Nuối tiếc
Cứ hễ nhìn vào người khác, nhìn vào cuộc đời và hiện thực của họ để phản chiếu sang cuộc đời mình, tôi lại nuối tiếc.
Sao họ giỏi thế? Sao họ tài năng thế? Họ lấy đâu ra năng lượng để vận hành cuộc sống một cách vi diệu như vậy? Sao họ có thể, còn tôi thì lại không?
Phải chăng bản chất của con người là không bao giờ biết thỏa mãn với những gì hiện hữu quanh mình? Không ngừng đặt phép so sánh, không ngừng gán ghép cuộc đời mình và cuộc đời của người lên bàn cân mà đong đếm, để rồi thu về những cảm xúc hả hê hèn mọn khi tự thấy mình hơn người, nhưng cũng thật chua xót mà ganh tỵ khi độ nghiêng nặng hơn chẳng thuộc về mình.
Tiếc... tiếc lắm...
Cái cảm giác hụt hẫng khi mà chợt nhận ra rằng mình hoàn toàn có thể làm được, thậm chí là làm tốt nếu chăm chỉ và nỗ lực nhiều hơn trong quá khứ... đau lắm.
Có những chuyện đi qua rồi chẳng thể cứu vãn lại được, dù có cố gắng đến như thế nào đi chăng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro