác, lúc sau còn đoán được nàng nhất định sẽ bị nhốt ở nơi này, còn cố ý để lại một đoạn tâm thư sao?
Hàn Phỉ hít sâu mấy hơi mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh lại, không thể nghi ngờ, thư đúng là xuất phát từ tay Lý Nhược Lan, như vậy liền phiền toái, nhân chứng Lý Nhược Lan đã sớm đi rồi, căn bản sẽ không tìm thấy người đối chứng, mọi người chỉ biết tin tưởng chữ lưu lại trên tờ giấy, hơn nữa mấu chốt chính là, mấy ngày nay nàng xác thực không ở trong phòng, cũng không có bất cứ chứng cứ gì.
Hàn Phỉ có chút đau đầu, đến tột cùng là muốn làm như thế nào mới có thể được phóng thích ra ngoài?
Chuyện này, rốt cuộc là ai nhằm vào nàng? Chiêu thức quá thực quá độc ác! Cũng khiến nàng hoàn toàn trở tay không kịp!
Ngay trong lúc Hàn Phỉ trầm tư, một loạt tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Hàn Phỉ giật mình vội vàng bò dậy tiến đến cạnh cửa, xuyên thấu qua khe cửa thấy một bóng người đến gần.
"Hàn Phỉ."
Hàn Phỉ sắc mặt kinh ngạc, nói: " Cô ma ma sao?"
"Hàn tú nữ, người biết sai chưa?"
Hàn Phỉ lập tức bắt được từ ngữ mấu chốt trong lời nói, không đúng, nơi này, tuyệt đối không chỉ có một mình Cô ma ma!
Cô ma ma chưa bao giờ kêu nàng tú nữ! Trước nay đều là gọi thẳng Hàn Phỉ!
Ánh mắt Hàn Phỉ lập tức sắc bén, trầm giọng nói: "Hàn Phỉ không biết có gì sai."
"Tư thông hạ nhân, phạm vào thất xuất, người còn không biết sai?!"
Hàn Phỉ đáy lòng lộp bộp một tiếng, cho dù đã biết Lý Nhược Lan lưu lại lá thư kia tuyệt đối không phải cái gì đơn giản, nếu không cũng sẽ không có động thái lớn như thế, nhưng Hàn Phỉ không ngờ tới, sẽ là cái tội trạng này!
Nếu Hàn Phỉ không đoán sai, nếu đã có vật chứng, như vậy nhân chứng.....
Quả nhiên, Cô ma ma nói tiếp: "Thị vệ dược thiện phòng đã chính miệng thừa nhận cùng ngươi có quan hệ thân mật, ngươi còn có lời gì để nói?"
Hàn Phỉ gắt gao nắm chặt nắm tay, nàng đột nhiên minh bạch Cô ma ma nửa đêm xuất hiện ở cửa là có dụng ý gì, nhìn như là thẩm vấn, kỳ thật là nói cho nàng biết nội tình, cho nàng chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó.
Hàn Phỉ đầu óc nhanh nhạy chuyển động, lá thư kia nhất định ghi lại thời gian cụ thể ngày giờ nàng biến mất, hơn nữa đặt ra phỏng đoán, lại xứng với một cái danh gọi là "gian phu", cùng thống nhất khẩu cung, trước đây lại còn bắt được sự kiện của Lý Nhược Lan, toàn bộ A Mã Cung sớm đã hết sức mẫn cảm, ở thời điểm như vậy, lần thứ hai phát hiện ra nàng phạm vào thất xuất, vô luận nàng có làm hay không, đều sẽ bị cái thứ nhất đẩy lên.
Lý Nhược Lan đã đào tẩu, như vậy đối với nàng trông coi tuyệt đối là nghiêm càng thêm nghiêm, này căn bản là một cái liên hoàn kế!
Thậm chí nàng ngay cả cơ hội gải thích đều không có!
Sầu cái gì oán cái gì! Thiết kế nàng như vậy!
Hàn Phỉ hít sâu một hơi, nói "Hàn Phỉ không có làm qua."
"Ngày mai Hoàng Hậu nương nương sẽ tự mình thẩm vấn, đến lúc đó chắc chắn tra ra manh mối, ngươi nếu là thanh bạch tự nhiên sẽ được vô tội phóng thích, nhưng ngươi nếu là phạm vào điều sai trái, liền đừng trách cung quy nghiêm khắc!"
Giọng nói vọng lại, tiếng bước chân đã đi xa, Hàn Phỉ bình tĩnh đứng tại chỗ, sắc mặt suy sụp.
Cô ma ma đã đem tin tức có được đều nói cho nàng, nhưng phương thức truyền lời như vậy cũng là lệnh cho Hàn Phỉ minh bạch, chỉ sợ Cô ma ma hiện tại cũng là tự thân khó bảo toàn, cho nên chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở nàng.
Tình huống.....Là khi nào trở nên nan giải như vậy?
Quả nhiên, ở lễ mừng nàng đã quá nổi bật rước lấy nhớ thương, Hàn Phỉ đành phải cười khổ thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro