Thoảng Hương
Tối đấy, trăng luồn qua song cửa
Gió khẽ, hương trà thoang thoảng bay
Bẽn lẽn em ngồi, vê tà áo
Tần ngần, anh bẻ đốt ngón tay
Thuở ấy hai đứa mới đôi mươi
Quen nhau, room chat, giữa biển người
Cùng thích trà thơm, nhìn trăng nhú
Cùng yêu nhạc Trịnh, ngắm hoa tươi
Em bảo là em không yêu đâu
Vì yêu sẽ khổ, sẽ ưu sầu
Nhỡ thích em rồi, anh cứ tán
Chỉ là em chẳng hứa dài lâu
Lúc đó anh nghĩ giản đơn là
Mình cứ hết lòng, cứ thiết tha
Cây chăm vun tưới, hoa phải nở
Lời yêu sẽ nói, chẳng còn xa
Tháng ngày cứ thế, nhẹ nhàng trôi
Những tưởng rằng hoa sẽ nở thôi
Nào ngờ chỉ là vui chốc lát
Nụ chửa kịp đơm, cây héo rồi
Anh nhận ra mình quá ngây thơ
Chạy theo hư ảo, đuổi sương mờ
Cố níu trăng kia, nơi đáy nước
Hoa trong gương đó, chẳng như mơ
Duyên đến, chạm rồi, duyên lại đi
Chưa yêu, nào có nợ nhau gì?
Cũng chẳng chia tay, chẳng buồn, khổ
Chỉ là mắt ướt, buổi chia ly.
Đêm nay nhìn trăng, nhớ chuyện xưa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro