Chiều bâng khuâng
Anh nhớ em như đông về nhớ rét
Như xuân sang nhớ sắc thắm hoa đào
Lúc bên em, ôi hạnh phúc biết bao
Giờ xa em, anh chìm trong nỗi nhớ
---0---
Những tin nhắn cứ trôi vào vô vọng
Lũ emo ngơ ngác đứng thành hàng
Chiều dần buông, kéo nỗi nhớ mênh mang
Anh uể oải, đuối dần trong thinh lặng
---0---
Liệu có phải cứ yêu là nhớ?
Tuổi bao nhiêu cũng sẽ hóa dại khờ
Tha thẩn một mình, ôm nỗi vu vơ
Bâng khuâng đứng trông chiều dần tối.
Viết cho T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro