Lời của đá
Lũ người kia vốn giống loài kỳ lạ
Chạm vô tình, tự huyễn hoặc là duyên
Lúc bên nhau, cứ mạnh miệng thề nguyền
Khi đôi ngả, lại đổ rằng tại số
Yêu là chi? Vẫn còn là câu đố
Tưởng giải được rồi nhưng đã xong đâu?
Yêu thương nào tồn tại mãi dài lâu?
Chỉ cái chết mới chia lìa - xạo đấy!
Ta ở trên cao, nhìn đời phát ngấy
Bởi những lời hứa hẹn, kẻ yêu nhau
Hợp rồi tan, ai cũng sẽ phải đau
Khi đã yêu, là ký vào bản án
Để về sau lại thở dài ngao ngán
Tự trách mình, sao lúc đó ngu si.
Hỡi loài người, mau dừng bước lại đi
Trước các ngươi, là vực sâu tăm tối
Nghe lời ta, để sau này chẳng hối
Bởi ta là, tảng đá sống triệu năm
Đỉnh núi cao, nơi ta thảnh thơi nằm
Nhìn các ngươi, hỡi loài người ngu muội.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro