Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

One-shot


Mạc Quan Sơn nhất thời không kịp phản ứng lại...

"Sao lại có nhiều ảnh của tao thế?!" Nhìn độc một màu sắc rực rỡ trên màn hình điện thoại trước mắt, cậu có điểm khiếp sợ. Nhanh tay đem điện thoại đoạt lại, trong đầu nghĩ phải xoá bằng được hết, tay vô thức run rẩy bẩy.

Hạ Thiên một phen cướp về, trong giọng nói mang theo điểm cảnh cáo, nhưng trên mặt lại cười, sợ làm cậu sợ, "Không thể cho xóa đâu."

"Mày... mày mày bị bệnh à!" Mạc Quan Sơn không biết hành xử như thế nào trong cái tình huống này, vô tình lại xấu hổ, nhanh quay đầu đi nhanh về phía trước, đường cái gồ ghề, một cái đầu tóc đỏ nhấp nhô lên xuống, bộ dáng giống hệt một con chim cánh cụt.

"Mà này," Hạ Thiên vội vàng đuổi theo, "Chúng ta đi ăn một chút gì đi, Mạc Mạc, mày cũng đói bụng rồi phải không."

"Con mẹ nó tao đói từ lâu rồi!"

Hai người đều ăn ý chuyển sang đề tài khác, không khí dù không dám cũng phải thừa nhận có nhiều chút ái muội, áp bức tưởng như sắp nổ tung rồi. Hạ Thiên vốn muốn cái gì đều chiếm được, nhưng bây giờ hiện tại lại không có can đảm, dùng chất giọng trầm đùa giỡn hài hước, trong trí tưởng tượng, mỗi khi hắn tiến lên thêm một bước, hắn rồi lại sẽ phải lui một bước.

Tình yêu trong trẻo xâm nhập người thiếu niên mười lăm tuổi ngây thơ, trái tim trở nên mềm mại như làn nước, cả hai người đều bỡ ngỡ như mới vừa ngoi lên khỏi mặt nước tiến bước vào bờ, linh hồn nhẹ đến mức gió đều có thể thổi bay đi.

Thích chính là thích, hùng hùng hổ hổ cũng không che giấu được trái tim vội vàng như chú nai nhỏ.

Thích chính là thích, cười thật tươi cũng không che giấu được tình cảm như biển rộng mêng mông này.

Vì quá thích, mới quá quý trọng.

······

Mạc Quan Sơn ở trong phòng bếp muốn phá nóc nhà nay ra ngoài, Hạ Thiên nói rằng dưới phố có một quán ăn rất ngon nên lôi kéo cậu dọc theo đường đi, đi thẳng đến khi đến ở dưới lầu khu nhà hắn.

Âm mưu, tuyệt đối là âm mưu!

Đầu óc lại nghĩ tới hình ảnh cái album màu sắc chói loá đỏ cam rực rỡ trong di động của Hạ Thiên, mỗi tấm đều có ánh sáng khác nhau và ở những góc độ khác nhau, phong phú giống như bốn mùa, tràn đầy sức sống.

Chỉ có một người liền đủ để lấp đầy trái tim hắn.

Vừa rồi bởi vì nhất thời hoảng loạn khiến cậu chấn động nhưng cũng không ngăn cản được trái tim có chút tò mò, đôi mắt so với cái miệng luôn thành thật hơn, mỗi một phút đều càng tò mò hơn, cậu thậm chí muốn xông lên chạy đi hỏi hắn những bức ảnh đó chụp khi nào, sao lại chụp, chụp xong rồi hắn còn làm gì...... Có hay không bật lên xem lại.

Có chút thấy rõ, có chút không thấy rõ, có một khoảng khắc chỉ nhìn thoáng qua Mạc Quan Sơn liền phát hiện một bức ảnh bị chụp lén mà thời điểm rất quen thuộc. 

Là cái hôm mà Hạ Thiên gửi cậu bức ảnh đầy máu khiến cậu tưởng Hạ Thiên sắp chết. 

Hôm đó người thiếu niên dùng sốt cà chua lừa cậu tới đứng yên trên lầu cao dõi theo phía dưới lầu, lại một lần trơ mắt xem cậu rời đi, người tóc đen một một mình lại lâm vào cô tịch, đêm nay, vẫn là chỉ có đèn bàn bồi ta.

Anh nhớ em, đừng rời xa anh, em vừa mới bước xuống cầu thang anh liền nhớ em rồi. Người thiếu niên đứng cạnh cửa sổ thật lớn sát sàn nhìn theo bóng cậu dần rời đi, di động chớp tắt một tiếng, chỉ nhìn ra cái tấm lưng mờ ảo.

Lại đủ để hắn cầm cự được nhiều ngày. 

Dù tấm nào hắn cũng không nỡ xoá đi, có mấy tấm thậm chí tóc đỏ đều là ở tư thế giống nhau, tay giơ ngón giữa hướng mọi phương. 

Trên thế giới như thế nào có người tư thế như vậy đáng yêu, nhìn thế nào đều xem không đủ.

······

Lại là thuốc lá...

"Mày mẹ nó không hút sẽ chết à?" Nồi sôi, cậu mở nắp ra "Cứ nhìn chằm chằm tao là muốn gì hả?"

Yêu cầu đáp án cho cái gì sao.

"Không nhìn sẽ chết mất." Hạ Thiên thong thả mà nhả một ngụm vòng khói cuối cùng, nghe lời mà dập tắt thuốc.

Cái ót màu đỏ hơi cứng đờ, mày muốn làm tao phát điên sao, vào tối nay.

Trái tim chỉ biết so với vừa rồi nhảy nhót mãnh liệt, hai người giờ lại an an tĩnh tĩnh mà ăn cơm.

Có chút cảm giác lời nói đêm nay phảng phất đã nói toạc ra, giờ lại giống như không có gì.

Hai người đều thật cẩn thận mà giữ chặt lửa nhỏ trong trái tim của đối phương.

Sợ rằng nó sẽ hỏng, rơi mất hay bị ném đi...

Thậm chí là, bị dập tắt.

Lửa nhỏ trong tim, mỗi ngày đều có thể cảm nhận được sinh mệnh của hắn.

Hắn sợ, cho nên do dự lâu như vậy, cứ vội vàng không ngừng mà chụp lén, giống như hắn làm như vậy liền có thể đem Mạc Quan Sơn mỗi một cái biểu tình, mỗi một ánh mắt chiếm làm của riêng.

Ban đêm nằm ở trên giường, nhìn đi nhìn lại, nhìn ngắm cảnh cậu đứng cách hắn mấy mét nhìn vào hắn, cậu đang chạy, cậu đang ngẩn người, sườn mặt cậu, phía sau lưng cậu, nhắm mắt lại tưởng tượng lại một lần nữa hôn cậu là cảm giác gì, tưởng tượng cậu đối hắn không hề đề phòng mà nở nụ cười cảm giác như thế nào, cứ nhìn thẳng đến khi mí mắt sụp xuống bất động, chìm vào giấc ngủ.

Mỗi đêm như thế, vẫn luôn như thế.

Điên, là hắn điên rồi, nhưng hắn vô pháp khống chế, tình cảm tới giống như biểu triều dâng lên điên cuồng, đẩy cậu thiếu niên tóc đỏ ngây thơ về phía hắn, cho hắn từng chút sức sống rót vào máu, rót vào sinh mệnh, và mỗi một lần thuỷ triều xuống dần đều mang đi vài phần cảm xúc của người thanh niên tóc đen cô độc, để lần thủy triều tiếp theo càng chìm đắm mê người.

Hắn cùng cậu sớm đã như nước hòa vào nhau.

Hắn vô pháp khống chế.

Điều khiển di động, nhịn không được lại một lần nữa giơ lên ngắm, tựa đem cậu đặt vào trong hộp, thật chặt chẽ vòng ở trong lòng chính mình. Giống như bóng tối mơ ước ánh sáng, ác mộng dần tan biến đi. Nhẹ vuốt màn hình giống như vuốt mặt cậu, chạm vào màng thuỷ tinh công nghiệp giống như đang vỗ về môi cậu. Hắn thích, hắn thích chạm vào cậu, ôm cậu, tiếp xúc cậu, hắn thích độ ấm của cậu, từ đêm đó tóc đỏ lo lắng lại kiên định mà cầm chặt tay khi hắn mê mang trong cơn ác mộng, hết thảy đều đã rõ.

Như núi băng đang vỡ ra từng mảnh...

······

"Nhìn ảnh mày sẽ có cảm giác giống như mày đang ở cạnh tao." Hạ Thiên cười rồi uống một ngụm nước, trái tim như chứa chì nặng trĩu. Lời tỏ tình trá hình này hậu quả hắn không dám tưởng tượng, cảm giác dù như trút được gánh nặng, nhưng ngược lại mỗi một giây đều lo lắng khát khao được đáp lại.

Nếu như có đáp lại...

Nhóc Mạc mặt từ đỏ chuyển tím bặt, nhìn cái người mồm đầy thức ăn cậu nấu, sống trong một ngôi nhà rộng rãi cô đơn nhìn buồn rầu như một chú cún khi nhà có tang.

Cậu đột nhiên cảm thấy tức giận, sao mày không nói cho tao biết?! Sao không sớm nói cho tao mày cô đơn, sao phải dùng cách chụp lén này tự an ủi chính mình?! Nếu lỡ di động không bị trộm vừa nãy tao mới phát hiện ra cái ablum đó, mày còn muốn ở một mình như vậy bao lâu nữa?!

Mạc Quan Sơn một phen đoạt lấy đũa Hạ thiên, "Bang" đến một tiếng vỗ vào trên bàn, "Tao chịu mày đủ rồi!"

Đầu tóc đen hoảng thần, trái tim cảm giác đột nhiên quặn lại, lẽ ra không nên nói cho cậu.

Hạ Thiên chịu không nổi việc mất đi Mạc Quan Sơn, bất luận khả năng nào.

Giây tiếp theo, cổ áo bị ra sức kéo lấy, một đôi môi hung bạo và dữ dội dán xuống môi hắn, lực đạo mạnh đến thiếu chút nữa chảy máu——

Mạc Quan Sơn mãnh liệt mà hôn Hạ Thiên.

Ngôn ngữ không dám khẳng định hành động biểu đạt này là hôn, tóc đỏ vẻ mặt hỗn loạn đau lòng cùng nước mắt hạnh phúc chảy ra.

Thật tốt, Hạ Thiên, tao cũng đã thích mày thật lâu, thật tốt...

Thằng chó này, Hạ Thiên, một người đàn ông đang thừa nhận cảm xúc đó, mày cười cái gì, thằng chó...

······

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro