Thu của tuổi trẻ
Tựu trường là mùa của những chiếc lá khô hiu hắt rơi lả chả trước thềm sân của nơi mà bao thời thanh xuân đều có riêng cho mình một giấc chiêm bao. Khi đó, một đứa trẻ như tôi lại hồi tưởng đến bài "Sang Thu" mình từng được học. Quả nhiên, cái đẹp vốn chỉ là khái niệm hư ảo, chỉ có sâu thẳm trong trái tim mỗi người rung động trước những mỹ cảnh của trần gian này.
Nhìn đám trẻ đồng trang lứa vô tư hàn huyên dưới sự đùm bọc của những tán cây đồ sộ, tôi sợ, sự bảo bọc thân thương ấy đến một thời điểm nào đó sẽ bỗng chốc khép lại. Rồi cả tôi, cả chúng sẽ chính thức bước ra đời, mỗi người một nơi mà viết tiếp cho đời mình một cái kết. Để khi đằng đẵng quãng đường mà ta đã đi qua dẫu có biết bao sóng gió bão bùng vẫn sẽ có lúc vỡ òa nư thuở còn được nuông chiều như cách mà tán cây phượng dang tay che chở cho ta.
12 năm đèn sách nghe có vẻ dài thênh thang, nhưng mấy ai biết chúng là cơn gió cuối hạ, thổi qua những tâm hồn mong manh. Rồi hôm nọ thổi đến cuối con đường, bên trên là chân trời cao xa rẽ hướng ra khắp chốn mà những đôi tay luôn nắm chặt vào nhau buộc phải luyến tiếc mà ngoảnh mặt bước đến hoài bão của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro