Chút gió thu gửi nơi tim người
Họ hỏi em vì sao lại thích mùa thu đến thế,họ hỏi em vì sao lại chọn yêu anh,họ hỏi...rất nhiều rất nhiều nhưng em chẳng có hồi đáp bởi chính em cũng chẳng biết nữa.Chẳng ai có thể hiểu rõ bản thân mình khi trong lòng còn có một bóng hình-một bí mật thầm kín,khi ấy tim em đập rộn ràng từng nhịp, tim cứ thình thịch thình thịch trong lồng ngực như muốn thoát ra ngoài chạy nhanh đến nơi người, đôi má ửng đỏ như quả cà chua chín trong vườn ,tâm trí cứ hoài mong thương nhớ dẫu chẳng biết mai sau sẽ thế nào,dẫu chẳng biết mai này người có thương em ...
Nếu như nhớ lại tất cả những hồi ức ấy thì ta vẫn sẽ bên nhau chứ?! Mùa thu năm ấy đẹp đến thế cũng chẳng giữ nổi một người .Lá vàng rơi từng chút từng chút với vận tốc tự do cho đến khi chạm mặt đất rồi dần tan biến cũng giống như chúng ta vậy,tình cảm càng tiến triển một cách tự do thì khi đến điểm dừng những kỉ niệm của trước đó cũng tan theo làn gió.
Gió thu sầu muộn vương chút tình
Tim người đã lạnh chỉ đành buông
Gió cuốn theo mây lời hứa suông
Mỗi người một ngả chẳng vẹn đôi đường
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro