Nhớ
hương Thảo ngan ngát buổi đầu đông
mây Đang lững thững, mặt trời hồng
gió Làm cành lá rung rinh khẽ
nhớ Gì vơ vẩn, sáng đã trông
nơi Đấy một kẻ đang chờ mong
tiếng Ka đứt đoạn, nặng cõi lòng
lần Nhớ chuyện xưa đem ráp lại
hương Thảo thoảng đưa buổi sáng trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro